yêu xa (2)
"Chúc mừng Trang."
"Chúc mừng sinh nhật, người đẹp."
"Một ly nữa nhé?"
"Không."
"Trang làm sao thế?"
"Trang hơi mệt, Trang về trước."
"Dương đưa Trang về nhé?"
"Không cần."
Con Lúa hiểu ý liền đỡ lấy Thuỳ Trang nghiêng ngả như sắp té ra sàn, Thuỳ Trang lắc lắc đầu phẩy tay từ chối, sau đó quay lưng đi ra cửa.
"Nhưng tối rồi..."
"Không sao."
Một câu nữa dứt khoát hơn, Thuỳ Trang gằng giọng, chất giọng mềm mỏng thường ngày đã khàn khàn vì cồn, nàng không quay lại, chỉ đơn giản là tiến về phía cửa, để mặc thanh niên đứng như trời trồng vì bị từ chối phũ phàng.
"Cô ba có cần chút nước ấm không?"
"Không, em ra ngoài đi."
"Dạ, cô ba nghỉ ngơi sớm đi, cô ba có cần gì thì..."
"Ra ngoài!"
Thuỳ Trang đột nhiên quát lớn, con Lúa giật mình, nó chưa bao giờ thấy cô ba hung dữ thế với nó. Cô ba thường ngày mềm mỏng, tuy cũng có lúc đanh đá, nhưng cùng lắm là chỉ đanh đá với người ngoài, đối với con nhóc chân tay ruột thịt như con Lúa chưa thấy cô ba Trang nặng lời bao giờ.
Con Lúa tủi thân, nhưng cũng dặn bản thân có lẽ cô ba đang say nên cộc tính.
"Con xin lỗi."
Nó đóng cửa, rất nhẹ, rất khẽ, còn không nghe thấy tiếng.
Ánh trăng hôm nay hình như không tròn lắm, Thuỳ Trang vươn tay đẩy cửa sổ, tia sáng nhàn nhạt chiếu vào, nàng nhíu mày híp mắt, tay rụt lại che ngang trán, say thật rồi nhỉ?
Không biết bây giờ Diệp Anh đang làm gì?
"Diệp..."
Thuỳ Trang nhìn khung gỗ, có lẽ thế, vì khi nàng cầm vào thấy nặng và cứng, được bọc trong giấy bóng màu hồng nhạt đặt yên ổn trên bàn giữa phòng, mắt nàng cay xè, dòng nước ấm đột ngột chảy ra không kiểm soát.
Nàng không biết bản thân hôm nay tâm trạng thế nào lại nhớ Diệp Anh da diết, hơn cả thường ngày, vô cùng mãnh liệt. Ở buổi tiệc sinh nhật cũng chỉ qua loa xã giao, không mặn mà, trong lòng chỉ muốn mau chóng về nhà để có không gian riêng, để không ai xen ngang dòng cảm xúc nhớ nhung người thương.
Trái tim trong lồng ngực thắt lại một cái đau điếng, Thuỳ Trang chống tay ngồi xuống bàn, bàn tay xoa xoa ngực mình, tay còn lại nắm chặt.
"Diệp về với Trang được không?"
Sáng sớm nay thằng Út lại kêu cổng, con Lúa bước ra thì thấy nó cầm cái thứ hình chữ điền to tướng, bề ngang chắc cũng tầm bằng người nó. Con Lúa đưa tay muốn phụ nó cầm, nhưng nó rút lại, nói cô hai Diệp dặn đưa tận tay cô ba Trang mới được.
Nữa, con Lúa cười cười, cô hai Diệp sợ nó đem quăng đi hả?
"Để nhẹ thôi."
"Dạ."
Con Lúa cẩn thận đặt xuống, đúng là nặng thật. Nó đứng thẳng lưng sau khi thứ kia chắc chắn đã an ổn, xoay xoay cổ tay rồi đứng sang một bên.
"Đầu giờ chiều mình đi."
"Dạ, cô ba có cần gì nữa không?"
"Không."
Sau khi con Lúa ra ngoài, Thuỳ Trang ngồi thẫn thờ một hồi lâu, hốc mắt sớm đã khô nhưng vẫn còn đo đỏ, nàng nhớ đến lời thằng Út nói lúc sáng.
"Cô hai dặn con đúng hai lăm giêng mới đem qua."
Không biết còn bao nhiêu lần thằng Út phải qua đây, Thuỳ Trang đột nhiên phì cười, hai ngón cái ngón trỏ xoa ấn mi tâm, thở dài một hơi.
"Diệp nhiều trò thật đấy!"
Nàng từ từ gỡ gói giấy bên ngoài từ chỗ keo dán, nhẹ nhàng, tỉ mỉ, sợ rách mất, vì Thuỳ Trang định bụng sẽ gấp gọn bìa giấy này cất vào tủ, không nỡ vứt.
Khung gỗ, như nàng đoán, dần dần lộ ra dưới ánh sáng lờ mờ của đèn bàn. Thuỳ Trang gấp gáp, muốn xem bên trong là gì, ngón tay hoạt động cũng nhanh hơn chút. Đến khi lớp giấy gói được hoàn toàn tách rời, Thuỳ Trang dựng khung gỗ trước mặt, bỗng nhiên đứng hình một lúc lâu.
Là tranh vẽ.
Cũng không biết nghệch mặt bao lâu, chợt cảm nhận được hai mắt cay cay, Thuỳ Trang vội vàng đưa tay lau lau dòng nước hai bên má, nhưng nước trong hốc mắt thì cứ chảy, không thể kìm nén.
Trái tim nàng nhói lên một đợt.
"Chúc mừng sinh nhật, Thuỳ Trang.
Trang có nghe lời Diệp đợi đến sinh nhật mới mở ra không đấy? Diệp đoán nhé, chắc là có rồi, vì cô ba Trang ngoan nhất mà. Trang mở quà của Diệp chưa? Nếu chưa thì bây giờ mở ra đi, Diệp muốn kể cho Trang nghe một chuyện."
Phù Trúc gió đầu mùa thổi hương lúa mới thoang thoảng, Diệp Anh sắn ống quần lên ngang bắp chân lội xuống chỗ suối mơ, tay cầm theo gáo dừa khô, múc lấy chút nước cho Thuỳ Trang rửa mặt.
"Diệp coi chừng té!"
"Dễ gì."
Vừa dứt câu liền nghe tiếng oạch to bự, Diệp Anh toàn thân ướt sũng ngồi bẹp trong dòng suối bình bình trong trẻo, có thể thấy rõ lớp sỏi đá phía dưới.
"Đã bảo mà không nghe!"
"Trang đến đây."
Nói rồi kéo tay Thuỳ Trang cho nàng ngã ngồi vào lòng mình làm nàng ngượng chín mặt không dám nhìn thẳng. Diệp Anh nhấc tay Thuỳ Trang đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn cỏ mới đan lúc nãy, gác cằm lên vai nàng thủ thỉ.
"Cô ba có thương tôi không?"
"Không thương cô hai thì thương ai!"
Thuỳ Trang đọc xong thì phì cười nhớ lại lần Diệp Anh khăng khăng đòi nàng cùng đi ra suối mơ chơi, cô nói ngoài đó ngắm hoàng hôn đẹp lắm, còn có gió thổi mát mát, nhưng Thuỳ Trang chỉ gật đầu đồng ý khi Diệp Anh nói cô vừa mua được một túi bánh kẹo Tây từ dưới Thăng Long.
"Trang biết không, Trang là người có đôi mắt đẹp nhất mà Diệp từng biết, khiến Diệp bị hút hồn ngay lần đầu mình gặp nhau. Kể từ lúc đó Diệp đã biết bản thân thích Trang mất rồi!"
Trang xem quà sinh nhật rồi nhỉ? Là tranh Diệp vẽ hôm chiều mình đi suối mơ đấy. Lúc đó đột nhiên nhìn thấy bóng lưng Trang khi tịch dương, trái tim Diệp không khỏi rung động. Nghĩ rằng vẽ xong sẽ tặng Trang dịp Tết cơ, nhưng sau khi nghe tin đi Pắc Bó Diệp lại quyết định tặng Trang vào dịp sinh nhật, lúc Diệp không có ở đây, Trang có thể nhìn tranh mà nhớ người vẽ!
Thư đến đây cũng dài quá rồi, Trang đọc sẽ mỏi mắt mất, Diệp cũng phải tạm biệt thôi. Chúc Trang có được tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này, bao gồm cả Diệp nhé!
Người thương Trang,
Diệp."
Không biết đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, tranh cũng đã nhìn đến mòn cả mắt, Thuỳ Trang thiếp đi trong mơ màng, đầu óc còn mong gặp được Diệp Anh trong mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip