Mydei x Castorice: Bảy phút thiên đường
Author: Bourbon_addict
Link: https://archiveofourown.org/users/Bourbon_addict/pseuds/Bourbon_addict
------------
Mùa hè, đêm hè, kỳ nghỉ hè, bữa tiệc.
Theo lời Cipher, lý do họ có thể tùy ý xuất hiện ở đây là vì Aglaea đã thua cô ấy trong một ván cá cược, phần thưởng là Aglaea cho Cipher mượn căn nhà này trong một tuần, chỉ cần trả lại nguyên vẹn là được. Khi nhận được lời mời dự tiệc từ Cipher, ai nấy đều hoài nghi về địa chỉ cô ấy đưa ra, còn cô thì cười đắc ý:
"Sao nào? Nếu bây giờ không đến, sau này sẽ không còn cơ hội đâu."
Và thế là cả nhóm xuất hiện trong biệt thự sang trọng của quý cô Aglaea để mở tiệc.
Chiếc chai trên sàn ngừng quay, Phainon chăm chú nhìn, xác nhận lại vài lần rằng miệng chai thực sự chỉ về phía Mydei, hào hứng vỗ tay:
"Chà! Người anh em, chẳng lẽ cậu định chơi trò 'thi đấu' gì đó chứ? Ví dụ như, 'cuộc thi im lặng'? Ai mà vào cùng người này thì thật là xui xẻo..."
Mydei không nhịn được, ngắt lời: "Ít nói mấy lời vô nghĩa đi, tôi không nhàn rỗi như cậu."
"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà."
Miệng chai chỉ thẳng vào anh, không có chỗ nào để tranh cãi, bản thân anh cũng không định nói gì. Trò chơi của lũ thanh thiếu niên chỉ cần vui và mới lạ, trong từ điển của anh không có hai chữ "rút lui". Anh nhún vai, dưới ánh mắt của mọi người, tiến lên định xoay lại chai rượu —
"Khoan đã," chủ nhân bữa tiệc đột ngột lên tiếng, "đừng vội, tôi có đề nghị này."
"Mọi người có nhận ra không, có người suốt từ nãy đến giờ chưa nói gì cả?"
Cipher nói xong, ý tứ đưa mắt nhìn về góc sofa bên phải, ánh mắt mọi người cũng đổ dồn theo, đồng tử Mydei hơi giãn ra — người ngồi ở vị trí đó là... Castorice. Bị Cipher ám chỉ như vậy, Castorice ngồi thẳng dậy, lắp bắp hỏi: "Có... có vấn đề gì sao, mọi người?"
"Đừng căng thẳng chứ, Công chúa Ốc Sên." Cipher xúc một thìa kem bỏ vào miệng, khóe môi khẽ nhếch, "Ừm... hay là quyết định là cô đi, nếu cả tối nay cô không chơi trò nào thì không được. Mydei, anh có chấp nhận đề nghị của tôi không?"
Ở nơi không ai nhìn thấy, gáy Mydei bị mái tóc dài che phủ đang ửng đỏ. Anh không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn chai rượu.
Phainon khẽ cúi đầu, trao đổi ánh mắt với Cipher, rồi lấy khuỷu tay chọt nhẹ vào cánh tay Mydei. Anh tỉnh lại, trả lời Cipher:
"Cô hỏi Castorice đi, chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi không vấn đề gì."
"Tốt, rất thẳng thắn. Cô nghĩ sao?" Cipher lại ăn một thìa kem.
Castorice giả vờ chỉnh lại mái tóc, nhận trái cây Hyacine đưa cho, cố ý tránh ánh mắt mọi người: "Hình như luật chơi không phải như vậy chứ?"
"Ôi, cô nói thế nào ấy, luật chơi lúc nào chẳng thay đổi được." Saphira đặt bát kem xuống, đứng dậy, trong tay bỗng xuất hiện một đồng xu, liên tục tung lên rồi rơi vào lòng bàn tay, lặp đi lặp lại.
"Nhìn kỹ nhé, nếu đồng xu là mặt ngửa thì cô phải đồng ý với tôi. Còn nếu là mặt sấp thì cô có thể từ chối đề nghị của tôi, thử không?"
"......"
Castorice ngẩng đầu nhìn Mydei đứng sau lưng Ciphet, người kia khoanh tay im lặng, có ý đáp lại ánh mắt cô.
"Không nói gì tức là đồng ý rồi."
"Được... được thôi..."
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị trêu chọc như vậy rồi.
"Một."
Đồng xu hình mèo màu đồng được chủ nhân khéo léo tung lên, ánh sáng làm mờ bề mặt, Castorice không thể nhìn rõ mặt ngửa hay sấp.
"Hai..."
Đồng xu lần này phản chiếu rõ, may mắn là Castorice nhìn thấy rõ ràng đó là mặt sấp.
"Ba!"
Lần thứ ba, đồng xu thậm chí chưa kịp rơi xuống đã bị Cipher "cướp" mất.
"Mặt ngửa hay mặt sấp?" Cipher đắc ý đưa tay ra trước mặt Castorice, nháy mắt tinh nghịch.
Mặt ngửa hay mặt sấp? Cô không nhìn thấy gì cả, cô không biết. Castorice nhìn lớp sơn móng tay đẹp đẽ trên tay Cipher, như đang cân đo một trận thắng thua không thuộc về mình. Rõ ràng im lặng trước đám đông chỉ khiến bản thân thêm bối rối, Castorice đành đáp: "Tôi đoán là... mặt sấp."
Chủ nhân bữa tiệc cười khúc khích lắc đầu, cho mọi người xem đồng xu trong tay — mặt ngửa.
Cipher búng tay: "Nào, bây giờ không còn ý kiến gì nữa chứ? Hai người chuẩn bị vào đi."
Bát kem đã tan chảy, lớp kem đọng lại như một ngọn núi tuyết đang dần sụp đổ, ngày càng biến dạng. Lúc này, ngoài Castorice, không ai để ý đến bát kem đó. Không có chút chuẩn bị nào, Castorice bị kéo dậy từ ghế vừa lẩm bẩm "đợi đã", vừa bị đẩy vào tủ cùng Mydei. Người cuối cùng cô nhìn thấy là Hyacine – cô gái hiền lành ngày thường giờ cũng bị Ciphet lây, nở nụ cười ranh mãnh: "Cas cưng, Mydei cưng, cố lên nhé." Rồi cánh cửa đóng sập lại.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như vậy đấy.
Họ nhìn nhau dưới ánh đèn mờ ảo, nghe thấy tiếng từ bên ngoài tủ: "Bắt đầu tính giờ."
Mydei thở dài bất lực, thật khó tin họ lại tìm được một cái tủ chật hẹp như thế này trong nhà Aglaea. Chỉ riêng việc nhét anh vào đây đã là một sự cố gắng, lưng áp sát vào vách tủ, đầu cách nắp tủ chỉ hai ngón tay, chỉ cần sơ ý là sẽ đụng phải. Cô gái trước mặt may mắn hơn anh một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao. Không gian chật hẹp khiến đôi chân họ đan vào nhau, váy Castorice và quần jeans của anh ép sát, tạo ra vài nếp nhăn. Mydei muốn khắc phục, liên tục co chân rồi lại duỗi ra, không ngờ càng làm váy cô nhàu nát thêm.
"Không sao, đừng bận tâm." Cô khẽ nói.
Ngay lập tức, Mydei nín thở, không cử động nữa.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của Castorice, cô cúi mắt xuống, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ rung, môi mím chặt thành một đường thẳng. Cô dựa vào vách tủ, cố gắng đứng thẳng, những sợi tóc rối trước trán lướt qua cằm Mydei, khiến anh không nhịn được muốn lùi lại, nhưng phía sau không có lối thoát.
"Ngài nghĩ họ có đang nghe không?" Castorice nhìn cánh cửa tủ, rồi lại nhìn anh.
"Ta nghĩ là có. Nếu cô ngại, chúng ta... có thể không nói gì cũng được." Mydei giả vờ ho vài tiếng, cẩn thận tránh chạm vào nhau. Nhưng không như ý, trong không gian chật hẹp như thế này, dù cử động nhỏ đến đâu cũng khó tránh khỏi tiếp xúc. Bắp chân Castorice vô tình chạm vào anh, nhưng có vẻ cô không để ý.
Nhận thấy sự không thoải mái của anh, Castorice nhịn cười: "Ngài thực sự đã chơi trò đó chưa? 'Cuộc thi im lặng'."
"Hừm... chưa, ta và cậu ta kia chơi 'thử thách không cười', cậu ta mới là kẻ thua cuộc."
"Không ngờ ngài Mydei còn có mặt này."
"Loại trò đấu vô nghĩa này không phải do ta đề xuất."
Anh liếc thấy khóe miệng Castorice dần nhếch lên, cơ thể cứng đờ cũng vô thức thả lỏng. Dù chủ đề này hơi xấu hổ, nhưng ít nhất bầu không khí cũng không còn ngượng ngùng như trước, tốt hơn nhiều rồi.
"Tôi có thể hỏi tại sao ngài thích chimera không?"
Đây không phải bí mật gì. Không chỉ trên cặp sách của Mydei có móc khóa hình chimera, mà trong tủ đồ ở trường cũng dán đầy sticker chimera, anh còn tự cắt video chế giễu về chimera. Theo Castorice, việc thích chimera không có gì lạ cả, điều lạ nhất là Mydei lại thích Chimera. Thật khó tin.
Anh biểu lộ vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, giải đáp thắc mắc của cô: "Vì chúng dễ thương. Hình dáng dễ thương, đủ loại biểu cảm cũng dễ thương, ngay cả dáng đi cũng dễ thương, tiếng kêu cũng dễ thương... Sao lại hỏi vậy, chẳng phải cô cũng rất thích chúng sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy, ừm... có một từ gọi là 'sự tương đồng'. Ngài Mydei cho người khác cảm giác như vậy, bình thường nhìn ngài trông rất hung dữ nhưng lại thích những thứ dễ thương."
Một chàng trai cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tính khí hơi nóng nảy, khó gần, ở trường anh tranh cãi kịch liệt với người khác, nhưng khi quay lưng lại, có thể thấy ngay chimera cười toe toét trên cặp sách, đung đưa theo từng bước đi.
Thực ra, anh không chỉ thích những thứ dễ thương, mà còn thích cả những người dễ thương, ví dụ như — ehem, thôi không nói nữa.
Cái tủ này thật là chật. Vừa chật vừa nóng.
Mydei vén mái tóc bên thái dương, cố gắng dẫn dắt chủ đề mới: "Ta đã đọc mấy truyện ngắn mà cô viết."
"......"
Ôi, thật là... Castorice luống cuống thu vai lại, chân lùi về phía sau, kết quả là kẹt cả mắt cá chân.
"Toàn là những câu chuyện không có gì thú vị, cách dùng từ cũng chẳng hay ho gì..."
"Ta thích nhất là tập truyện cổ tích về chimera, tôi đọc rất nhiều lần, mỗi lần đọc xong đều cảm thấy vui vẻ, thoải mái."
Đã bảo cái tủ này nóng mà, mặt Castorice đỏ bừng lên như một quả đào chín.
Anh tiếp tục: "Nhưng... cuốn 'Khách Sạn Hoàng Kim' đọc cứ có cảm giác quen quen, rất giống một lần nấu ăn ở nhà ta. Nhân vật chính trong sách có phải là..."
Quen đến mức nào? Trong sách viết về đầu bếp Mydei trong bếp cãi nhau với đầu bếp Phainon, đầu bếp Mydei thẳng tay đấm đầu bếp Phainon một cái, Cipher nhảy dựng lên khi thấy dưa chuột, Hyacine làm bánh rất ngon, và nhà đầu tư của Khách Sạn Hoàng Kim là một nữ chủ nhân bí ẩn tóc vàng. Đây rõ ràng là —
"Đừng, đừng nói nữa..." Castorice lấy tay che mặt, vẻ xấu hổ không biết giấu vào đâu, vài giây sau lại bỏ tay xuống, thừa nhận với anh: "Đúng là lấy ngài làm nguyên mẫu. Xin lỗi ngài Mydei, tôi đã không xin phép trước..."
Khi căng thẳng, cô thường nhìn ra xa, nhưng trong cái tủ chật hẹp này không có chỗ nào xa cả, chỉ có Mydeimos trước mặt. Cô không biết nên nhìn vào đâu, đành đặt tay lên chiếc nơ tóc, liên tục ấn nó vào.
"Không sao, đừng xin lỗi. Ta luôn thấy những gì cô viết rất thú vị. Ta tò mò tại sao cô lại chọn đề tài 'nấu ăn'?"
"Tôi luôn không giỏi nấu nướng, mỗi lần nhìn mọi người nấu ăn tôi đều muốn giúp một tay, nhưng đa phần..." Cipher từng đùa gọi cô là "Bàn tay của sông Styx", đồ ăn cô làm không đến nỗi thảm họa, nhưng nhạt nhẽo vô vị, "Còn món ăn ngài Mydei làm lại luôn rất ngon, nên tôi đã lấy cảm hứng để viết cuốn tiểu thuyết này."
Cái tủ này thật là, vừa chật vừa nóng. Hơi thở của cô phả vào xương quai xanh anh, tránh không khỏi. Mydei dịch sợi dây chuyền trên ngực sang một bên, đề phòng mảnh kim loại vô tình đập vào trán hoặc mắt Castorice.
Anh cố không nhìn chằm chằm vào ánh mắt cúi xuống của Castorice, nhưng không nhịn được. Mydei hít một hơi sâu: "Lần sau đến nhà ta mở tiệc, tavcó thể dạy cô nấu, cô có... món nào đặc biệt muốn học không?"
"Thật sao? Tôi muốn thử làm bánh mật ong vàng từ lâu rồi." Ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong mắt cô, như có viên ngọc lấp lánh.
"Tất nhiên rồi, không khó đâu, cô chỉ cần báo trước với ta —"
Xoẹt — đau quá. Mydei đột ngột nhíu mày, nhận ra cánh tay bị một thứ nhọn đâm vào.
"Ngài sao vậy?"
Cô gái lo lắng tiến lại gần, trong lúc vội vàng trán trực tiếp đập vào ngực anh, tim anh như bị xóc mạnh, như có chú nai con đang nhảy loạn xạ. Tiếng tim đập loạn nhịp trong không gian chật hẹp nghe rõ đến mức đáng sợ, anh bắt buộc phải trở nên luống cuống trước mặt cô gái mình thích.
Mydei khó nhọc rút tay ra, đưa trước mặt cô: "Chỉ chảy một chút máu thôi, vết thương nhỏ này chẳng là gì, có lẽ ngày mai sẽ khỏi."
"... không đau sao?" Castorice nghi hoặc hỏi.
"Cũng không, không đau lắm."
Cô nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt trách móc, lắc đầu không đồng tình: "Đã chảy máu rồi thì nên xử lý đi, nếu nhiễm trùng thì phiền phức lắm. Để tôi giúp ngài..."
Không cần, thật sự không cần. Lời từ chối kẹt trong cổ họng, không thốt ra được, anh đành nuốt trôi, im lặng giơ cánh tay bị thương cho cô xử lý, im lặng quan sát từng cử động của cô. Anh đang mong đợi điều gì?
"Ngài đừng cử động, đợi tôi một chút."
Castorice vén một bên tóc ra trước, tháo dải ruy băng buộc đuôi tóc, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Mydei lau vết thương. Vì tóc xõa ra, hương thơm từ mái tóc cô bao phủ lấy anh, mùi hoa tử đinh hương dịu dàng, khiến thần kinh anh, cảm giác đau đớn của anh dần tê liệt.
Dải ruy băng quấn quanh, rồi biến thành chiếc nơ bướm xinh xắn đeo trên tay anh.
"Tạm thời chỉ có thể thế này thôi."
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu cũng là lúc anh cúi xuống, ánh mắt họ giao nhau, mũi vô tình chạm vào nhau, Castorice hoàn toàn đờ đẫn, đồng tử giãn ra. Một bản năng nào đó thúc giục cô, thúc giục cô kiễng chân, thúc giục cô hé môi, cô nghe theo tiếng gọi của cơ thể mà tiến lại gần anh, người trước mặt cũng vậy.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác mềm mại chạm vào, thoáng qua như cánh chuồn chuồn đậu rồi bay đi.
"Hết giờ —"
Không biết ai ra lệnh, cánh cửa tủ bị mở phắt ra, ánh sáng chói lóa tràn vào không gian nhỏ bé, tiếp theo là tiếng bạn bè vang lên khắp nơi, đầu óc Castorice rối bời, cuối cùng cũng không phân biệt được ai đang nói gì.
"Ồ? Người anh em, cái này trên tay anh là gì thế?"
"Cas cưng, sao mặt cưng đỏ thế?"
"Khai thật đi, hai người làm gì trong đó vậy? Cái tủ này chẳng lẽ là lò nướng?"
Bảy phút kết thúc, hơi ấm trên môi cô vẫn còn vang vọng, cô không thể thốt nên lời trước ánh mắc trêu chọc của mọi người.
Và câu trả lời cho loạt câu hỏi đó của Mydeimos chỉ đơn giản là — "Tất cả các ngươi, im miệng hết đi...!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip