Ep. 64
Lan Ngọc thức dậy nhìn đồng hồ đã 8:24 rồi bản thân cần phải dậy , Lan Ngọc rời giường kéo tủ ra lấy mấy hộp băng cá nhân dán vào tay mình vì hôm qua em đã gạch cho tay mình bị thương.
Sau khi xong mọi thứ em bước xuống nhà nhìn thấy anh đã ngồi nói chuyện vui vẻ với ba mẹ mình .
" chào em nha ".
" hai đứa dắt nhau đi đi ha! ăn sáng cùng nhau".
" dạ vậy cháu xin phép ".
Cả hai bước ra ngoài vì chưa ăn sáng nên anh đã chọn cho cả hai một nhà hàng để ăn sáng với lại sẽ bị ít chú ý hơn dù sao thì em là người công chúng.
" em ăn gì chọn đi nhé ".
" anh chọn đi em sao cũng được ".
Anh thấy vậy cũng gật đầu chọn những món ăn rồi nhìn em mỉm cười thật sự đã rất lâu rồi anh mới được gặp em. Khi biết em đã là một nữ diễn viên nổi tiếng anh đã rất mừng cho em vì em đã theo đuổi thành công ước mơ của mình.
" Ngọc của anh ngày càng xinh đẹp anh cũng hơi bất ngờ khi em chưa có người thích hợp".
" người ta nghĩ mình xinh tưởng có rồi ai ngờ là ế chứ ".
" hahaha chắc là thế rồi ai đời nào lại có mắt như không mà để lỡ bỏ được một người xinh đẹp giỏi như em chứ ".
" anh quá lời rồi , anh cũng vậy mà nói ai ". Lan Ngọc nhẹ nhàng nói chuyện với anh đôi phần hơi lạnh nhạt.
Hai người nói chuyện một lúc thì phục vụ cũng đã mang những món anh gọi cả hai dùng bữa sáng xong thì đi những nơi vui chơi và đi dạo vậy thôi cũng đã hết một ngày rồi.
Hiện tại trời cũng đã sắp chuyển sang tối hai người dạo trên bờ sông ngắm nhìn phía xa những ánh đèn mờ của thành phố.
" em có chuyện gì không vui sao? ".
" không có ".
Anh nhìn em mỉm cười tay đưa lên xoa lấy đầu em nhẹ nhàng, anh biết là em có chuyện không vui nhưng lại chẳng nói ra cứ thế im lặng.
" Ngọc hưm...em còn nhớ lời hứa không?".
Lan Ngọc quay qua nhìn anh nhướng mày có lẽ em đã quên rồi nhưng mà anh vẫn nhớ như in lời nói ấy của em.
" khi anh quay về nhất định sẽ cưới em làm vợ và em đã đồng ý. Liệu bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa ấy được không? ".
Anh ôm lấy em trong lòng ánh mắt mong chờ nhìn em mong rằng em sẽ cho mình một câu trả lời. Lan Ngọc đã nhớ ra lúc ấy đã khóc vì biết anh sẽ đi ra nước ngoài sẽ rất lâu mới quay về Việt Nam.
Lan Ngọc tính nói gì đó nhưng nhớ lại lời nói của mẹ mình nhẹ nhàng gật đầu, anh thấy em gật đầu vui vẻ áp tay lên má em từ từ hôn lên môi em.
Lan Ngọc chỉ đứng yên hai tay để lên vai anh để anh chiếm lấy môi mình , ở phía xa ấy có ai để ý đến một cô gái tóc màu hường nhìn hai người họ tay xiết chặt lại.
Đúng vậy là Trang Pháp đã chứng kiến được cảnh ấy vốn dĩ chị tính ra đây đi dạo cho tâm trạng thoải mái nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh em hôn một người con trai khác khiến tim chị nhói lên từng đợt.
Nước mắt của chị rơi xuống gương mặt xinh đẹp ấy chị vội quay đi về chị không muốn chứng kiến cảnh ấy nữa, làm sao có ai nỡ thấy người mình thương lại hôn người khác chứ.
Về tới nhà chị không thể kìm chế được nữa mà ngồi xuống khóc lớn như một đứa trẻ ngồi trong góc tự ôm mình mà khóc , chị không tin rằng em sẽ có người khác chắc chắn rằng em bị ép.
" hức hức k... không được m...mình phải tin em ấy nhất định em ấy bị ép phải phải chắc chắn là như thế ".
" em ấy chưa nói lời chia tay m...mình sẽ còn cơ hội để giành được em ấy. Thùy Trang à đừng bỏ cuộc tuyệt đối không được bỏ cuộc ".
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà Lan Ngọc, anh chu đáo mở cửa xe cho em xuống trên môi nở nụ cười tươi nhìn nàng.
" em vào nhà nghỉ sớm đi nhé ".
" ừm anh lái xe cẩn thận ".
Anh vẫy tay chào tạm biệt nàng rồi lên xe lái xe đi về nhà, Lan Ngọc mệt mỏi bước nhà thấy ba mẹ , chị hai và em trai mình đang ngồi sofa đợi mình.
" sao rồi nay đi chơi vui không hả con gái ". Ba em mỉm cười hỏi.
" ông này hỏi kì con bé giờ này mới về tất nhiên là vui rồi phải không con gái ".
" vâng , con lên phòng trước ".
" lên nghỉ ngơi đi con cả ngày mệt rồi ".
Lan Ngọc gật đầu bước lên lầu vào phòng của mình , em để túi xách của mình bàn đi lại trên giường ngồi nhớ lại hôm ấy.
Flashback.
Cánh cửa phòng mở ra ánh sáng từ bên ngoài rọi vào mắt em khiến em nhắm mắt lại vì căn phòng đang tối ánh sáng đột nhiên chiếu thẳng vào em như vậy khiến đôi mắt của em chưa thể thích ứng kịp.
" Ngọc ". Mẹ em bước vào đóng cửa lại ngồi trên giường đau lòng nhìn Lan Ngọc đang ngồi trong góc.
" con như vậy đến bao giờ đây, mẹ cũng biết đau lòng kia mà ".
" đau lòng? con tưởng mẹ sẽ vui khi thấy như này"
" sao mà vui nổi khi thấy con như vậy hả ".
Lan Ngọc im lặng không nói gì giở chỉ có mình bà đọc thoại mà thôi , bà nói với em chủ yếu là muốn em nói lời chia tay cắt đứt hết mối tình của mình và chị. Lan Ngọc nghe đến phát chán gần như thuộc lòng lời mẹ mình nói rồi , em chẳng phản ứng gì cả nhắm mắt mà nghe.
Bà thấy em thờ ơ hơi tức giận nói một câu khiến em liền mở mắt nhìn bà.
" nếu như con như vậy thì hãy giải nghệ đi ở nhà với ba mẹ giờ chị hai và em trai của con có thể lo được ".
" m...mẹ nói gì vậy hả ".
Lan Ngọc không tin vào tai mình là mẹ muốn em giải nghệ rời khỏi giới showbiz mà ở nhà không thể được đây là ước mơ của em khó khăn lắm em mới được mọi người đón nhận sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
" mẹ hức hức không được con không muốn rời nghệ thuật hức hức ".
" nếu vậy con phải nghe lời mẹ ".
Lan Ngọc vội vàng trườn quỳ ôm lấy chân bà khóc cầu xin bà đừng bắt mình phải rời nghệ thuật .
" hức hức con xin mẹ đ...đừng bắt con giải nghệ con xin mẹ hức hức, c...con sẽ nghe lời ba mẹ tất cả mọi việc hức hức điều nghe lời ".
" con hứa phải không ".
" hức hức con hứa sẽ nghe lời xin mẹ đừng bắt con rời bỏ ước mơ của mình ".
Lan Ngọc khóc tuyệt vọng cầu xin , bà thấy vậy lau nước mắt mỉm cười hài lòng nếu như nghe lời bà thì em sẽ được tiếp tục theo ước mơ bản thân mình còn không thì em sẽ phải giải nghệ rời khỏi showbiz.
" chỉ muốn tốt cho con thôi đừng giận mẹ nhé con , thằng Quân là người tốt nó sẽ chăm sóc con thật chu đáo và đem hạnh phúc cho con ".
" thôi con nghỉ ngơi đi ". Bà đi ra khỏi phòng.
" hức hức t..tại sao vậy... TẠI SAO AI CŨNG BẮT ÉP MÌNH NHƯ THẾ ".
Lan Ngọc tự ôm bản thân mình khóc trong vô vọng khóc đền khàn giọng giờ đây bản thân em đã rất tuyệt vọng vì không được chấp nhận quen chị bây giờ vì bắt ép em mà bà lại lấy ước mơ em ra mà làm điều kiện để em phải nghe lời.
Quay lại hiện thực giờ đây em thấy mình như một con rối được điều khiển như ý người khác muốn mà không phải em muốn. Lan Ngọc muốn khóc chẳng thể tự cười chính bản thân mình vì em đã không thể khóc rồi , nước mắt đã hết khóc rồi cũng chẳng thể giúp ích được gì cả âm thầm chấp nhận số phận của bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip