TSIQ2C88

Edit: Vũ đại nhân

Thời Thiên xoay người, "Ý anh là mắt Cổ Thần Hoán có vấn đề sao?"

"Cậu không cần mang anh Thần ra để hù dọa tôi đâu." Dư Thặng vẫn giữ nguyên nụ cười, bàn tay lắc nhẹ ly rượu một cách tinh tế, "Bây giờ tôi đang sống những ngày rất vui vẻ, không muốn tranh giành gì với cậu hết, với lại giờ cậu cũng chẳng còn gì đáng để cho tôi phải ghen tị cả." Dư Thặng không hề che giấu sự chế nhạo của mình, y đánh giá Thời Thiên, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, "Tôi có thể đoán được cuộc sống của cậu không tốt cho lắm, chưa nói đến gương mặt biến dạng, mà hình như người còn gầy hơn trước, sao thế? Anh Thần đối xử không tốt với cậu à?"

Thời Thiên không thèm bác bỏ lời Dư Thặng, chỉ lạnh nhạt nói, "Anh đến đây là để bới móc cuộc sống của tôi à?"

"Dĩ nhiên không phải." Dư Thặng cười nói, "Tôi nghe nói cậu sắp kết hôn với anh Thần?"

Thời Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Dư Thặng.

"Tôi không hiểu nổi cậu, trải qua nhiều chuyện như vậy mà cậu có thể bỏ qua mọi hiềm khích để kết hôn với anh Thần, vậy mọi sự phản kháng trước kia của cậu còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Lẽ nào gai nhọn của cậu bị Cổ Thần Hoán nhổ sạch rồi à? Hay là vì. . . "

Thời Thiên quay đầu nhìn bartender đứng phía sau quầy rượu, "Chiêu đãi ngài đây cho thật tốt, mọi thứ anh ta uống coi như tôi mời, lát nữa thanh toán thì gọi tôi." Thời Thiên nói xong quay về nhìn Dư Thặng, "Cứ coi như tôi mời anh uống rượu mừng sớm đi, tôi chỉ mong rằng ngày cưới của tôi và Cổ Thần Hoán anh đừng có xuất hiện."

Nói xong, Thời Thiên quay người bỏ đi, Dư Thặng đi xuống khỏi băng ghế cao chỗ quầy bar đuổi theo cản trước mặt Thời Thiên, Thời Thiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dư Thặng.

"Nghe tôi nói nốt đã." Dư Thặng liếc mắt, khẽ cười, "Hay là vì cậu đang âm mưu gài bẫy anh Thần?"

"Họ Dư kia anh nghe đây, cho dù tôi gài bẫy Cổ Thần Hoán hàng nghìn hàng vạn lần chăng nữa thì hắn vẫn sẽ không thèm để mắt đến anh đâu." Dứt lời, Thời Thiên cong môi cười lạnh, "Anh cố tình hạ thấp tôi như vậy là để tìm kiếm cảm giác an toàn chứ gì, nói thật, Dư Thặng, anh chỉ làm tôi cảm thấy anh đáng thương mà thôi."

Đôi mắt Dư Thặng ánh lên lửa giận, nhưng vẫn nhếch miệng cười, "Cậu tưởng ngày tháng sau này của cậu sẽ toàn ánh nắng tươi đẹp sao? Ha ha, cậu chống mắt lên mà xem Thời Thiên, tôi không thể ở bên anh Thần thì cậu cũng không thể."

Thời Thiên nhướng mày, "Anh khiêu khích tôi?"

"Không." Dư Thặng âm hiểm cười, "Là tuyên chiến!"

Dư Thặng lấy từ trong ví ra một tờ tiền đặt xuống quầy bar, "Tôi tự trả tiền rượu, bởi vì tôi cảm thấy sẽ không có ngày cậu kết hôn với anh Thần."

Sau khi Dư Thặng rời khỏi quán bar, Thời Thiên về phòng làm việc của mình.

Vào buổi tối, lượng khách ở quán bar đông hơn ban ngày rất nhiều, đầu tiên Thời Thiên và Quan Lĩnh sẽ giao việc cho nhân viên, thường thì sẽ để cho phó quản lý quán xuyến việc làm ăn vào buổi tối, nhưng đêm nay Quan Lĩnh say rượu, phó quản lí thì xin nghỉ, cho nên Thời Thiên đành phải trông quán.

Ban ngày không nghỉ ngơi, vậy mà tối rồi Thời Thiên vẫn không hề buồn ngủ.

Đêm nay Cổ Thần Hoán cũng đi xã giao đến tối muộn, khi hắn đến quán bar đã là hơn mười một giờ đêm, Thời Thiên đang xoa bóp trán ngồi trên ghế làm việc lật xem giấy tờ.

Cổ Thần Hoán gần như là khách quen của nơi này, hắn vào khu dành cho nhân viên mà không bị bất kì ai ngăn cản, thậm chí còn có người báo cho hắn Thời Thiên đang ở trong văn phòng, nhà kho hay là đại sảnh.

"Em làm việc quá sức như vậy là vì tiền hay vì bạn bè?" Cổ Thần Hoán cởi âu phục khoác lên vai Thời Thiên, ôn nhu cười, "Người yêu sắp tới của tôi phải làm việc vất vả thế này, tôi thật là thất bại."

"Mọi vất vả đã có Quan Lĩnh làm rồi, tôi chỉ đang xem sổ sách thôi, không tính là công việc." Ngửi thấy mùi rượu nồng trên áo Cổ Thần Hoán, Thời Thiên cau mày nói, "Anh uống nhiều rượu quá, về ngủ trước đi, tôi đang. . . Ưm. . . "

Cổ Thần Hoán cúi xuống ngậm lấy môi Thời Thiên, triền miên một lúc lâu trên bờ môi mềm mại rồi mới ngẩng đầu, dịu dàng vuốt ve tóc Thời Thiên, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ, "Tôi có công chuyện, chín giờ sáng mai lên máy bay, ngày kia mới về được cho nên đêm nay nhất định phải hôn em thật nhiều."

Thời Thiên có chút dở khóc dở cười, "Chỉ là hai ngày không gặp thôi. "

Cổ Thần Hoán tì trán vào tóc Thời Thiên, mỉm cười cưng chiều, "Em vĩnh viễn không thể hiểu em quan trọng với tôi đến mức nào, tôi muốn được nhìn thấy em mỗi ngày, muốn được chạm vào em bất cứ lúc nào."

Thời Thiên cười cười, nhẹ giọng nói, "Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ với Quan Lĩnh, sau ngày mai, tất cả thời gian của tôi đều là của anh."

Cổ Thần Hoán bị khuôn mặt tươi cười của Thời Thiên mê hoặc, hắn nâng hai gò má Thời Thiên lên mà hôn, cuối cùng bị Thời Thiên đẩy ra khỏi phòng làm việc, trước khi đi không quên dặn Thời Thiên về sớm một chút, bởi vì hắn muốn nhìn thấy cậu trước khi đến sân bay.

Tảng sáng Thời Thiên mới về, kể từ lúc sống chung với Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán đã cho tài xế riêng đưa đón Thời Thiên, chỉ là số lần tài xế đưa đón cậu rất ít, đa phần đều là Cổ Thần Hoán tự mình đưa đón cậu, cũng có lúc Thời Thiên tự lái xe.

Hơn ba giờ sáng Thời Thiên rời khỏi quán bar, tài xế lái xe còn cậu ngồi ở ghế sau chợp mắt.

Trong lúc mơ mơ màng màng, điện thoại Thời Thiên đổ chuông, màn hình hiển thị số lạ.

Bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng ly Giản.

"Nói cho Quan Lĩnh." Giọng Ly Giản nghe như vừa mới tỉnh ngủ, khàn khàn mà có vẻ yếu ớt, "Khoản tiền tôi đầu tư vào quán bar coi như là phí chia tay, bảo anh ta không cần trả lại tôi nữa."

"Cậu đang ở đâu? Quan Lĩnh vẫn luôn tìm cậu."

"Tìm tôi?" Ly Giản cười thê lương, "Anh ta chỉ muốn tránh xa tôi ra, làm sao mà tìm tôi được?"

"Hôm nay cậu ta uống say, luôn miệng gọi tên cậu." Thời Thiên dừng một chút, tiếp tục nói, "Tôi và Quan Lĩnh là bạn tốt của nhau, tôi hiểu cậu ta hơn cậu, cậu ta yêu cậu thật rồi."

Đầu bên kia điện thoại, Ly Giản không nói gì, Thời Thiên tiếp tục nói, "Dù là ai nhìn những bức hình kia cũng sẽ không bình tĩnh nổi, Quan Lĩnh cũng thế, cậu nên thông cảm, chứ không phải bị cậu ta mắng vài câu đã chạy mất dạng, hại cậu ta bỏ ăn bỏ uống để tìm cậu."

"Anh ta nhớ tôi thật ư?"

"Cậu tự hỏi cậu ta đi."

Ly Giản siết chặt điện thoại, gương mặt trắng trẻo nở nụ cười thỏa mãn, y dụi mắt, nói tiếp, "Mấy ngày nay có phải anh ta. . . A!"

Ly Giản còn chưa nói hết, Tra Tư Mạc bên cạnh đã mất kiên nhẫn đập mạnh báng súng vào đầu Ly Giản, Ly Giản té lăn trên đất, còn chưa kịp hoàn hồn lại từ trong đau đớn, Tra Tư Mạc đã túm tóc ném y lên ghế sô pha, sau đó giẫm vào lồng ngực y, ấn cơ thể ốm yếu của Ly Giản xuống ghế sô pha như tiêu bản, sau đó dí nòng súng vào trán Ly Giản, cầm chiếc điện thoại rơi xuống dưới ghế ghé sát vào miệng y.

Khuôn mặt Tra Tư Mạc hung bạo, nhếch môi nhưng không phát ra âm thanh, gã dùng khẩu hình ra lệnh cho Ly Giản, "Nói vào trọng tâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip