tạm biệt

Mặt trời mọc rồi lặn, trăng mờ rồi tỏ, gió thổi mát mẻ, nông dân vui mừng vì tốt đất tốt lúa, tốp công nhân đã đóng đồ chuẩn bị về lại Thăng Long, tụi học trò rộn ràng đến trường đã được vài hôm, mọi người đều quay lại nhịp sống gấp gáp sau kì nghỉ Tết ngắn ngủi.

Thuỳ Trang dậy từ rất sớm, chải đầu, búi tóc, trang điểm, đặc biệt chọn bộ đồ màu hồng ưa thích, đeo vòng cổ mà nàng thích nhất, là chiếc vòng mà tối hôm đó Diệp Anh lấy lại cho nàng từ tay thằng trộm.

Thuỳ Trang bất giác sờ xuống phần hông, ngón tay cọ cọ, vết thương đã khỏi từ lâu, trong lòng chợt gợn sóng nhè nhẹ, ra là đã quen biết nhau một khoảng thời gian rồi. Nàng lại nhìn bản thân trong gương, hình như có chút khan khác, nhưng nhìn mãi nhìn mãi cũng không biết cụ thể là khác thế nào.

"Để chốc nữa hỏi Diệp vậy."

Hai bàn tay cọ xát vào nhau tạo nhiệt và độ ẩm vì thời tiết buổi sáng lạnh và hanh khô, Thuỳ Trang chu môi thổi thổi, vẫn chưa kịp ăn gì, nàng gấp gáp đến chỗ hẹn vì sợ Diệp Anh chờ lâu mà trễ chuyến đi với Hội lại bị khiển trách.

Trong nhà ông đốc lớn ấm áp hơn vì nhiệt độ từ cái lò sưởi, ông đốc nghiêm nghị nhìn quanh một vòng, rèm cửa đóng lại, rồi đưa cho người đối diện một phong thư nhỏ màu gỗ, dúi vào tay, nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe.

"Đưa tận tay ông Phong."

"Vâng con biết rồi."

Người đối diện gật đầu rồi bỏ thứ giấy kia vào túi trong của áo, lau đi giọt mồ hôi chầm chậm lăn trên trán, nuốt ực nước bọt xuống cuống họng.

"Đi đi kẻo muộn."

"Dạ vâng."

Diệp Anh lại gật đầu vâng dạ, nhìn ra khe cửa, nắng độ này chắc đã đầu giờ trưa, cô gấp gáp xoay người muốn rời đi nhưng khựng lại trước lời nói của ông đốc.

"Cẩn thận, nhớ về."

Diệp Anh cong môi, ánh mắt ngập tràn cảm xúc, chỉ nhẹ nghiêng đầu rồi chạy ra khỏi cửa.

Về chứ, vì có người đang đợi mà.

Thuỳ Trang đợi đến đói hoa cả mắt, hết đứng rồi ngồi, rồi đi qua đi lại, nhìn đông nhìn tây, lóng ngóng như chờ cơm, vì tụi học trò đi ngang qua cầm theo nào xôi nào bánh làm nàng phát thèm. Cuối cùng chịu không nổi nữa, Thuỳ Trang ngồi tựa vào thân cây gục xuống vì chóng mặt.

Không xong mất.

Ngay tại thời khắc giao thoa giữa tỉnh táo và hôn mê, một bàn tay ấm nóng áp lên má nàng, Thuỳ Trang giật mình ngước nhìn, người kia ngồi xổm xuống đối diện, ngón cái ấn cằm bắt nàng há miệng rồi đút cho nàng cái bánh nếp đường ngọt lịm.

Như là được kéo từ vực thẳm lên vậy.

Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngòn ngọt, hương thơm nếp mới quanh quẩn nơi chóp mũi, Thuỳ Trang ngoan ngoãn ăn hết bánh người kia đút cho.

"Xin lỗi, Diệp đến trễ."

"Um.."

"Trang chờ... có lâu lắm không?"

Diệp Anh ngập ngừng, cỗ tội lỗi dâng lên tận óc o làm cô muốn phát khóc, bản thân đang ngồi xổm chống tay vào thân cây cúi đầu hôn lên trán người nhỏ nhắn đối diện vẫn còn nhóp nhép.

"Lâu, nhưng không sao."

Thuỳ Trang ăn xong thì bật cười khúc khích, nàng biết Diệp Anh xót nàng đói bụng, cũng biết Diệp Anh luôn chuẩn bị sẵn món gì đó cho nàng mỗi lần gặp nhau. Khi bánh nếp, khi bánh rán, khi thì kẹo tây, kẹo ta, hoặc cũng có thể là tò he hay đồ chơi bằng cỏ tự làm.

Nếu hôm nay Thuỳ Trang có chết đói ở đây thì lý do duy nhất chỉ có thể là Diệp Anh không đến.

"Còn đói không?"

"Còn."

Diệp Anh nghiêng đầu hỏi, Thuỳ Trang mím môi trả lời làm cô theo phản xạ lục lọi khắp người mình tìm đồ ăn, cuối cùng lại lấy ra cái bánh hẹ bọc bằng gói giấy cô để dành ăn đi đường.

"Há miệng nào!"

"Thôi đi, để dành kẻo đi đường đói ngất xỉu, Trang không thích ai khuân Diệp đâu, động chạm lắm."

"Không sao, tí Diệp ăn ké."

"Trang nói không là không!"

Thuỳ Trang bắt lấy cổ tay Diệp Anh dằn trở về, môi xinh chu ra, hai hàng chân mày cau lại, nàng híp mắt quát lớn. Và dáng vẻ mèo con xù lông này cũng không quá đáng sợ với Diệp Anh, cô chỉ cong môi mỉm cười, giữ lại bánh, rồi vươn tay ôm nàng vào trong lòng mình.

Hôn nhẹ lên cài tóc hình hoa hồng.

"Được rồi, nghe Trang cả."

"Um... Diệp..."

Thuỳ Trang thủ thỉ, bản thân lưu luyến mùi hương của người yêu. Nàng tựa đầu lên vai, vòng tay qua eo Diệp Anh ôm chặt thật chặt để da thịt thêm sít sát, như thể là lần cuối được ôm.

"Diệp..."

Đầu óc không nghĩ gì khác, Thuỳ Trang vô thức gọi tên người yêu.

"Ơi?"

Diệp Anh đáp lời, năm ngón tay khẽ vờn mấy lọn tóc của Thuỳ Trang, mái tóc xoăn lơi màu hạt dẻ, chóp mũi quanh quẩn mùi hương dễ chịu, cô xoa xoa đầu nàng áp vào bả vai mình.

"Trang này."

"Hửm?"

"Không có gì, cho Diệp ôm thế này chút."

Bàn tay ôm đầu Thuỳ Trang hơi dùng sức miết chặt, Diệp Anh nhắm mắt, không thể biết gương mặt Thuỳ Trang bây giờ đang biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi tim gần như áp sát làm Diệp Anh biết không chỉ có bản thân rung động vào khoảnh khắc này.

"Diệp đi đi kẻo muộn."

Thuỳ Trang đột nhiên đẩy vai rời ra, cũng lách người khỏi vòng tay của Diệp Anh xoay đi hướng khác, vai nhỏ run run, hình như không kiềm chế nổi xúc cảm dâng trào mãnh liệt trong người.

"Trang, Diệp xem nào."

Diệp Anh kéo vai nàng xoay về đối diện mình, hơi ngả người về phía trước nhìn Thuỳ Trang đang cố gắng tránh né, cuối cùng không chờ nổi mà áp tay hai bên má bắt nàng nhìn thẳng.

"Ư... buông ra."

"Xem nào, cô ba Trang đừng mít ướt như thế chứ."

Hai má bị Diệp Anh bóp làm môi xinh chu ra không thể nói tròn vành rõ chữ, Thuỳ Trang chỉ có thể đánh vào tay đang dính vào mặt mình tỏ ý bất bình, nhưng suy cho cùng lực đánh cũng rất nhỏ, nhẹ nhàng vô cùng.

"Diệp có cái này cho Trang, giữ lấy, đợi sinh nhật mới được mở ra, biết không?"

Diệp Anh thôi không trêu chọc nàng, hai tay rời khỏi thoăn thoắt mở túi vải lấy ra một phong thư màu gỗ sẫm, bên trên còn có hình hoa hồng nhỏ, chắc là vẽ bằng bút nhọn đầu màu đen. Thuỳ Trang dán mắt vào phong thư, theo phản xạ đưa tay ra nhận lấy, sau đó ngước lên nhìn Diệp Anh cũng đang mím môi nhìn mình, lặng lẽ quan sát của nàng.

"Cái này Trang giữ nhé, không được đọc ngay đâu, đến sinh nhật mới được đọc. Diệp dặn thằng Út sáng mai nó đem đồ qua cho Trang, Trang ra nhận nha. Bây giờ cũng trễ rồi, Diệp phải đi thôi, chú Lâm với anh Phước chờ."

"Đồ gì cơ?"

Diệp Anh cắn cắn môi trả lời, hai má phiếm hồng.

"Đồ linh tinh, nhưng Trang không được vứt đi đâu đấy."

Thuỳ Trang bật cười trước vẻ ngại ngùng của Diệp Anh, nhìn cô ngó ngang ngó dọc mà trái tim lâng lâng kì lạ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Thuỳ Trang thẳng người hỏi.

"À Diệp, Diệp có thấy Trang khác chỗ nào không?"

"So với lúc nào?"

"Lúc... mới gặp nhau."

Lần này lại đến lượt Thuỳ Trang ngại, tự nhiên lại nhắc về lần đầu gặp nhau, cảm giác như cặp đôi về già ôn lại chuyện cũ vậy.

"Có nhé, lần đầu gặp nhau cô ba Trang chửi tôi xối xả mà, bây giờ thì ngoan hơn."

"Này, Trang có phải con của Diệp đâu chứ."

Đột nhiên bị người kia ôm vào trêu chọc, Thuỳ Trang đánh vào bả vai Diệp Anh như thói quen khi mắc cỡ, trái tim bất giác đập liên hồi không thể kiểm soát, nàng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, không gian bất chợt yên ắng đến lạ.

Gió thổi nhè nhẹ, mặt trời đỏ gay sắp nép vào đỉnh núi phía xa, mây bay bay, đồng ruộng xào xạc những hạt lúa nặng trĩu.

Nụ hôn phớt qua trên môi mơ màng như làn sương sớm.

Tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip