Chương 5
Eddie xem như cam tâm tình nguyện từ bỏ phản kháng.
"Rõ ràng không nỡ sao vẫn muốn đi?"
Lúc Bạch Tôn Dịch hỏi cậu, Eddie hiếm khi để lộ sự nghẹn ngào.
"Có gì mà không nỡ"
"Thế sao vẫn còn ở lại đây với tôi?"
"Tôi nhớ cậu không được à? Đồ nhẫn tâm."
Eddie nhấp một ngụm nước, mặt phồng lên giận dữ.
Vì sao vẫn chưa đi?
Hôm nay xem ngày, không thích hợp xuất hành thôi.
"Em sẽ quay lại chứ?"
"Sẽ quay lại, du lịch thôi, đâu phải là di cư."
Eddie vô thức cắn ống hút, kiểm tra các hành trình du lịch nhưng vẫn không bấm vào lựa chọn đặt chỗ.
Không gặp Trần Nghị thì tốt rồi. Eddie có chút hối hận, lúc ở trong tù đã thề rằng mình sẽ ngầu thế nào, ra tù rồi sẽ gặp Trần Nghị một lần, xem xem bạn cũ sống thế nào, rồi sảng khoái tiêu dao.
Cũng may là Bạch Tôn Dịch không nhớ.
Eddie tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại, bên tai tràn ngập giọng nói mềm mại của Trần Nghị.
Thực sự muốn ôm anh ấy.
Eddie thở hắt một hơi, chán nản nghĩ mình thật không tiến bộ chút nào.
___________________
Ánh nắng ban mai từ đường chân trời nhô lên, Eddie nghiêng người về phía trước, nheo mắt nhìn ánh sáng dần tràn ngập bầu trời, cậu chẳng dám quay đầu, sợ bắt gặp ánh mắt của Trần Nghị đang nhìn mình chằm chằm.
Câu nói thích đó trong lòng Eddie vẫn có sức nặng nhất định.
Càng muốn rời đi, lại càng muốn nói với Trần Nghị thêm vài câu.
Những lời này là những lời cảm động nhất Trần Nghị từng nói.
"Trên núi gió lớn, mặc ấm một chút."
Trần Nghị không biết từ đâu lấy áo khoác ra, kéo khóa lại, giống như anh đã làm vô số lần trước đây.
"Nâng cằm lên"
Hơi ấm hoàn toàn khác biệt với thời tiết lạnh giá trên núi áp vào cằm Eddie: "Râu hơi dài rồi, về nhà sẽ cạo cho em."
Eddie rất thích Trần Nghị cạo râu cho cậu, thậm chí trước đây còn cố tình giả vờ vụng về để khiến Trần Nghị phải làm cho mình. Trần Nghị khi cạo râu vô cùng cẩn thận chú ý từng chút, có lúc cậu còn có thể ngửi thấy hương thơm trên tóc Trần Nghị.
"Tại sao đến đây rồi?"
"Em từng nói, muốn ngắm mặt trời mọc."
"Vẫn nhớ à?"
"Xin lỗi."
Lông mi của Eddie khẽ run lên, cậu nhìn vào mắt Trần Nghị, "Xin lỗi cái gì?"
"Thật xin lỗi đã để em chờ lâu như vậy."
"Hầy"
Eddie đã không còn quan tâm nữa.
Những chuyện người tình ta nguyện thì có gì phải xin lỗi? Thế nhưng Eddie vội vàng cúi đầu muốn che giấu cảm xúc của mình, Trần Nghị đã biết rồi.
Biết Eddie thích anh đến mức nào.
Biết rằng trên thế giới chỉ có cậu mới luôn dõi theo anh ấy.
Những giọt nước mắt rơi xuống, làm tan nát trái tim hai người, đánh vỡ đi quá khứ ngỡ là vân đạm phong khinh của Eddie.
"Xin lỗi." Trần Nghị kéo Eddie tới, vòng tay qua eo, vỗ nhẹ vào lưng cậu.
____________________
Trần Nghị không tiếp tục hạn chế quyền tự do của Eddie nữa.
Eddie có thể đi bất cứ đâu, phía sau cậu luôn có một Trần Nghị, một Trần Nghị hết lòng vì cậu.
Anh thích kể chi tiết về những gì đã xảy ra trong ba năm qua, thích nghe Eddie kể về quá khứ trong tù, thích bày tỏ suy nghĩ của mình về Eddie.
Anh muốn dùng lời nói để san bằng khoảng cách ba năm này.
Khoảng cách giữa Trần Nghị và Eddie, vốn dĩ không nên tồn tại.
Sự thật đã chứng minh, việc đoạn tuyệt thất bại, Eddie phát hiện ra rằng cậu càng thích Trần Nghị hơn, thích Trần Nghị trong mắt chỉ có mình cậu thế này.
Eddie quay đầu, tránh né cơ thể Trần Nghị đang tựa đến gần.
"Anh có biết anh nặng bao nhiêu không? Cánh tay tôi sắp tê rồi!"
Trần Nghị bế Eddie lên, lật người lại để Eddie nằm trên người hắn: "Không nặng."
"Trời đang rất nóng! Giữ khoảng cách một chút đi ok? Tôi không có nhu cầu tắm hơi!"
Trần Nghị sắc mặt đen ngòm ngồi dậy, nằm cách Eddie một quãng không xa, duỗi ngón tay út ra, muốn móc ngón út của Eddie, lắc lắc ngón tay của cậu có chút tủi thân: "Thế này không nóng nữa đúng không?"
Nếu thời gian có thể trôi chậm hơn một chút thì tốt biết mấy.
"Có muốn anh xoa lưng cho em không?"
"Không cần!"
"Vậy anh sẽ đi mua nguyên liệu làm món lẩu."
Khóa cửa phòng tắm, Eddie phát hiện trên người mình toàn là mùi của Trần Nghị.
Trần Nghị thật sự thích cậu, rất thích, rất rất thích.
Dù có thể có chút tình thân trong mối quan hệ này, Eddie vẫn rất hạnh phúc.
Mình cũng rất thích Trần Nghị, Eddie tự nhủ, thả người chìm xuống nước.
Những bong bóng lơ lửng trên tóc Eddie, ánh sáng lấp lánh đẹp đến mức không thật.
Biết nhau, yêu nhau, tiếp theo là gì?
Eddie từng nét từng nét vẽ loạn lên tường.
Nỗi đau trong lòng không thể xóa bỏ chỉ bằng lời nói và hành động ngắn ngủi, cậu cần có thời gian.
Cậu cần tìm ra câu trả lời, câu trả lời cho chính trái tim mình.
Cậu có sẵn lòng đón nhận Trần Nghị không?
Cậu để lại một lá thư, để tránh việc không nỡ rời đi, cậu đã lên kế hoạch ra đi khi Trần Nghị không ở cạnh.
Nhưng sự trùng hợp thật đáng sợ.
Eddie đang ngồi trên bờ tường, bắt gặp Trần Nghị vừa mua nguyên liệu làm lẩu trở về, thời gian quá trùng khớp.
Nhà bị dột và mưa suốt đêm, tường không chắc chắn lắm.
Nguyên liệu của món lẩu vương vãi khắp đất, Trần Nghị đỡ Eddie, kêu nhẹ một tiếng.
"Có đau không?" Eddie vội đỡ Trần Nghị đứng dậy.
Đôi mắt của Trần Nghị đen láy lại sâu thăm thẳm, dường như có thể nhìn thấy những ngôi sao lúc nhỏ Trần Nghị từng cõng cậu đi ngắm.
"Chạy trốn à? Đưa anh theo đi." Trần Nghị đưa tay ra, kéo nhẹ một góc áo của Eddie, "Thật đáng tiếc không ăn lẩu hôm nay được rồi, đưa anh theo đi."
"Em đi đâu thế?
Giọng Eddie khàn khàn, kìm nén tiếng khóc.
'Không có nơi chốn xác định?' Trần Nghị đưa tay xoa đầu Eddie, hồi lâu vẫn không nhận được hồi âm.
Sợi tóc trong lòng bàn tay không hề có hơi ấm, Trần Nghị bất đắc dĩ xoa thêm vài lần.
"Eddie, anh để em đi."
"Trước khi đi, hãy cùng anh ra ngoài một chuyến."
__________________________
Eddie muốn rời đi, Trần Nghị biết.
Anh hiểu rõ Eddie, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định rời đi.
Anh quyết định để Eddie đi.
Bởi vì Eddie yêu anh.
Phần tình cảm này nặng nề hơn nhiều so với những gì Eddie tưởng tượng.
Nếu Eddie không yêu anh, Trần Nghị sẽ không thể tìm thấy cậu.
Những gì anh phải làm là mở trái tim mình ra, trao nó cho Eddie.
Nhìn thấy sự chân thành của anh, làm sao Eddie có thể bằng lòng rời bỏ anh?
Không nỡ buông ra thì tốt, còn không Trần Nghị tin rằng anh là sợi dây trói buộc Eddie, dù có đi bao xa, một ngày nào đó cậu cũng sẽ quay lại.
Đây là toan tính, nhưng cũng là thật lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip