Chương 6
Sáng sớm trên đường vắng người, hai người nắm chặt tay nhau, nhàn tản đi dạo.
Trần Nghị chân dài, thế nhưng lại đi chậm hơn Eddie nửa bước.
Ở nơi Eddie không thể nhìn thấy, anh cẩn thận vẽ ra đường nét của Eddie, không dám bỏ lỡ một giây nào nhìn cậu.
"Đến giờ rồi."
Trần Nghị xoa nhẹ tóc Eddie, thuận tay để cả người cậu rơi vào vòng tay anh.
Nếu chờ đợi có thể chứng minh được anh yêu em....
"Eddie, nhớ yêu anh."
.....anh rất sẵn lòng.
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lời tạm biệt, cũng có thể là để yêu nhau tốt hơn.
___________________
Một năm sau.
Eddie đã đi qua nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người. Chuyến đi này ý nghĩa hơn so với những gì cậu tưởng.
Eddie đã gặp một cặp vợ chồng mới cưới, đồng hành cùng đôi vợ chồng già trong những năm tháng cuối đời, hòa giải một cặp đôi đang cãi nhau.
Gặp qua nhiều người, nhìn thấy nhiều phong cảnh, có thể hiểu được ý nghĩa rộng lớn hơn của tình yêu, càng hiểu rõ được lòng mình.
Nếu Trần Nghị ở đây thì sao?
Eddie liên tục nhớ lại ánh mắt của Trần Nghị vào ngày ra đi, anh ấy nhất định sẵn sàng đi cùng cậu tới đây.
Tại sao những người yêu nhau lại không thể ở bên nhau?
Tiền đề là họ yêu nhau.
Eddie đã chuẩn bị một cuốn sổ, bên trong là những cảnh đẹp cậu muốn chia sẻ với Trần Nghị, cũng như những điều cậu muốn phàn nàn với anh.
Trang cuối cùng chỉ có một câu.
"Tôi yêu anh ấy."
Người mà cậu luôn nhớ nhung, người mà cậu muốn chia sẻ đầu tiên, tại sao lại không phải là tình yêu?
Đã dũng cảm nhiều năm như vậy rồi, thêm một lần này cũng chẳng mất gì.
Đêm tuyết khiến cho ánh đèn neon có vẻ ấm áp xen lẫn chút lạnh lẽo.
Mọi gia đình đều đang tổ chức chúc mừng Giáng sinh, Eddie ngồi giữa một nhóm người, mỉm cười.
Trông có vẻ hài hòa hợp, nhưng thực ra cậu chẳng hiểu được là bao.
"Họ đang chúc mừng hai người họ đã đến với nhau."
Một người bạn đồng hành cùng nhìn thấu sự giả vờ của Eddie, thấp giọng giải thích.
Eddie nâng ly, nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau mới phát giác được sự lạnh giá của mùa đông.
"Eddie, sao chưa từng thấy cậu thích ai cả?"
"Người yêu tôi đang ở nhà đợi tôi."
Một năm qua, mỗi khi Eddie nói ra câu này, cậu đều cảm thấy một sự yên tâm chưa từng có.
Mở nền tảng xã hội, tài khoản của Trần Nghị đã một năm rồi không cập nhật nội dung mới.
Một chút tin tức cũng không có.
Cảm giác xa lạ nơi xa xôi hòa lẫn với gió đông lạnh lẽo, khiến Eddie chủ động phá bỏ cánh cửa mình đã luôn đóng chặt.
"Em nhớ anh rồi"
Tin mới không được cập nhật, nhưng tin trả lời lại đến rất nhanh.
"Ra ngoài cửa đi"
Dưới trời tuyết rơi, Trần Nghị đứng bên ngoài, lông mày và môi đều phủ một lớp tuyết, trông hệt như ông già Noel đang chờ chuẩn bị phát quà cho các bạn nhỏ.
"Giáng sinh vui vẻ nhé, bạn nhỏ của tôi."
"Giáng sinh vui vẻ."
Eddie nửa tin nửa ngờ mở cửa, nghe thấy tiếng Trần Nghị chúc phúc theo thói quen lớn tiếng đáp lại, rồi chạy vội ra ngoài.
"Anh đến từ khi nào thế?"
"Đã theo em được một năm rồi."
Một năm? Kể từ ngày cậu ra đi đã luôn đi theo, người này chắc không phải là biến thái chứ? Eddie không hề đoán được, tại sao cậu lại thiếu cảnh giác như vậy?
"Anh là biến thái à?"
"Phải không? Anh chỉ nghĩ là khi em nhớ anh, anh sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt em."
Trần Nghị hít một hơi tràn đầy mùi hương của Eddie, giống như đang ôm vuốt một con mèo: Tôi đang nhớ em, tôi biết em cũng sẽ nhớ tôi, tôi sẽ đến, luôn luôn đến bên cạnh em.
Đêm tuyết thật đẹp, một khung cảnh trước đây Eddie hiếm khi được thấy.
Năm nay đã đi bộ nhiều lần dưới trời tuyết đổ, Eddie lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi an ổn như thế.
Mọi thứ, đều là bởi vì gặp Trần Nghị mà trở nên ý nghĩa.
"Tuyết rơi thật đẹp."
"Đúng vậy"
"Người ôm em tháng trước là ai?" Trần Nghị đổi chủ đề, hỏi điều khiến anh đau đầu suốt một tháng qua.
"Anh thật sự là kẻ biến thái à?"
"Thật xin lỗi, kẻ biến thái này sẽ theo em đến hết cuộc đời.'
"Đêm Giáng Sinh, quà của em thì sao? Quà đâu?"
Trần Nghị che khuôn mặt nhỏ đang trợn tròn của Eddie, lấy ra một cuốn album ảnh từ trong túi xách của anh.
Thật khó để nhìn thấy đầy đủ nội dung của cuốn album ảnh trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, nhưng Eddie nhận ra đó là dáng vẻ của mình ở những nơi khác nhau.
"Sao nhiều thế" Eddie hơi sửng sốt, không ngừng lật xem ảnh, "Anh thật sự quá biến thái rồi đó."
"Lúc đầu chỉ muốn chụp một ít, nhưng em quá tỏa sáng."
Hai người cười đùa, Eddie ôm chặt cuốn album ảnh trong tay, tránh né thân người Trần Nghị đang lao tới, tiếng cười của cậu vang vọng trong đêm tuyết.
"Trần Nghị, về nhà thôi!"
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip