thương
Ngón tay lăn lăn món đồ chơi trên bàn, chống cằm nghiêng đầu, Thuỳ Trang thả mắt đi đâu đó không rõ, đầu óc mơ hồ cũng không biết đang nghĩ gì.
"Trang."
"Ơi ạ?"
Thuỳ Trang trả lời, nhưng không nhìn người đang bước đến gần mình, bởi vì nàng biết rõ người kia là ai.
Chị hai Quỳnh Trang.
"Làm gì giờ này còn chưa ngủ?"
Quỳnh Trang lập tức tra hỏi, đã gần giờ Hợi, người người nhà nhà đều say giấc cả rồi, có khi còn được hai ba giấc, vậy mà đi ra ngoài thấy phòng Thuỳ Trang sáng đèn, nhìn ra xa thêm thì thấy nàng ngồi ngẩn ngơ ở bộ bàn ghế đá sau nhà, học ở Tây xong là đứa nào cũng phải thức đêm ngủ ngày thế hả?
"Em..."
"Làm sao?"
Thuỳ Trang ngập ngừng, phân vân không biết có nên nói, hay là không, nếu nói thì đỡ phải suy nghĩ hơn, nhưng ngại chết được.
Chuyện là..
Thuỳ Trang nhớ Diệp Anh.
Diệp Anh đã gần một tuần nay không thấy mặt mũi đâu, không biết là bận bịu việc gì, chỉ nghe thằng cu nhà cô nói cô hai Diệp đi từ tối hôm rằm tháng chạp, không nói đi đâu, cũng không xác định ngày nào về.
Cũng bởi vì không biết ngày nào Diệp Anh về nên Thuỳ Trang mới lóng ngóng như thế. Hết chờ đông chờ tây lại ngó ngang ngó dọc, Thuỳ Trang chờ một ngày rồi hai ngày rồi ba ngày, nếu nói hết đêm hôm nay nữa đã vỏn vẹn một tuần.
Cái con người này thật biết cách làm người ta lo lắng.
"Á à, nhớ cô hai Diệp chứ gì?"
"K-Không.. có."
"Ghi nhận chữ sau."
Không cãi luôn, ừ thì nhớ thì nói nhớ, người yêu mình thì mình nhớ, giống như Quỳnh Trang hay than thở với Thuỳ Trang mấy lần anh Thành đi công tác xa ơi là xa ở tận bên Quảng Châu, bây giờ nàng cũng là giống chị hai thôi.
Chị nào em nấy.
Và hình như Thuỳ Trang quên mỗi lần như thế nàng đều bĩu môi trêu chọc.
"Người ta đi có chút đã kêu ca rồi, người yêu thôi mà, có gì phải nhớ?"
Đó, Quỳnh Trang nói y xì lại câu Thuỳ Trang đã từng dùng để châm chọc mình.
Gậy Trang đập lưng Trang.
"Thôi đi cô nương, đi vào nhà ngủ đi, không lẽ ngồi chờ cô hai Diệp từ trên trăng rơi xuống à?"
Cũng có thể lắm, vì Diệp Anh đẹp như chị Hằng trên cung trăng, biết đâu Diệp Anh là chị Hằng vô tình đi lạc từ Quảng Hàn Cung xuống nhân gian thì sao?
Thuỳ Trang theo dòng suy nghĩ của bản thân nhìn lên mặt trăng đang soi sáng phía trên cao.
Quỳnh Trang nhìn nàng ngây thơ thế thì bật cười, thật tình chưa từng nghĩ em gái nhà mình khi yêu vào rồi sẽ trở nên ngốc nghếch như thế. Thôi thì cứ mặc kệ vậy, Quỳnh Trang bỏ vào nhà, trước khi khuất xa còn không quên căn dặn Thuỳ Trang sớm vào ngủ để ngày mai còn dậy sớm đưa ông Táo về trời.
Thuỳ Trang gật đầu vâng dạ, mắt thì vẫn dán lên vầng trăng nửa khuyết, đặc biệt chăm chăm quầng tối trên đó.
"Trang."
Tiếng kêu nhỏ xíu, Thuỳ Trang giật mình nhìn dáo dác xung quanh, chị hai Quỳnh Trang đã đi vào nhà, bây giờ chỉ có mình nàng ở đây thôi, trong một chốc liền rợn tóc gáy.
Đừng nói là..
"Trang."
Âm thanh lớn dần, nhìn như có gì đó đung đưa ở bụi bạc hà gần cây sấu, Thuỳ Trang rướn người nhìn nhìn, cẩn thận quan sát, cơ thể vô thức chuyển về thế phòng thủ.
"Trang!"
Lần này cái thứ đó gọi tên nàng to hơn, to nhất trong ba lần từ nãy đến giờ, và âm thanh lớn làm nàng thoáng thoáng nghe được giọng điệu quen thuộc.
"Không không không, chắc là do nhớ Diệp quá nên nghe lầm thôi!!"
Thuỳ Trang lắc đầu mạnh thật mạnh phủ nhận, lỡ như không phải Diệp Anh mà là thằng trai biến thái nào đó xông ra thì biết làm sao, hay tệ hơn là ma quỷ, phải, là ma quỷ giả giọng Diệp Anh dụ hoặc nàng.
Rình rập một lúc, Thuỳ Trang thấy cánh tay trắng nõn giơ lên khỏi bụi cây, ngoắc ngoắc vẫy vẫy.
Đúng là tay của Diệp Anh rồi không sai được, cái tay trắng sữa thon gầy nhưng có cơ bắp, chính xác.
Thuỳ Trang chạy đến, nhìn xuống.
Trong một khắc cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Diệp Anh chỉ mặc mỗi áo yếm, nước da trắng sữa, cần cổ cao cao và xương quai xanh mảnh mai lộ ra cả thảy trước mắt làm Thuỳ Trang nóng mặt, hai tay theo phản xạ đưa lên che lại gương mặt đỏ bừng nóng hổi, đôi chân luống cuống vô thức động đậy liên tục, nhưng đứng yên một chỗ.
Diệp Anh cũng ngại đến nóng tai, bản thân thật tình cũng không muốn xuất hiện theo cách khó hiểu thế này, nhưng biết sao được, bất đắt dĩ phải gọi Thuỳ Trang vì áo của cô đã bị rách toạc mắc phía bên kia bờ tường.
"Diệp làm sao thế?"
"D-Diệp.."
"Khoan đã, để Trang lấy áo cho."
Sau khi lấy lại được chút lý trí, Thuỳ Trang mới giật mình nhớ ra thời tiết đang khá lạnh, Diệp Anh chỉ mặc mỗi áo yếm ngồi đây chắc chắn là sắp chết cóng mất, liền nhanh chân chạy vào phòng lấy áo cho Diệp Anh, không quên dặn cô ngồi yên đợi mình.
"Trang mặc cho Diệp đi."
"Sắp chết cóng rồi mà còn đùa được."
Dù mắng mỏ nhưng vẫn nghe lời nhẹ nhàng mặc áo vào cho Diệp Anh, cô cũng phối hợp cong người vươn vai, sau đó đứng yên để Thuỳ Trang cài nút cho mình.
Không được quá hai giây, cái tay táy máy đã vòng qua eo kéo Thuỳ Trang sát gần, nhanh đến mức Thuỳ Trang không kịp phản kháng.
"Ưm, yên nào."
Cái ôm ấp áp làm nhiệt độ cả hai tăng lên không ít, một thấp một cao sát gần không chừa một kẽ hở nào, Diệp Anh cứ mặc nhiên để cho Thuỳ Trang chăm sóc, đến khi nàng cài xong cúc áo dưới cùng liền ngẩng mặt đánh vào bả vai người đối diện trách móc.
"Diệp đi đâu cả tuần nay?"
"Diệp đi lạc..."
"Cái gì cơ?"
"... lạc vào tim Trang."
Thuỳ Trang cắn môi híp mắt nhìn Diệp Anh đang hài lòng đắc ý với câu trêu ghẹo vừa học được. Nhưng rất nhanh đã lấy lại vị thế, Thuỳ Trang ho khan một tiếng đã làm Diệp Anh nghiêm túc trở lại, không dám cà rỡn nữa.
"Diệp đi việc bên Hội, nhưng gấp quá nên không kịp nói với Trang."
"Ừm."
"Trang giận sao?"
Diệp Anh nghiêng đầu hỏi nàng.
"Không."
"Thật không?"
"Trang chỉ là.. lo cho Diệp thôi."
Thuỳ Trang mím môi thổ lộ, nàng ngại ngùng, gương mặt ửng hồng, hai bàn tay nhút nhát se se vai áo Diệp Anh, tránh ánh mắt người cao hơn đang nhìn mình.
Diệp Anh chết chìm trong dáng vẻ đáng yêu của nàng, không nhịn được cúi người hôn lên má mềm một cái.
Ngọt như sữa.
Thơm.
"L-Làm sao mà mà m-mất cả áo thế?"
Thuỳ Trang mắc cỡ đến vành tai và cần cổ đỏ bừng, vội vàng thoát ra đánh trống lãng bằng câu chuyện khác.
"Diệp nhảy qua từ bên kia, đúng lúc chị hai đi ra nên bị giật mình rồi..."
"Rồi sao?"
"Rồi đáp đất, nhưng áo bị mắc vào cây rách tươm."
"Đúng là cái gì cũng làm được."
Thuỳ Trang nhíu mày tặc lưỡi cảm thán, cô hai Diệp đúng là không có gì là không dám làm, trèo cây vượt tường lẻn vào nhà con gái người ta vào lúc sắp qua ngày mới, lại là nhà của thầy Nguyễn, phải là người khác mà bị bắt được chắc là bị lôi lên chánh huyện đánh cho mềm xương.
Nhưng là do Diệp Anh thích cái kiểu xuất hiện bất ngờ thế này, chứ chỉ cần Diệp Anh nói một tiếng Thuỳ Trang liền mở cửa cho cô vào.
"Trang thức chờ Diệp hửm?"
"Ai mà thèm?"
Vừa nói xong đã bị người cao hơn siết eo, không khó để thấy sức lực chênh lệch của cả hai khi Diệp Anh chỉ cần dùng một tay đã ôm Thuỳ Trang gọn hơ trong lòng, tay còn lại dư dả đưa lên nâng cằm Thuỳ Trang bắt nàng nhìn mình, rồi cúi người thấp xuống đặt nụ hôn lên môi mỏng đang hé mở thở gấp.
Thuỳ Trang nhắm mắt đón nhận, nhớ chết mất, đầu óc nàng quay cuồng không tỉnh táo khi Diệp Anh hôn mình, vì sự thật là từ lúc rời khỏi nhau sau nụ hôn đầu tiên Thuỳ Trang vẫn không sao quên được cánh môi mềm mịn của Diệp Anh, cái cảm giác thích thú khi Diệp Anh dịu dàng ân cần từng bước từng bước đưa lưỡi rê ra khắp lòng môi rồi bắt nàng mở tách hai hàng răng để tiến vào trong, chiếc lưỡi ranh mãnh dạo chơi một vòng khoang miệng trút đi hết hơi thở của Thuỳ Trang, đến khi nàng đánh nhẹ vào bả vai Diệp Anh tỏ ý bất mãn người kia mới chịu buông tha cho cánh môi sưng tấy.
"Học tốt đấy chứ."
Diệp Anh cười cười tự đắc, nhưng Thuỳ Trang chợt nhận ra có gì đó không đúng.
"Diệp có thực hành với ai không đấy?"
"Để nhớ xem."
Diệp Anh nhíu mày bặm bặm môi nhìn đi chỗ khác giả vờ suy nghĩ.
"Diệp!"
Thuỳ Trang dậm chân đánh vào vai Diệp Anh nhưng cổ tay bị cô bắt lại choàng qua cổ.
"Có mỗi cô ba Trang thôi thì phải."
Cười cười ôm Thuỳ Trang chặt hơn, Diệp Anh gác cằm lên vai nhỏ giọng thủ thỉ vào tai nàng, nhõng nhẽo, nũng nịu, than thở, và hình như Thuỳ Trang nghe được trong đó xen lẫn chút buồn buồn.
"Diệp nhớ Trang quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip