002

Chuyển ngữ: Gray

//

01

Hạ Tuấn Lâm nhớ rất rõ chuyện xảy ra vài năm trước giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua, cậu chịu đựng sự khó chịu, kiềm chế cảm xúc và hỏi Nghiêm Hạo Tường.

Pheromone rượu mận của Hạ Tuấn Lâm sắp tràn ngập toàn bộ căn phòng, cậu nắm chặt tay lại thành nắm đấm, ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe nhìn Nghiêm Hạo Tường một lúc lâu.

Chỉ cần anh ấy giải thích, chỉ cần anh ấy nói, cậu sẽ bình tĩnh và suy xét, Hạ Tuấn Lâm từng nghĩ như thế, chỉ cần Nghiêm Hạo Tường giải thích.

Cậu chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Tường mà không nói gì, quầng mắt từ từ trở nên đỏ hơn, nước mắt ứ đọng chuẩn bị rơi xuống, nước mắt long lanh, cậu đưa tay lên lau khóe mắt, cuối cùng nói: "Nghiêm Hạo Tường cuối cùng em là gì của anh? "

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy đau lòng, miễn cưỡng kéo cổ tay Hạ Tuấn Lâm xoa lên, giải phóng một chút pheromone để làm cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Nghiêm Hạo Tường không muốn lừa dối Hạ Tuấn Lâm, hôm nay anh đã gặp một omega và dính phải mùi hương của hắn.

Đó là Ái Tân, không biết hắn từ đâu lấy được số điện thoại của Nghiêm Hạo Tường mà gọi mãi, Nghiêm Hạo Tường thực sự khó chịu, có chút cáu kỉnh nên trả lời điện thoại, hỏi anh định làm gì.

Giọng nói bên kia nhẹ nhàng dễ chịu, nhưng lại có vẻ tồn tại đáng sợ như rắn, hắn nói muốn gặp Nghiêm Hạo Tường,  nhưng nếu không gặp được ... Hắn là người như thế nào, Nghiêm Hạo Tường biết rất rõ.

Anh đến gặp hắn ta, nhưng anh đánh giá thấp thủ đoạn của Ái Tân, hắn ta chuẩn bị đầy đủ, người đàn ông gần như phát điên vì tình yêu mad hắn ta dành cho anh, Nghiêm Hạo Tường nghe xong lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói của anh hoàn toàn lạnh đi: "Đừng ngớ ngẩn, anh đang làm cái quái gì thế này."

"Ngay cả khi anh làm cho em thế này, em cũng không chút động tâm sao Hạo Tường, thật nhàm chán."

Một nụ cười bất thường nở trên mặt Ái Tân, hắn lắc đầu, như thể đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn không để ý đến Nghiêm Hạo Tường đang phản ứng thế nào, hắn cố gắng tiết ra vị ngọt như kem pheromone vô cùng đặc biệt. Hắn bước tới chạm vào Nghiêm Hạo Tường liên tục, không che giấu sự ngưỡng mộ của mình.

Hắn cố gắng hết sức để lấy lòng, nhưng đáng tiếc là Nghiêm Hạo Tường không hề phản ứng gì, mà vẻ mặt lạnh lùng như cũ, nhìn hắn biểu hiện như một con khỉ.

Ái Tân dừng lại, từ từ tiến ra phía sau anh để tháo sợi dây, vẻ mặt anh có vẻ trở lại bình tĩnh, cảm thấy bất kỳ đau đớn.

“Cậu đi đi.” Ái Tân đẩy nhẹ anh, tức nghẹn ngào, “Chẳng qua, người bên cạnh em tên là Hạ Tuấn Lâm, một ca sĩ nhỏ, anh cũng… thích mấy bài cậu ta hát lắm đó.”

Nghiêm Hạo Tường vốn dĩ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng khi nghe thấy lời nói của hắn, anh quay người lại, trên mặt hiện ra một tia tức giận, anh gần như nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Đừng đụng vào em ấy."

Ái Tân nâng lên một nụ cười: "Để xem tôi có dũng khí không đã."

02

Đối mặt với câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường tự nhéo mình, tàn nhẫn không trả lời, nghĩ đến việc an ủi Hạ Tuấn Lâm trước, cho chuyện dần trôi qua. Anh nghĩ rằng qua thời gian sẽ bàn bạc với cậu sau.

"Không có ai, chỉ là vô tình chạm vào thôi."

Khi nói dối, anh sẽ vô thức sờ mũi, từng chuyển động nhỏ trong mắt anh đều bị Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy, lúc này cậu mỏng manh, nhạy cảm và không an toàn, chỉ cảm thấy tức giận khi bị người yêu lừa dối mình...đau đớn. Người bấy lâu nay theo đuổi, cuối cùng ngôi sao sáng cũng ở bên cạnh ... Nhưng rốt cuộc không thuộc về cậu sao?

Nghiêm Hạo Tường, tại sao anh lại không giải thích? Chỉ cần anh ấy giải thích, tôi sẽ tha thứ cho anh.

Hạ Tuấn Lâm từ từ bừng tỉnh sau những ký ức của mình, vẫn nhớ rằng Nghiêm Hạo Tường dần trở nên lạnh nhạt với cậu sau ngày hôm đó, dường như tình yêu của anh đã dần biến mất. Hạ Tuấn Lâm vẫn muốn chịu đựng nó như thế này.

Mãi cho đến khi Nghiêm Hạo Tường chủ động chia tay vào một ngày nọ, họ mới kết thúc mối quan hệ lâu dài của mình.

Sau khi chia tay, Hạ Tuấn Lâm vẫn luôn cư xử bình thường trước mặt bạn bè, không có chuyện buồn phiền gì hết, chỉ là không bao giờ còn thấy cười ngây thơ như trước, thậm chí nụ cười còn có chút giả tạo, cậu sống ở thành phố này nên đi đến đâu cũng thấy. Đâu đâu cũng sẽ có những ký ức về cậu và Nghiêm Hạo Tường khiến ai thấy cũng xót xa, e rằng sự thật này quả thực là ... rất đau lòng.

Nếu nói không buồn thì là nói dối bởi cậu mất ăn mất ngủ cả đêm hôm vừa mới chia tay, nhìn ảnh trong album mà rơi nước mắt lặng lẽ, giơ điện thoại lên không biết bao nhiêu lần muốn gọi đến số quen thuộc ấy. Cậu hy vọng rằng Nghiêm Hạo Tường sẽ trở lại với cậu nhiều lần.

Nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực, Nghiêm Hạo Tường đã không liên lạc với cậu từ sau khi chia tay.

“Vậy giờ mày định làm gì?” Tống Á Hiên vỗ vai cậu, thấy cậu có chút buồn bực.

Hạ Tuấn Lâm thở dài và nhún vai bất lực: "Tao sẽ thảo luận lại với người đại diện."

...

"Không đâu, Hạ nhi, bọn quản lý trên cao cao tại thượng của công ty đã đồng ý và không chịu hủy hợp đồng đâu, mày cùng Nghiêm Hạo Tường là một cặp vocal và một rapper, couple như thế sẽ rất nổi tiếng. Thành thật mà nói, hai người chắc chắn sẽ rất đẹp đôi khi đứng cùng nhau.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu và nắm chặt các ngón tay lại, vẻ thiếu quyết đoán.

"Công ty thực sự muốn tạo ra một couple với chemistry đỉnh hút máu fans ?"

Quản lý tỏ vẻ cười tười, đùa theo nói: "Đó không phải là một ý kiến ​​tồi".

Hạ Tuấn Lâm trợn mắt, thầm thấy đau đầu, đặc biệt đau, không biết làm sao để đối mặt với người bạn trai cũ đã nhiều năm không gặp, cũng không thể thừa nhận rằng mối quan hệ cũ đó suốt bao năm mình vẫn không thể quên. Hoặc cậu sẽ giả vờ như một người xa lạ? Dù Nghiêm Hạo Tường nghĩ gì đi nữa thì cũng không sao khi nói rằng cậu bị ốm và mất trí nhớ.

Chính xác! Nó thực sự là một cách hay để giả vờ mất trí nhớ.

Khi vừa bước ra khỏi văn phòng, cậu đã đụng phải một người đàn ông có mùi thuốc lá quen thuộc, tình cờ lại là Nghiêm Hạo Tường. Hạ Tuấn Lâm sững sờ, cố gắng kiềm chế muốn chạy đi, cười giả lả nói: "Xin chào, anh có phải là người hợp tác với tôi không?"

Người trước mặt lùi lại một bước, cho Hạ Tuấn Lâm có thể nhìn rõ mặt mình.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu và nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm, làm cho cậu rất khó chịu, cậu quay mặt lại một chút, để lộ tai đỏ của mình.

"Lâm Lâm ..." Lúc nói giọng vẫn quen thuộc, đã từng rap bên tai, hát trên sân khấu, nhưng bây giờ không thuộc về Hạ Tuấn Lâm nữa. Nghiêm Hạo Tường đưa tay ra để kéo cậu, nhưng Hạ Tuấn Lâm lập tức né tránh.

“Anh là?”Cậu tiếp tục giả vờ ngây ngô, vẻ mặt ngây thơ và tò mò có thể so sánh với một diễn viên điện ảnh:” Tên của anh?, lần đầu tên gặp mặt hân hạnh làm quen, tôi tên Hạ Tuấn Lâm. "

Nghiêm Hạo Tường hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, cố gắng phát hiện ra điều gì không ổn, nhưng anh nhanh chóng trả lời: "Tôi là Nghiêm Hạo Tường, Lâm Lâm, em không nhớ tôi sao?"

"Thưa ngài, tôi có quen biết ngài sao?"

Nghiêm Hạo Tường cong môi cười: “Không quan trọng, không biết cũng không sao, quên chuyện trước cũng không thành vấn đề, mọi chuyện có thể bắt đầu lại.” Anh nhìn Hạ Tuấn Lâm với một số cảm xúc khó hiểu đang trào ra trong mắt anh.

Hạ Tuấn Lâm trong lòng tự giễu: Bắt đầu lại à? Mọi thứ có thể bắt đầu lại không? Làm sao có thể, Nghiêm Hạo Tường, tôi không phải món đồ anh muốn ném thì ném muốn nhặt lại thì nhặt đâu.

Nếu tôi ... không muốn bắt đầu lại thì sao?

Bầu không khí ngột ngạt một lúc, người đại diện bước ra khỏi phòng, tình cờ nhìn thấy họ đứng ở cửa, nhiệt tình giới thiệu, không ai biết rằng họ đã quá quen thuộc với nhau.

"Chẳng qua, công ty cũng đã sắp xếp cho hai cậu một chỗ. Sau này hai người ở chung với nhau để tiện quen thuộc nhau." Người đại nhân cười rạng rỡ.

“A ??!”Hạ Tuấn Lâm tròn mắt khi bị sốc, gần như là muốn đập người.

"Tôi không ý kiến, nghe lời công ty sắp xếp là được."

Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng siết chặt tay, trong lòng thầm nguyền một câu: Chó má nó chứ.

Bạn không chỉ debut / hợp tác với bạn trai cũ mà còn phải sống chung với anh ta! Hạ Tuấn Lâm gần như phát điên.

Nghiêm Hạo Tường chớp chớp đôi mắt đẹp kia, khóe miệng nở nụ cười: "Tuấn Lâm, hôm nay nhớ thu dọn hành lý, tối nay anh đến đón."

Anh ta đã hỏi thăm địa chỉ và số điện thoại nhà của Hạ Tuấn Lâm trong công ty, Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi quay lại như thể anh ta không biết gì về chứng mất trí nhớ của mình, thân thiện chào hỏi.

Đã mấy năm không gặp, Nghiêm Hạo Tường tính tình thay đổi như thế nào? Thời gian đã nợ chúng ta rất nhiều thứ.

03

"Hả? Ngày mai gia nhập đoàn sao? Đột nhiên như vậy?"

Tống Á Hiên nhìn vị quản lý trước mặt, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên trước tin vui đột ngột, anh hiển nhiên vẫn đang trong giai đoạn bị dân cư mạng chửi rủa, weibo bị đóng băng, người khác nhất định trốn tránh anh còn không kịp. Ai lại rảnh ... sẵn lòng hợp tác? Mà còn tìm anh đóng phim?

Quản lý gật đầu: "Đạo diễn yêu cầu anh đóng vai nam thứ hai. Kịch bản ở đây. Đêm nay anh có thể trở lại xem vài lần, ngày mai tôi cũng anh vào đoàn."

Tống Á Hiên vẫn còn bối rối khi trở về nhà, anh đã gửi một vài tin nhắn WeChat cho Hạ Tuấn Lâm, nói rằng cậu sẽ được mời ăn lẩu sau khi quay phim xong, nhưng bên kia vẫn chưa phản hồi, anh nghe nói rằng công ty sẽ xào couple Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường, anh nên không khỏi lắc đầu thở dài để xem hai người này thân nhau làm sao.

Lưu Diệu Văn đã trở lại.

"Diệu Văn?"

"Ừm, anh ăn chưa?"

“Tôi ăn ở bên ngoài.” Tống Á Hiên liếc cậu một cái, Lưu Diệu Văn đi tới, sờ sờ tóc anh, trong mắt mang theo ý cười: “Ừm, em cũng ăn rồi.”

Vừa mới lập gia đình, anh đã chạy ra ngoài quay phim và để Lưu Diệu Văn một mình, giường không gối chiếc ... Tống Á Hiên nghĩ như vậy không phải là bản thân quá vô ý, vò vò tóc: Mình có thể làm gì để đền bù đây?

"Nhân tiện, em có muốn tráng miệng không? Gần đây tôi đã học được cái thứ từ Douyin ..." Đôi mắt Tống Á Hiên sáng ngời, khóe mắt cong thành hình lưỡi liềm, mỉm cười như thể trái tim của người được ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp và tươi sáng.

Lưu Diệu Văn thích nụ cười của anh, mặc dù cậu vừa đi ăn tối về nhưng vẫn gật đầu nói: "Được rồi, em rất thích món tráng miệng."

"Thật tuyệt!"

Cậu nhìn Tống Á Hiên vui vẻ nhảy vào phòng bếp, khởi động chế độ bận rộn, lưng hơi gầy, xem ra sau này cậu cần vỗ béo nhiều hơn. Lưu Diệu Văn đứng sang một bên quan sát anh đi lại một cách thích thú, lấy kem rồi dùng máy trộn đánh trứng vội vàng, dùng đũa cẩn thận lấy vỏ trứng ra.

Cho đến khi Tiểu Tống nghiền nát trái cây rồi để sang một bên, Lưu Diệu Văn khóe miệng giật giật hai lần, không nhịn được hỏi: "Hiên Hiên, anh làm gì thế?"

Tống Á Hiên ngẩng đầu liếc cậu một cái, rất vô tội: "Sao thế? Trên mạng nói có thể xếp tất cả hoa quả yêu thích cùng nhau."

Lưu Diệu Văn lại nhìn chằm chằm vào thứ đó và nuốt nước bọt, nghĩ rằng sầu riêng cũng được tính? ? Quên chuyện đó đi, Tống Á Hiên vui vẻ là được

Khi món tráng miệng được đưa đến trước mặt cậu, Lưu Diệu Văn nghiêm túc nhìn vài thứ trên đĩa, rất khó để liên tưởng nó với từ “tráng miệng”. Cậu lại ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Á Hiên, chớp chớp mắt ra hiệu cho cậu sớm nếm thử, Lưu Diệu Văn mỉm cười, dùng thìa nhấp một ngụm.

Mùi vị ổn, có thể chấp nhận được, để không làm Tống Á Hiên thất vọng, cậu cố gắng ăn hết các món trong đĩa, huống chi, thể lực cậu khá tốt chịu đựng được. Tống Á Hiên hiện lên vẻ vui mừng giữa hai hàng lông mày, lúc đầu anh còn có chút không tự tin, bây giờ Lưu Diệu Văn đã ăn hết sạch rồi, anh tràn đầy tự tin, xem ra tài nấu nướng của mình cũng không tệ. Ít nhất là làm hài lòng Lưu Diệu Văn.

"Nhân tiện, tôi ... ngày mai tôi sẽ ở đoàn quay phim."

Tống Á Hiên xấu hổ cúi đầu, giọng điệu có chút áy náy, như thể một omega mới cưới chưa làm tròn trách nhiệm của mình, cẩn thận quan sát phản ứng của Lưu Diệu Văn?

"Ừm, có cần giúp chuẩn bị hành lý không? Em đọc lại kịch bản chưa?"

Lưu Diệu Văn khiến anh ngạc nhiên, không những không tức giận mà còn luôn tươi cười chăm sóc anh.

Tống Á Hiên có chút thụ sủng nhược kinh gật đầu.

"Vậy ngày mai em đưa anh tới đoàn phim."

"À! Được."

04

Tống Á Hiên thực sự rất dễ thương, cư xử tốt, tạo nên thiện cảm trong mắt người đối diện.

Vì vậy, sau khi đưa anh đến đoàn phim, Lưu Diệu Văn đã yêu cầu trợ lý lái xe trở về, cậu ở lại cạnh Tống Á Hiên, trịnh trọng nói rằng cậu muốn ôm anh.

"Sao?"

Nhận được câu hỏi bất ngờ. Tống Á Hiên kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt đã ửng hồng, hai tay lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm sau lưng, cùng Lưu Diệu Văn nhìn nhau, người đối diện nhướng mày, khóe mắt mỉm cười.

"Có được không?."

Phải chăng alpha, tuy nhỏ tuổi hơn anh nhưng lại cao hơn vài cm, thế mà hành động như một đứa trẻ? Tại sao giọng điệu của cậu lại mềm mại ngọt ngào như mèo cào vậy, tim Tống Á Hiên đột nhiên đập nhanh, hô hấp loạn cả lên.

Anh có muốn ... ôm không? Theo đúng nghĩa thì bọn họ dường như không có quan hệ gì, cùng lắm là ôm nhau ngủ, nghĩ đến đây, lỗ tai Tống Á Hiên đỏ bừng. Dù gì cũng đã kết hôn rồi thì phải tới bước này, đạo đức giả thì không có gì phải ngại.

Nghĩ như vậy, anh tiến lên một bước, luồn cánh tay qua eo Lưu Diệu Văn, buông lỏng ôm lấy cậu.

Lưu Diệu Văn nở nụ cười hài lòng ôm lại anh, cảm nhận được hương hoa nhài sảng khoái, tâm trạng vô cùng thoải mái.

"Em sẽ đưa anh đi gặp đạo diễn."

“Được rồi.” Tống Á Hiên đi theo cậu, có chút tò mò vì sao Lưu Diệu Văn không rời đi, là diễn viên hàng đầu, không phải mỗi ngày đều rất bận rộn công việc sao? Thêm nữa cần phải quản lý tập đoàn Lưu... làm sao có thì giờ đi dạo với chính mình trong đoàn.

Đạo diễn thấy họ đến thì mỉm cười, cái bụng bia căng ra sau bộ quần áo, trông rất phong độ, chừng bốn mươi năm tuổi, tóc đã bạc vài sợi.

"Tiểu Lưu, ngươi tới rồi, đây là Tiểu Tống đúng không?"

Đạo diễn rất ân cần bắt tay cậu, Tống Dật Á Hiên cũng mỉm cười, chủ động đưa tay ra, lễ phép bắt tay, không biết có phải là ảo giác không, anh cảm thấy được dường như Lưu Diệu Văn đang kéo anh qua một bên.

"Hì, đạo diễn cảm phiền chiếu cố."

“Không sao, không sao.” Đạo diễn vỗ vỗ vai Tống Á Hiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Diệu Văn, “Nãy tôi vừa xem đoạn quay vừa rồi. Cảnh quay đầu tiên hôm qua là anh cùng nữ chính diễn tốt lắm.”

“Tôi biết, tôi sẽ cố gắng phát huy, đạo diễn.” Lưu Diệu Văn mím khóe miệng, nụ cười không chạm đáy mắt.

Tống Á Hiên sững sờ quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn, người nọ nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng dần dần nhếch lên.

Tốt lắm! Không ngờ Lưu Diệu Văn dám trêu chọc anh? Lưu Diệu Văn cũng trong đoàn phim này? Chẳng lẽ cậu là nam chính số một? Không hổ danh là hoàng đế điện ảnh họ Lưu, Tống Á Hiên thở dài trong lòng rằng Lưu Diệu Văn sẽ là người tiếp theo đoạt giải Oscar.

Anh nhớ tới cái ôm vừa rồi cùng sự trêu chọc lúc nãy, anh muốn tìm một chỗ để tỉnh táo lại, bởi vì trước đây anh cho rằng Lưu Diệu Văn rất tốt, hóa ra Lưu Diệu Văn là một tên nam nhân có tâm cơ!

Tống Á Hiên tim đập thình thịch, mặt đỏ lên không biết vì tức giận hay thẹn thùng, suy nghĩ lại thấy hối hận biết vậy sáng không đồng ý ôm cậu. Anh hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi trong tính cách của mình, từ thận trọng ban đầu trở nên có chút cưng chiều và kiêu hãnh, ít nhất hiện tại anh cũng không hoàn toàn che giấu bản thân, tình cảm của Lưu Diệu Văn dành cho anh đã khiến Tống Á Hiên dần dần mở lòng.

Lưu Diệu Văn đoán được anh đang nghĩ gì, đưa anh vào phòng thay đồ.

Tống Á Hiên lấy ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, nếu không làm thì càng tức giận, dưới bình luận weibo vẫn có nhiều người tiếp tục bôi đen anh, khiến anh giận càng giận thêm.

Quên đi, anh nhìn lên cặp kính của mình, phản chiếu hình ảnh Lưu Diệu Văn, người đang nhìn anh từ phía sau, khóe mắt hơi rủ xuống, có chút thống khổ, hai tay bắt chéo lên đầu gối, như đang suy nghĩ xem nên làm thế nào giải thích cho anh, ổn thỏa nhất.

Anh không nên giở trò nhỏ nhen, huống chi là kiêu ngạo, Tống Á Hiên không chịu nổi, quay mặt về phía Lưu Diệu Văn, thì thào nói: "Hừ, sao em không nói cho tôi biết?"

Lưu Diệu Văn vừa bước tới, ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: "Em muốn làm cho anh bất ngờ."

Phải thừa nhận rằng Tống Á Hiên đã rất hạnh phúc khi biết bản thân sẽ quay phim với Lưu Diệu Văn trong cùng một đoàn phim, và thậm chí còn mơ hồ mong chờ điều đó.

“Ồ.” Tống Á Hiên lẩm bẩm, “Nhưng sao em lại có thể giấu tôi chứ…” Lỗ tai của Lưu Diệu Văn tinh tường, cậu kìm lại nụ cười, đi tới dỗ dành người có tính khí tốt với giọng điệu dịu dàng.

"Em sai rồi, lần sau em sẽ nói trước với anh. Đây là lần đầu tiên em quay phim với Hiên Hiên nên em rất mong chờ." Lưu Diệu Văn xoa một chút tóc của Tống Á Hiên, rất bồng bềnh và đáng yêu.

Tống Á Hiên dường như bị cậu xoa nắn khá lâu, đầu tóc hơi rối bù, làn da trắng nõn, miệng ẩm ướt ... Chết rồi, tiên sinh của cậu quá ưa nhìn thì phải làm sao đây?

*tiên sinh = chồng

Lưu Diệu Văn vô cùng chua xót, ngửi thấy mùi hoa nhài, mong muốn sớm được trở thành người đàn ông yêu quý của omega, nhưng bây giờ chưa phải lúc, phải đợi đến khi Tống Á Hiên thực sự yêu mình mới được, cậu phải kiên nhẫn chờ đợi.

Tống Á Hiên ngượng ngùng đỏ mặt tía tai, khi chuyên viên trang điểm vừa bước vào trang điểm thì hai người mới thôi trêu ghẹo nhau nữa

05

Tống Á Hiên đã chuẩn bị từ lâu để quen với nữ diễn viên Trần Thư Trinh, một nổi tiếng, với hơn 50 triệu người hâm mộ trên Weibo. Anh dù đã quay hơn chục chương trình truyền hình nổi tiếng nhưng không có nhiều cơ hội hợp tác với họ. Sớm nổi tiếng nên rất nổi tiếng trong giới và được trả thù lao rất cao, không dễ để giám đốc mời nữ diễn viên đó để tạo quan hệ.

Trần Thư Trinh xứng đáng là một nữ minh tinh, khi đến đoàn phim, phía sau cô ta đã có vài trợ lý, đang quạt quần áo và phục vụ đồ ăn. Phục vụ rất chu đáo, đạo diễn nhiệt tình chào đón cô ấy. Trần Thư Trinh là một ngôi sao. Có người giúp cô gỡ kính ra, mỉm cười lịch sự, trả lời một cách chiếu lệ.

Tống Á Hiên chỉ trang điểm nhẹ nhàng, phân đoạn của anh chiều mới có cảnh, Lưu Diệu Văn bên cạnh thậm chí còn chuẩn bị thêm quần áo ấm cho anh.

Trần Thư Trinh vốn là người khá kêu ngạo, khi bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn, ánh mắt cô ta thay đổi, thái độ quay ngoắt 180 độ, cô ta chậm rãi đi tới, nhìn vào gót chân Tống Á Hiên.

“Diệu Văn, rất mong được hợp tác với anh.” Cô ấy cong mắt cười, với lối trang điểm tinh tế và nụ cười quyến rũ, ai mà không bị hấp dẫn, Tống Á Hiên dời tầm mắt đi nơi khác, trong lòng cảm thấy chua xót không thể giải thích được.

Lưu Diệu Văn cười nhạt, đáp lại như một quý ông, lộ ra sự xa lánh và thờ ơ như giao lưu với đối tác.

Trần Thư Trinh không ngạc nhiên, bởi vì Lưu Diệu Văn luôn đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, nhưng ... omega này bên cạnh anh là ai?

"Cậu là?"

Tống Á Hiên bị gọi tên đột nhiên có chút giật mình, giọng nói khẽ run: "Tôi là Tống Á Hiên, đóng vai nam chính hai, chị Thư Trinh, lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm đến tôi."

Sự khinh thường trong mắt Trần Thư Trinh lộ ra, giống như cách nhiều người nhìn anh trong quá khứ. Tống Á Hiên có chút buồn bực, thầm nghĩ nữ tử kia không dịu dàng chút nào, không phải Lưu ... Không sai, làm sao có thể so sánh hai người với nhau?

"Em ấy là Tống Á Hiên, một nam diễn viên từng nhiều lần được đề cử và đoạt giải."

Giọng nói của Lưu Diệu Văn vang lên bên tai, trầm ấm, nhẹ nhàng như gió xuân, thổi bay sự lo lắng trong lòng.

Lưu Diệu Văn luôn đứng sau anh.

——————————————————

Chúc mừng Tường Lâm đã bắt đầu cuộc sống chung sống.
Chúc mừng Văn Hiên đã bắt đầu cuộc sống tình cảm công khai

//

Thật sự một chương khá dài (╥﹏╥)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip