tàn

"Huy?"

"Vâng, con đây."

Nhóc con nhanh chóng chạy đến đỡ tay Thuỳ Trang. Nhóc đưa tay lên cao ngang đầu, vừa đủ để nàng vịn lấy, tay còn lại cầm gậy cho nàng.

"Con đi đâu từ nãy giờ, có biết mẹ lo lắm không?"

Thuỳ Trang hơi lớn tiếng, vì lễ Phù Trúc năm nào cũng đông đúc, người xe như nêm, thế là Thuỳ Anh vừa lơ là một chút đã không thấy nhóc con đâu, con Lúa giúp mẹ nó ở hàng bánh thành ra Thuỳ Anh với Thuỳ Trang phải chia nhau ra tìm khắp nơi.

"Nhóc con, để mẹ lo thế thì cô phải phạt con gì đây? Cấm đi chơi một tuần không?"

Thuỳ Anh nắm vành tai nhóc con kéo lên, giọng điệu hăm doạ làm nhóc sợ xanh mặt cầm lấy cổ tay Thuỳ Trang, rồi như chợt nhớ ra đồng minh, nhóc chạy đến người đứng dưới tán cây từ đầu đến giờ vẫn còn im thin thít.

Đến khi nhóc đã đứng cạnh người kia Thuỳ Anh mới để ý. Em nhíu mày, người này có chút quen mặt, hình như em đã gặp ở đâu đó.

Không phải...

"Chị là?"

"Vừa nãy có mấy chú muốn bắt con, là cô này giúp con ấy!"

Nhóc con leo lẻo miệng đã lên tiếng trước, nó đứng sát người nọ, chỉ cao tầm eo của cô, xem ra hai cô cháu gặp nhau chưa lâu đã thân thiết nhỉ?

Thuỳ Trang chầm chậm tiến một bước, thuận theo hơi ấm bên cạnh mà dừng lại. Tay nàng để trước bụng, môi hồng cong nhẹ, nàng gật đầu.

"Ra là giúp con tôi, cảm ơn..."

Câu nói đột nhiên bỏ lửng, Thuỳ Trang bặm môi không biết nên xưng hô thế nào.

"...chị."

Thuỳ Anh tiếp lời nàng, cũng gật đầu cảm ơn, nhưng khi cúi xuống em thấy hình như người kia lùi về sau một chút, và dáng điệu có chút khó khăn.

"Cảm ơn chị."

Vẻ mặt người nọ ngạc nhiên, như bất ngờ, như không tin, nhìn ra được có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có phần không nỡ.

"Không biết chị tên gì, sau này có gặp nhau còn có thể nói chuyện."

Thuỳ Trang vô tư hỏi, không hay người kia đã đau đến không thở nổi. Diệp Anh chỉ biết cắn răng ngăn không cho cảm xúc tràn ra ngoài không khí, vì cô hiểu, nếu để Thuỳ Trang biết trước mặt nàng là cô hai Diệp, nàng cũng sẽ đau đớn không kém cô.

Diệp Anh chọn vờ không nghe thấy câu hỏi của Thuỳ Trang. Cô nhăn mặt khó khăn khuỵu xuống trước mặt nhóc con ngơ ngác, xoa đầu nhóc, hốc mắt cô đỏ hoe và tầng nước không nhịn được muốn chảy.

"Cô bị sao vậy? Cô đau chỗ nào ạ?"

Nhóc con vẫn là tinh tế, giống như mẹ nó. Diệp Anh lắc đầu, giọng cô khàn khàn cố gắng nói nhỏ nhất có thể, chỉ đủ để hai cô cháu nghe được.

"Đừng nói với mẹ con tên cô nhé?"

Nhóc con nghiêng đầu khó hiểu. Còn chưa đợi nhóc hỏi thì cô đã nói thêm.

"Hứa không?"

"Vâng ạ."

Nhóc con gật đầu, dù không hiểu lắm, nhưng mẹ thường hay dạy nhóc là người lớn luôn có những lý do riêng, không phải lúc nào cũng có thể thắc mắc.

Diệp Anh thấy nhóc con ngoan ngoãn hiểu chuyện liền mỉm cười, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót. Hai năm trước, khi Diệp Anh về lại Phù Trúc, cô đã muốn tìm đến nhà thầy Nguyễn đầu tiên. Trong đêm muộn, nếu là mười năm trước Diệp Anh đã trèo tường vào sân sau nhà Thuỳ Trang, nhưng cái chân đã gãy một nửa của cô không cho phép, đành chờ đến sáng.

Cầm cái bánh nếp đường nóng hổi trên tay, Diệp Anh nhớ đến gương mặt Thuỳ Trang lúc cô dỗ dành nàng lần đầu tiên, thành ra tự nhiên háo hức, mong muốn được gặp nàng dâng lên thật nhiều.

"Gia Huy? Con cô ba Trang đúng không?"

"Vâng, nó bảo cô ba kêu nó khao cả bọn con ngày học cuối."

Thằng con bà bán bánh rán kế bên gật đầu liên tục. Nó kể, thằng Huy hôm qua trước khi tan học nó bảo ngày mai lấy theo cho nó hai chục bánh rán, hai chục bánh nếp, năm cái để riêng cho thầy, còn lại nó đãi cả lớp trước khi vào hè.

"Chậc, đúng là con nhà lắm tiền nhỉ!"

"Từ khi lấy nhau cả nhà phất lên hẳn ấy, cậu Thành làm dưới Thăng Long lắm tiền, cô ba Trang ở nhà còn dạy tiếng Pháp cơ mà."

Lại là chủ đề bàn tán quen thuộc, về vợ chồng cậu Thành và cô ba Trang nhà thầy Nguyễn, và cả thằng cháu đích tôn nhà ấy, cậu ấm Gia Huy.

Diệp Anh đứng cạnh nghe hết cả, cô còn không dám tin vào tai mình, cổ họng bỗng chốc khô khốc làm cô kho khan vài tiếng. Đuôi mắt hơi giật giật, trong lồng ngực truyền đến cảm giác đau thắt, nghẹn lại không thể thở.

"Không phải Trang đã nói bao lâu cũng chờ Diệp sao?"

Cũng không biết suy tư thế nào, Diệp Anh lê lếch thân người về cái chòi nhỏ ở phía bên kia đồi sau suối mơ. Cô dựng cái chòi này đã lâu, trước hay dùng để trao đổi thư từ bí mật với cấp trên, sau này lên Pắc Bó không dùng đến nữa, đóng bụi rất nhiều.

Gặp lại chỉ càng thêm đau lòng, cứ để Thuỳ Trang tin Diệp Anh đã chết có lẽ sẽ tốt hơn.

"Nhóc, con có hỏi tên của cô lúc nãy không?"

"Không ạ."

Nhóc Gia Huy lắc lắc đầu, dù là trẻ con nhưng nhóc đã được dạy bảo cẩn thận về chuyện giữ lời, dù người hỏi có là người thân đi nữa.

"Sao vậy?"

Thuỳ Trang đi cạnh, trừ việc câu hỏi ban nãy không được đáp lại, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản xem như người nọ không nghe thấy thôi.

"À không..."

Thuỳ Anh chần chờ rồi cũng không nói, dù trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng em không chắc kết quả thế nào nếu em nói cho Thuỳ Trang rằng em thấy người lúc nãy rất giống cô hai Diệp.

Lễ Phù Trúc năm nay đông hơn rất nhiều, vì năm nay được mùa, làm lớn, có cả mấy ông tổng đốc từ các tỉnh khác qua chơi. Cô hai Bảo Trinh bận bịu tiếp đón ở đầu làng, Thuỳ Trang ngồi ở sạp bánh u con Lúa, Gia Huy lon ton đi chơi với đám bạn, Thuỳ Anh nhìn Thuỳ Trang, rồi lại nhìn Gia Huy, hai bàn tay không yên cứ bấu vào nhau như sắp rách cả da.

"Chị còn nhớ cô hai Diệp không?"

Câu hỏi của Thuỳ Anh nhỏ xíu mất hút trong âm thanh ồn ào của phiên chợ sớm, Thuỳ Trang khẽ gật đầu, có lẽ nhắc đến Diệp Anh thính giác của nàng đặc biệt tăng thêm mấy phần nhạy cảm.

"Làm sao?"

"Có lúc nào Trang ngừng nhớ Diệp đâu chứ?"

"À... lúc nãy..."

Nói đến đây Thuỳ Anh đột nhiên hối hận, biết vậy cứ nhắm mắt cho qua có phải bây giờ đỡ đau đầu hơn không.

"Nói hẳn hoi nào!"

Giọng điệu Thuỳ Trang chợt trở nên gấp gáp.

"Người lúc nãy, em thấy rất giống cô hai Diệp."

"Sao?"

Thuỳ Trang bỗng kích động, nàng đứng phắc dậy, hơi mất thăng bằng. Con Lúa hoảng hốt bật người vịn lấy tay Thuỳ Trang, hơn ai hết, nó hiểu cô ba nó thương cô hai Diệp đến mức nào.

"Cô ba."

"Buông ra."

"Con đi với cô ba."

Thuỳ Trang theo tay con Lúa, ánh sáng gắt gao lúc trưa dần dịu theo mặt trời từ từ nấp sau rặng tre phía xa, nàng nhíu mày, hình bóng vốn dĩ rất quen thuộc của Diệp Anh trong đáy mắt bỗng nhoè đi, cảm giác như có tảng đá lớn đè nặng lên lồng ngực khi nghe con Lúa la lớn.

"Cô ba! Cô hai Diệp về!"

Ánh trăng trắng sáng xé toạc cái đỏ gay khi tịch dương, lễ Phù Trúc mười hai năm trước cũng dưới gốc cây đầu làng Diệp Anh và Thuỳ Trang gặp nhau, hai năm sau nàng tiễn cô đi Pắc Bó cũng là ở đây, mười năm cách biệt, không ngờ khung cảnh gặp lại cũng do tán cây này chứng kiến.

"Diệp?"

Chờ đợi một lúc cũng không nghe động tĩnh gì, chỉ thấy Diệp Anh từng bước lùi lại, rồi mất hút trong khoảng tối trước mặt Thuỳ Trang.

Mà nàng thì chẳng hề hay biết, vẫn đứng đó thật lâu.

Năm năm hay mười năm
Hay về sau hơn nữa
Liệu còn ai nhớ đến
Chuyện tình ta và nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip