#6
Cuối cùng tôi cũng lết xác được về tới nhà.Đó đúng là một kì tích.
"Hôm nay ở trường vui chứ con?"-Mẹ hỏi,trong lúc đang bận tay pha sinh tố khi thấy tôi bước vào.
Tôi vừa bước từng bước lên phòng mình vừa nói vọng xuống:
"Không mẹ ạ.Hôm nay con phải ôn thi,mẹ cứ phần cơm con ăn sau mẹ nhé"
"Được rồi"
Tôi nằm vật ra giường,mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Làm sao đây...Tôi có cảm giác rằng...Nếu mình không ngăn lại,mình sẽ không bao giờ...thấy Tou nữa...Cảm giác này thật bất ổn!
Tôi cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ như vậy trong suốt quãng thời gian từ chiều tới bữa tối hôm ấy.Những suy nghĩ rối bời chỉ bị cắt ngang khi tôi nghe tiếng mẹ:
"Mei à,xuống ăn tối thôi!"
"Vâ...Vâng..."-từ lúc nào mà trong người tôi chẳng còn chút sức lực nào.
Cố gắng lắm tôi mới có thể vực dậy và đi xuống nhà.
Trong bữa ăn,nhận thấy sự chán chường của tôi,mẹ hỏi:
"Hôm nay con sao vậy?"
Tôi uể oải đáp lại,mắt không nhìn mẹ:
"Áp lực thi cử thôi ạ"
"Không...Không phải..."-Hình như mẹ tôi đã nhận ra điều gì đó.
Tôi lén nhìn trộm mẹ.Mẹ đang nhìn chằm chằm vào những cử chỉ rụt rè của tôi.
"Thế...sao ạ?"
Và mẹ độp cho tôi một vố đau điếng:
"Con có bao giờ ôn thi đâu!"
"Ầy..."
"Ăn xong Kiri dọn dẹp giúp mẹ,mẹ có việc,Mei,con ra cửa hàng tiện lợi mua hộ mẹ mấy thứ này"-Nói rồi mẹ đưa tôi một mẩu giấy nhỏ.
"Vâng"-Tôi cất nó vào túi áo,tiếp tục bữa ăn.
-------------------------------------------
"Của cháu 650 yên"
"Cháu cảm ơn ạ."-Tôi nhận túi đồ và tiền thừa từ người bán hàng.
"Cạch"
Chai hồng trà trượt từ trong máy bán hàng tới cái khay bên dưới.Tôi chộp lấy,vừa đi vừa uống.Ngay lúc đó,tôi đi qua một bóng dáng ngồi ở dãy bàn sát cửa kính trông rất quen.
Tôi rón rén tiến lại gần...
À...Tên tóc nâu!
Thất vọng tràn trề,tôi liền khẽ khàng "rút quân" để về nhà.Trong lúc đang phải rón ra rón rén bước thì tiếng hắn vang lên sau lưng,làm tôi giật nảy mình.
"Nô tì!"
Tôi khựng lại.Không dám quay người nhìn đằng sau nhưng cũng không dám bước tiếp.
Cậu ta thấy vậy bèn lại gần.
"Hay quá lại gặp cô ở đây.Tôi đang chán quá,ngồi lại nói chuyện với tôi một lúc được không?"
Tôi cười gượng.
"Ư...ừ...được thôi"
Cậu ta hớp một ngụm nước dài,im lặng nhìn ra ngoài đường một hồi rồi mới nhìn sang đứa đang ngồi thu lu bên cạnh.
"Ừm...Cậu...Hình như có gì đó không ổn phải không?"
Tôi khẽ lắc đầu.Mắt nhìn trân trân xuống chân mình.
"Có phải...Cậu quan tâm đến Tou không?"
Bị nói trúng tim đen,tôi hơi giật mình,nhưng sau đó bình tĩnh lại và một lần nữa,đáp lại cậu ta bằng cái lắc đầu.
Tuy vậy,cậu ta lại không tỏ ra đáng ghét như mọi ngày mà trầm ngâm,mắt vẫn dán vào quang cảnh diễn ra bên ngoài.
"Cậu biết đấy...Tou...nó rất tội nghiệp"
Tôi hơi ngẩng đầu lên,nhưng không quá rõ để nhận ra.
Cậu ta lại tiếp tục,không cần biêt tôi có đang nghe hay không:
"Nó là con của chủ tịch trường.Bà ấy là một con người tài giỏi,một mình bà ấy nuôi con,kiếm tiền,điều hành ngôi trường này.Tôi đã gặp bà ấy...thật...một vẻ đẹp mặn mà,sắc lạnh,đầy quyền uy"
Lúc này đây tôi đang nhìn cậu ta.
"Nhưng thật không may trường ta đang trên đà phá sản,bà ấy đã phải tìm mọi cách vớt vát mà vẫn không được gì.Cuối cùng,bà ấy bắt ép con trai mình..."-Cậu ấy ngừng lại.
Nãy giờ tôi im lặng.Nhưng nghe tới đó,tôi tiếp lời:
"Tou..."
"À ừ,phải làm quen và đính ước với con gái chủ tịch trường bên đối tác.Như vậy thì việc xây dựng lại trường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.."
"Giống trong phim quá nhỉ!"-Tôi cố chêm một lời bình luận vào,để không khí bớt phần gượng gạo.
Cậu ta cười nhẹ một tiếng,rồi tiếp tục:
"Nhưng Tou từ nhỏ nó đã bị cô lập,bị cha ruồng rẫy,mẹ lại quá khắt khe.Nó nhất quyết không làm theo lời bả cho dù nó bị doạ nạt thế nào đi nữa.Cậu thấy đấy,Tou luôn bình thản nhưng trong lòng nó chưa biết chừng có bao nhiêu sóng gió này kia...Tội nghiệp nó lắm,thế nhưng tớ lại không thể làm gì,chỉ biết làm một thằng tồi đứng đó nhìn nó chịu đựng..."-Cậu ta đang tự dằn vặt mình.
Thấy bộ dạng cậu ấy có vẻ đau khổ,tôi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc nâu của cậu ấy,nó lại gợi cho tôi cảm giác mà hôm nay khi Tou làm vậy với tôi.
Cậu ấy hơi giật mình,nhưng sau đó lặng thinh.
"Ưm...Cậu..."
"Tớ là Yase"
"Yase...san...Yase à...T...Tớ phải làm sao đây?"-không hiểu vì sao giọng nói tôi bỗng khàn khàn,hai mắt nhoè đi.
Yase nhìn tôi,vẻ mặt hiện sự lo lắng đang dần mờ nhoà trước mắt tôi.
"Yase,Yase,tớ muốn giúp Tou...Muốn...Tớ muốn giải thoát cho cậu ấy..."-Giờ đây tôi mặc kệ mọi thứ,mặc kệ trước mặt mình là ai,mà nói hết những gì lòng mình đang cố giấu ra-"Tớ biết mình không có quyền gì...Nhưng...Nhưng mà...Nếu không giúp cậu ấy lòng tớ không thể yên nổi..."-Tôi vừa nói vừa run lên.
Cậu ấy không châm chọc tôi,mà đôi mắt phảng phất nỗi buồn,xen lẫn sự bất lực.
"Cậu sẽ giúp mà.Ừ,cậu sẽ giúp..."-Cậu ta chỉ nói vỏn vẹn có vậy.Sau đó,Yase đứng lên khỏi ghế và bước ra cửa.Thấy vậy,tôi cũng vội vã đuổi theo sau.
"Nhà cậu ở đâu nhỉ?"-Đang sải những bước dài trong thầm lặng,bỗng Yase lên tiếng.
"Khu...khu 16..."
Thấy bộ dạng tôi trông nhếch nhác ,mặt thì giàn giụa nước mắt,Yase tiến lại gần.
"Au!Đau!"-Tôi kêu lên.
Cậu ta vừa giơ tay ra búng trán tôi,khiến những tiếng nức nở biến mất.
"Nô tì,đừng nghĩ thiếu gia đây thương hại ngươi mà được thể làm nũng đâu nhé!"
Yase...Hắn đã trở lại là tên tóc nâu đáng ghét thường ngày.
Tôi quệt nước mắt.
"Tôi thèm vào..."
"Nhưng vì là nô tì của ta nên ta mới cho ngươi đặc ân này"
"Hả?"
Tôi chưa nói dứt câu thì hai cánh tay khoẻ khoắn của cậu ta đã ôm gọn tôi vào.Tim tôi kêu liên hồi,tưởng như sắp vỡ tung ra.Phải khó khăn lắm tôi mới thốt lên được:
"Yase?"
Nhưng cậu ta nín thinh,không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip