Sao ta yêu nhau mà không đến được với nhau...

   Hyunjjn lặng lẽ ngồi xuống ván gỗ, bên cạnh Minho. Trong bóng tối, cậu khẽ lần và nắm lấy tay anh. Cả hai không nói gì mà chỉ im lặng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, với tâm điểm là một mặt trăng tròn vành tỏa sáng. Im lặng được một lúc lâu, Hyunjin bỗng quay sang nhìn anh, cười buồn và thủ thỉ nói:

   - Ta vẫn không thể bỏ được thói quen này nhỉ...dù cả hai đều đã bị phát hiện rồi.

   - Ừm. - Anh gật đầu, khẽ ừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không quay về phía cậu. Anh không đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào gương mặt ấy, gương mặt dù rất đau đớn nhưng vẫn có thể nở nụ cười, một nụ cười buồn đến nỗi sẽ giết chết cõi lòng anh. 

   - Ta còn bao nhiêu đêm như thế này nữa nhỉ? Cậu tiếp tục độc thoại, rồi sau đó nhẩm đếm. - Còn sáu đêm nữa.. còn những sáu đêm nữa em được ở bên anh. Minho nè, anh biết không... em cứ nghĩ sau khi bị phát hiện ra sẽ chẳng thể đến gặp anh như thế này nữa. Nhưng không ngờ hai ta vẫn được gặp nhau, anh ha? Vậy nên sáu đêm là quá đủ đối với em rồi.

   Minho nghe vậy, khóe miệng anh bất giác cong lên thành một nụ cười méo mó khổ sở. Sáu ngày...sáu ngày đã là gì chứ? Đối với cậu như vậy là đủ, nhưng đối với anh như thế là quá ít. Sáu ngày phải đánh đổi bằng cả cuộc đời xa nhau, như vậy cái nào mới thực sự xứng đáng? Nhưng căn bản anh hiểu rõ rằng, thực ra chỉ còn hai ngày nữa thôi, vì ba anh đã đồng ý cho anh đi làm ăn xa với người ta rồi, và có lẽ sẽ không quay trở về nữa. Anh muốn trốn tránh, muốn chối bỏ hết tất cả. Anh không đủ dũng cảm để ngày ngày nhìn người anh yêu thương mặn nồng cùng với chính em gái ruột của mình. Anh biết cái cảm giác ấy nó đau đớn lắm, và anh cũng biết rằng bản thân mình không thể chịu đựng nổi. Vậy nên anh đành phải ra đi. Nhưng sâu trong thâm tâm, anh vẫn luôn muốn ở bên cậu, sống hạnh phúc cùng cậu cho đến khi xế bóng. Vậy nên, bỗng chốc trong đầu anh bỗng nổi lên một suy nghĩ vô cùng táo bạo đến nhẫn tâm. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó dọng dạc nói: 

   -  Hay anh với em cùng nhau trốn đi... có được không hả em? Mình sẽ đi thật xa, vào tận tuốt miền Nam, ở đó ta sẽ sống thật hạnh phúc, ở đó ta sẽ....

   Ngay sau đó, anh lập tức hối hận vì những gì mình vừa thốt ra. Khóe mặt cậu bỗng chốc tối sầm lại, bao phủ một màng nước mong manh. Anh biết mình vừa lỡ nói những lời không phải nên vội vàng ôm lấy cậu, ôm thật chặt. Anh biết Hyunjin rất yêu gia đình, cậu coi gia đình như một phần rất quan trọng trong sinh mạng của cậu vậy. Vậy nên cự tuyệt tất cả người thân và rời bỏ đến một nơi hoàn toàn xa lạ căn bản là một việc vô cùng khó khăn với cậu, hơn nữa đó lại là một hành động hỗn hào. Hyunjin rất thương cha mẹ, họ đã vô cùng vất vả để nuôi cậu khôn lớn và nên người. Vậy nên cậu không thể rời xa họ, không thể được.

   - Anh xin lỗi em.. đáng lẽ ra anh không nên nói như thế. Là anh sai.. cho anh xin lỗi.

   Hyunjin  không đáp lại lời Minho mà chỉ tấm tức khóc trong lòng anh, cá nhân cậu vô cùng hiểu rõ anh. Thật ra chỉ vì anh muốn bên cậu quá thôi, vậy nên trong một phút không suy nghĩ kĩ càng mới thốt ra những lời nói không chính chắn. Nghe anh nói vậy cậu lại càng thấy đau lòng. Vì như thế là đã thực sự hết cách rồi, bọn họ không phải là hữu duyên, kiếp này chỉ đành vĩnh viễn xa nhau vậy thôi...

Minho biết những lời anh định thốt ra bây giờ sẽ rất đau đớn, nhưng anh biết mình phải dứt khoát rời bỏ, lúc đầu có lẽ sẽ rất nhớ, nhớ đến mức như chết đi sống lại. Nhưng như thế thì sau này mới có thể lãng quên được. Anh biết khi nói ra, có lẽ cậu sẽ khóc rất nhiều, những giọt nước mắt của cậu chính là thứ vũ khí duy nhất giết chết được cõi lòng anh. Nhưng điều này bắt buộc phải nói ra, cho dù nó đau đớn đến nhường nào đi chăng nữa. Và anh cũng không thể cứ như thế lẳng lặng rời đi không một lời báo trước được

   - Thực... thực ra... Hyunjin..- Anh hít một hơi thật sâu, vét cạn hết dũng khí từ tận đáy lòng để nói ra sự thật. -Thực ra... ngày mốt là anh phải rời khỏi đây rồi.

   - S..sao cơ ạ? - Cậu sửng sốt, ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt long lanh mở to như chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. - Anh nói sao?

   - Ngày mốt anh sẽ rời khỏi đây.

   Bất chợt, cả hai rơi vào im lặng. Hyunjin ngồi im không nhúc nhích, cũng chẳng thốt ra một câu nói nào. Điều đó khiến anh cảm thấy sợ hãi.

   - Hyunjin... anh... anh xin lỗi em.

   - Anh.. anh không định dự đám cưới của em gái sao?

   Đến đây, bỗng dưng trên gương mặt Minho xuất hiện một nụ cười đau đớn. 

   - Không... anh không làm được. Anh xin lỗi em... nhưng ba anh đồng ý cho anh đi làm ăn xa với người ta rồi. Ngày mốt là họ khởi hành, vậy nên anh không thể ở đây cùng em nữa. Đây... đây chắc là đêm cuối cùng rồi. Cho anh xin lỗi... xin lỗi em nhiều lắm Hyunjin...

   Người cậu bất chợt mềm nhũn. Hai cánh tay đang đặt trên vai anh buông thõng xuống như bị gãy. Cậu không nhìn anh nữa mà hướng mắt về phía trời cao, nơi mà ánh trăng vẫn đang tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu, huyền ảo đến mê hoặc. Cậu không khóc. Dù muốn lắm nhưng nước mắt lại chẳng chịu rơi xuống, có lẽ là khóc nhiều rồi nên cậu kiệt sức, đến nước mắt cũng không chảy nổi nữa. Minho cũng không biết nên nói gì, vì mọi lời an ủi bây giờ đều đã trở nên vô nghĩa. Anh chỉ biết ôm lấy cậu, giữ lấy mùi hương dìu dịu ấy lâu nhất có thể.

   - Anh Minho...

   - Anh nghe.

   - Tại sao... tại sao vậy hả anh? Mình cũng chỉ như các đôi uyên ương khác thôi mà. Sao mình lại không thể bên nhau? Sao mình lại không thể đến với nhau hả anh ơi? Em thực sự... thực sự rất yêu anh mà...

   - Anh cũng yêu em... - Minho nói, trong lòng đau quặn lại như có ai ở bên trong xé nát từng khúc ruột. 

   - Vậy tại sao... vậy tại sao hở anh? - Lúc này cậu mới có thể bật khóc thành từng tiếng trong lòng anh. Thấy Hyunjin khóc anh cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, vì khi ấy cậu không còn giữ cái vẻ mặt đau đớn đến bần thần ấy nữa. Anh biết, anh biết rõ chứ. Anh biết vì hai người đều là con trai, vì đều là con trai nên mới không thể yêu nhau. Trong cái xã hội này chẳng có ai thừa nhận cái tình cảm đó cả, cái thứ tình cảm đồng tính luyến ái mà cả thế giới khinh miệt ghét bỏ.

   - Phải chăng... phải chăng em là con gái... phải chăng em là phụ nữa anh ha? Như thế là chúng ta có thể bên nhau rồi...

   - Đừng... anh xin em... xin em đùng nói nữa.. - Phải. cậu làm ơn đừng nói nữa, anh đau lắm.

   - Giá như em là con gái... ước gì em là con gái... tại sao em lại là con trai chứ? thật là ngu ngốc. Biết rõ là không thể được vậy mà em vẫn đâm đầu vào yêu anh. Tại sao...

   - EM IM ĐI !!

   Sau cùng, anh mất kiên nhẫn hét lớn. Cậu giật mình, sững sờ ngước lên nhìn anh, trong lòng không khỏi bàng hoàng xót xa. Minho vừa mới bừng tỉnh, ý thức được bản thân vừa cư xử không phải với cậu liền vội vàng đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên môi, lên má cậu và nói lời xin lỗi.

   Hyunjin chứng kiến sự dịu dàng ấy của anh thì trong lòng lại càng tủi thân sầu não. Cậu cứ thế khóc to hơn, nức nở không ngừng trong lòng anh. Minho không bảo cậu nín khóc nữa mà cứ để mặc cậu xả hết nỗi lòng của mình ra. Trong không gian yên ắng như chỉ nghe thấy mỗi tiếng khóc của cậu. Phải mất một lúc lâu sau, tiếng nức nở ấy mới nguôi ngoai dần và tắt hẳn. Minho đợi cho cậu bình tĩnh hẳn lại thì cười hiền, sau đó nói: 

   - Đợi một chút, anh có thứ này tặng cho em.

   Sau đó anh vội lôi trong túi ra một vật gì đó. Nhưng chưa kịp để cậu xem kĩ đồ vật ấy thì bỗng một tiếng " Chát! " đầy uy lực vang lên từ đằng sau. Người đó đánh Minho khiến anh ngã dúi đầu xuống đất, Hyunjin bên cạnh cũng bị ai túm lấy và xốc dậy. Chưa cả đợi cho anh hoàn hồn, người đó đã nắm lấy cổ áo anh, ép anh đứng dậy. Lúc này Minho mới biết đó là ba mình, xung quanh còn có cả mẹ anh, ông bà Hwang cùng mấy người giúp việc. Có lẽ không thấy hai người nên bọn họ đã tức tốc đi tìm. 

   - MINHO!! Tao đã nói thế nào!!?? TAO ĐÃ NÓI THẾ NÀO !!?? 

   - Con... con... con xin lỗi... 

   - Mày... thật không biết xấu hổ, không biết phép tắc là gì nữa rồi. Quỳ xuống! MAU QUỲ XUỐNG!!!

   Sau đó ông Lee liền nắm đầu con trai, thô bạo dúi xuống đất. Hyunjin thấy vậy thì òa khóc, định chạy về phía anh nhưng bị ông bà Hwang cùng mấy người giúp việc giữ lại.

   - Anh ơi... Hức! Anh ơi... 

   Minho bị ép cúi gằm mặt xuống đất, khóe mắt bắt đầu mờ dần đi vì một màng nước mỏng, đôi môi khẽ cảm nhận một vị máu tanh nồng. Có lẽ ông Lee mạnh tay quá khiến anh bị chảy máu rồi.

   - Thành thật xin lỗi ông bà... là do tôi quản lí con trai không tốt nên mới xảy ra sự vụ này. - Bà Hwang khẽ nói một cách yếu ớt. Hyunjin nhìn mẹ, sau đó lại nhìn Minho đang quỳ gối trước mặt mình mà chỉ biết bất lực rơi nước mắt. 

   - Là do nhà tôi.. đáng lẽ tôi nên để thằng bé đi sớm hơn... mong ông bà thông cảm. - Ông Lee cũng cúi đầu nói lời xin lỗi. Sau đó lập tức quay về phía mấy thằng người làm, lấy giọng nghiêm nghị ra lệnh.

   - Mau đưa cậu về nhà đi. Nhanh lên. Không thì dân làng lại đổ khắp ra bây giờ.

   - Vâng ạ.

   Sau đó Minho bị lôi đi. Cậu nhìn theo bóng lưng anh, đau khổ khóc lớn, miệng không ngừng kêu tên anh trong vô vọng. Làm ơn... làm ơn đừng mang Minho rời xa cậu... làm ơn mà... 

   - Hyune à.. mau về đi... về thôi con...

    Bà Hwang nhỏ nhẹ bảo con trai, nhưng bây giờ cậu chẳng thể nghe, cậu không thể  nghĩ được gì nữa. Có lẽ tâm trí cậu cũng sắp phát điên lên rồi. Cậu gắng vùng ra khỏi vòng tay của cha mẹ mình, cố sống cố chết muốn chạy về phía anh, nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Hai người cứ thế bị kéo đi về hai hướng ngược lại, không thể tiến về phía nhau như khi xưa nữa.

   Rồi bỗng nhiên, Minho vùng vẫy thoát ra được khỏi vòng tay của những người làm thuê, vội vàng chạy bán sống bán chết đến chỗ của cậu. Hyunjin thấy anh chạy về phía mình thì cũng cố gắng lấy hết sức bình sinh mà thoát khỏi vòng tay cha mẹ. Hai người chạy về phía nhau, vội vàng trao cho nhau cái ôm ấm áp cuối cùng. Trong lúc cảm xúc hỗn loạn, cậu vẫn kịp nhìn và nhận thấy rằng Minho cũng đang khóc. Anh chưa bao giờ khóc trước mặt cậu cả, chỉ duy nhất lần này... mọi việc đều đã nằm ngoài tầm kiểm soát, nằm ngoài sức chịu đựng của anh. Đó là lí do vì sao anh lại rơi nước mắt. 

   Minho khẽ nắm lấy tay Hyunjin, trao cho cậu kỉ vật mà anh đã dùng cả tâm huyết trong những tháng ngày đi học xa trước kia để làm nó, suốt hai năm ấy anh giữ gìn nó như máu mủ của mình. Âm giọng run rẩy vội vàng cất lên, thốt ra nhưng lời nói cuối cùng dành cho cậu:

   - Em... hứa với anh... hãy hứa với anh rằng em sẽ giũ gìn nó cẩn thận... đây là thứ duy nhất anh có thể trao cho em... vậy nên hãy trân trọng nó nha... nha em...

   - Hức! Vâng... anh ơi... anh ơi.... ở lại với em, ở lại với em....làm ơn...

   Nghe vậy Minho bất chợt cười, nhưng nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Mấy người làm thuê cuối cùng cũng đuổi kịp đến chỗ anh, sau đó vội vàng kéo anh ra khỏi người cậu và không ngừng khuyên nhủ:

   - Mình về thôi, về thôi cậu ơi. Ông chủ sẽ lại điên tiết lên mất. Cậu Lee...

    Sau đó ba mẹ Hyunjin cũng chạy lại, cố gắng kéo đưa con trai của mình ra khỏi người của Minho. Thấy vậy, cậu bướng bỉnh nắm lấy tay áo anh càng ngày càng chặt, thiếu điều làm cho nó rách tan ra mất. Nhưng càng ngày sức cậu càng yếu dần, cậu không thể giữ lấy anh, cứ như thế để anh vuột mất trong vô vọng. Bóng lưng cửa Minho đag đi xa dần, cậu không thể chịu nổi nữa mà kiệt sức nồi sụp xuống đất, nhưng cổ họng thì vẫn cố chấp gào tên anh, mong anh quay trở lại bên mình.

   - Minho!! Minho!! Anh ơi... Anh ơi....!!

   Xong rồi... mọi chuyện xong rồi. Tất cả đã kết thú rồi, họ yêu nhau xong rồi...

   Còn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip