2. Điều ước

Là một thần đèn, Wonyoung đã thực hiện điều ước của Yujin, và bằng một cách thần kỳ nào đó nàng cũng trở thành hàng xóm lẫn bạn cùng lớp của cô, với danh tính là người đã thi vượt lớp do có trí thông minh hơn hẳn các bạn đồng trang lứa. Wonyoung khi hóa thành người đã chọn làm cô gái trẻ hơn Yujin một tuổi, kèm với đó là lời giải thích: Người nhỏ tuổi hơn sẽ được cưng chiều hơn.

- Ngươi có cảm thấy khó xử khi gọi ta là chị không? - Yujin tò mò hỏi.

Wonyoung quay lại nhìn cô, vẻ ngây thơ tự nhiên xen lẫn với nét kiêu kỳ.

- Không, chị Yujin.

Âm tiết được phát ra khỏi miệng nàng một cách trôi chảy và nhịp nhàng, như thể đó là chuyện thường nhật đối với Jang Wonyoung.

Thế nhưng sinh nhật của nàng chỉ sớm hơn Yujin có một ngày. Những ai không biết sự thật sẽ chỉ nghĩ Wonyoung là em gái của cô nếu chỉ dựa vào ngày sinh nhật và mối quan hệ trên lớp học. Sự sắp xếp khéo léo này cũng đến từ bộ não mưu mô của Jang Wonyoung, nàng sẽ tận dụng triệt để bất kỳ cơ hội nào khi có thể.

Yujin loáng thoáng nghe thấy tiếng cha mẹ mình đang bàn về gia đình của Wonyoung. Họ bảo rằng cha mẹ nàng hiện đang công tác ở nước ngoài, để lại cô con gái nhỏ sống độc lập tại quê nhà Busan. Khi nói tới chuyện này, bà An lại nhắc nhở Yujin với tông giọng cảm thông.

- Cuộc sống phải xa gia đình từ nhỏ thật khó khăn, con hãy thường xuyên quan tâm con bé nhé.

Thần đèn đã làm giả ký ức của tất cả mọi người - ngoại trừ Yujin.

Vào ngày hôm sau, Wonyoung lại đến nhà Yujin chơi như thường lệ và được cha mẹ cô tặng cho một hộp socola. Dường như nàng có thể làm hài lòng cha mẹ cô một cách dễ dàng. Cứ như thể Wonyoung là đứa con thứ hai của họ vậy: "Wonyoung là một đứa trẻ ngoan, cháu cứ như con gái của cô chú vậy,..."

Chà, Yujin chỉ mong muốn Wonyoung làm bạn thôi, sao giờ nàng lại trở thành người nhà của cô thế này? Dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng Yujin cảm thấy như cha mẹ đang bắt người bạn thân thiết của cô đi mất vậy.

- Wonyoung.

Cô chạy tới phòng khách, đưa tay về phía nàng rồi căng thẳng nói:

- Chị có thứ này muốn cho em xem.

Wonyoung lập tức nắm lấy tay và bước vào phòng cùng cô. Sau khi đóng cửa, nàng hỏi lại.

- Có chuyện gì vậy chị Yujin?

Cô trầm mặc một hồi, ánh mặt liếc ngang liếc dọc như thể có một con ruồi đang bay khắp phòng, cuối cùng mới dám chỉ tay vào chiếc máy ảnh trên giá sách.

- Cha chị nói không dùng thứ này nữa, nên chị định đưa cho em.

Nàng nghiêng người nhìn chiếc máy ảnh đã sờn cũ, tai lắng nghe Yujin giải thích.

- Đây là máy ảnh phim, muốn sử dụng cần phải cho cuộn phim vào.

- Chị có cuộn phim nào không?

- Trong đây có sẵn một cuộn rồi, đủ để chụp một số bức ảnh. Nếu dùng hết thì em có thể mua thêm.

Yujin đặt máy ảnh lên bàn rồi xoay người lại, cô bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Wonyoung. Trước khi kịp lên tiếng dò hỏi, ánh mắt của Yujin đã va phải hộp socola mà cha mẹ cô tặng cho nàng.

- Vị gì vậy? Hạt phỉ à?

Nàng vẫn mang khuôn mặt lạnh tanh khó hiểu, tay giấu socola sau lưng.

- Yujin, chị không muốn chụp ảnh với em sao?

- Hả?

- Tại sao chị lại muốn cho em xem máy ảnh?

"Chị chỉ muốn giành lại sự chú ý từ em."

Yujin không dám nói ra điều đó, bởi cô biết Wonyoung nhất định sẽ hỏi: "Tại sao?". Cô cũng không rõ lý do vì sao nên đành cầm máy ảnh lên, cố gắng nói dối.

- Chị muốn hai ta cùng chụp ảnh với nhau.

Wonyoung nhanh chân chạy đến gần với hộp socola trên tay, còn Yujin thì lấy can đảm quay ống kính về phía hai người. Không ngờ kết quả trong bức ảnh đã chụp lại đẹp một cách bất ngờ. Wonyoung tỏ ra hài lòng, nét mặt lạnh tanh của nàng cũng dần thay đổi. Nàng kéo Yujin vào phòng điều hòa thưởng thức socola bạc hà. Cả hai cùng nói về chuyện hôm qua trên bàn ăn.

- Em chỉ thực hiện điều ước làm bạn của chị nên đã đơn giản hóa ký ức của mọi người. Việc tạo ra thêm hai người nữa đóng vai làm cha mẹ em sẽ rất phiền toái.

Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương đầy mong đợi và nói thêm:

- Nhưng nếu đây là mong muốn của chị, em sẽ biến nó thành hiện thực.

- Ước gì... - Yujin lắc đầu khi nghe thấy cụm từ mà mình từ lâu đã không dùng. Cô nói tiếp:

- Vậy thì điều ước đầu tiên này thật vô dụng.

Kể từ khi trở thành bạn của Yujin, Wonyoung dường như không nói về vấn đề gì nhiều ngoài điều ước. Thỉnh thoảng nàng vẫn giúp cả hai đến lớp đúng giờ, hoặc bắt chước giọng nói của cha mẹ cô để xin phép giáo viên. Yujin chỉ muốn nàng cũng là một người bình thường như cô chứ chẳng phải thần thánh gì cả.

Cô lắc đầu xua tan suy nghĩ của bản thân, đến khi nhìn lại, cô nhận ra nàng đã quan sát mình từ nãy.

- Vậy chị mong muốn điều gì?

- Chị ư?

- Ừm.

Wonyoung đứng dậy tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi lại chui tọt vào trong chăn, hai người ôm chặt nhau như những con thú nhỏ muốn sưởi ấm.

- Chị nghĩ ra điều ước thứ hai chưa? Thông thường ở độ tuổi này, người ta sẽ có một số dự định về tương lai.

Ánh nhìn từ Wonyoung đặt nhẹ lên lông mi của người trước mặt, đi với đó là giọng điệu ngọt ngào như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

- Yujin, em sẽ thực hiện tất cả mọi thứ mà chị muốn. Chị muốn trở thành người nổi tiếng không? Hay là một doanh nhân thành đạt? Nhà khoa học?

- Ừm... Chị nghĩ cứ để mọi thứ tự nhiên xảy ra đi. Chị thật sự không có mong muốn gì cả.

- Thế còn về tình yêu thì sao? Chị có đang thích ai không?

Được một lúc, chính Wonyoung lại tự trả lời câu hỏi mà bản thân mình đưa ra.

- Ừm... Khả năng là không có rồi. Hai chúng ta ở bên nhau suốt mà.

Nàng thất vọng cúi đầu, hai má to tròn bầu bĩnh hiện ra. Giây phút Yujin nhìn vào đó, trong đầu cô chợt nảy ra ý nghĩ: "Véo một cái thì hay phải biết." Ngay lập tức, cô vươn tay ra chạm vào khuôn mặt mềm mại của đối phương.

Wonyoung thô bạo nắm lấy cổ tay cô, nàng ỉu xìu bảo:

- Yujin, chị thật sự không có mong ước nào sao?

Yujin lắc đầu, Wonyoung liền dụi vào lòng cô, thấp giọng lẩm bẩm.

- Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn mà...

- Thế em đã từng thực hiện những điều ước như thế nào vậy? - Cô vuốt những sợi tóc vương nhẹ trên sống mũi nàng.

Wonyoung xòe tay, đếm từng ngón một.

- Thống nhất giang sơn, trở thành tỷ phú, diệt sạch kẻ địch,... Những chủ nhân trước của em đều là kẻ hám lợi, họ chẳng bao giờ thực hiện điều ước cuối cùng. Nếu họ là những kẻ không màng danh lợi thì tất cả điều ước của họ sẽ dễ dàng thực hiện hơn nhỉ?

- Chị rất tiếc.

Yujin đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Cha mẹ cô luôn dạy: "Con không cần thiết phải trở thành một người vĩ đại nào đó, chỉ cần sống một cuộc sống hạnh phúc là được." Việc vắt óc cố nghĩ ra điều ước thứ hai như một sự tra tấn, cô cau mày nghiêm túc:

"Hãy nghĩ ra điều ước gì đó đi nào!"

- Không sao đâu, dù sao bây giờ em cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Wonyoung dịu dàng vỗ lưng Yujin an ủi, giọng nói nhàn nhạt pha lẫn chút nũng nịu vang vọng trong chăn.

- Em hơi đói rồi. Chị ra xem xem cơm tối sắp chuẩn bị xong chưa.

Yujin không bước ra khỏi phòng mà đứng ở bên giường, bỗng tiếng bà An gõ cửa vang lên báo hiệu giờ ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip