31

renjun lập tức tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

say xỉn, nhảy nhót và hát rống lên mấy bài hát của gaycity cùng donghyuck, khiến mark stress, ngủ dưới gầm bàn và nói chuyện với một cây kẹo bông. chết tiệt, renjun thầm chửi. anh đã ăn cái giống gì mà lại mơ như vậy nhỉ?

mắt quét một vòng căn phòng, nụ cười hiện lên trên môi renjun. anh mừng vì đó chỉ là một giấc mơ. nếu không, anh sẽ thật sự sợ hãi đấy. renjun đã thừa nhận tình cảm của mình dành cho jaemin với một cây kẹo bông gòn. kỳ lạ hơn là cây kẹo bông gòn trong giấc mơ biết rằng anh yêu jeno, và kẹo bông còn thú nhận rằng nó yêu cả jeno và anh nữa. thở dài, renjun hối hận vì đã không ăn cây kẹo đó.

"giấc mơ ngớ ngẩn." renjun lần nữa thở dài.

nằm xuống, anh quay người về phía chiếc bàn cạnh giường, chiếc đèn trên đó vẫn sáng dù ánh nắng đã lấp đầy cả căn phòng. renjun với tay tắt nó đi rồi quay người sang bên còn lại, nhắm mắt, nở nụ cười mãn nguyện.

đầu renjun còn đau lắm, anh cần ngủ thêm.

nhưng một đôi bàn tay đã ngăn anh làm điều đó. renjun nhíu mày khi cảm thấy mình bị ôm quá chặt. anh thấy mình bị vùi vào cái gì đấy giống như một lồng ngực và nó khiến anh lần nữa thức tỉnh.

đánh mắt lên trên, sự thật đập thẳng vào mặt renjun. anh say xỉn, điên loạn làm trò với donghyuck, khiến mark cảm nhận được sự hối hận về quyết định cuộc đời mình, ngủ dưới gầm bàn và nói chuyện với một cây kẹo bông, những chuyện đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ. và kẹo bông anh nói chuyện cùng không ăn được, đó là na jaemin.


chàng trai tóc hồng đang say giấc chính là cây kẹo bông gòn tỏ tình với anh cũng như anh đã tỏ tình với nó trong giấc mơ.

renjun mỉm cười, lắc đầu "cái này mới nên là một giấc mơ."

hiện tại, chỉ cần anh tỉnh dậy thì bất cứ lúc nào cũng sẽ được bao bọc bởi chiếc gối ôm mềm mại. anh chàng trung quốc rúc sâu vào chiếc gối này và ôm nó thật chặt. tự hỏi cảm giác đó sẽ thực sự ra sao, renjun siết chặt hơn vòng tay của mình. mềm mại, nhưng rõ ràng nó không phải là một cái gối.

"chào buổi sáng.." giọng nói khàn khàn vang lên như một lời chào.

"chào bu-" và rồi renjun nhận ra rằng chiếc gối anh đang ôm vừa nói chuyện.

biết là renjun hẳn sẽ đẩy mình ra, jaemin khóa các ngón tay mình sau lưng chàng trai nhỏ bé, ôm chặt anh.

"j-jaemin?" renjun cắn môi dưới, đặt tay lên ngực người nhỏ hơn. anh hy vọng giấc mơ này không có thật. ít nhất là đoạn anh ấy tỏ tình với một cây kẹo bông - với jaemin.

"vâng, thìa nhỏ?" jaemin khúc khích trước cái tên này.

renjun thường sẽ nổi điên mỗi khi jeno hoặc jaemin gọi anh như vậy, nhưng hiện giờ trái tim anh đang loạn nhịp. anh không biết tại sao và lý do là gì. có thể là do tiếng cười khúc khích của jaemin, cũng có thể là cái cách cậu ấy nói thìa nhỏ.

nhưng nhớ đến giấc mơ quái quỷ kia đã phá hỏng tâm trạng của anh "đã xảy ra chuyện gì vậy?"

biết đâu renjun chỉ đang suy nghĩ hơi nhiều và mọi chuyện thật sự chỉ là một giấc mơ? có một lần jaemin từng đến tìm anh giữa đêm vì cậu ấy không ngủ được, có thể tối qua jaemin đã đến ngủ cùng anh mà anh không biết với lý do tương tự. renjun hoàn toàn không biết phải làm gì nếu anh thực sự đã tỏ tình với jaemin. trên hết, lúc đó anh không hề tỉnh táo.

"ren—"

"anh xin lỗi." renjun xin lỗi, mặc dù anh thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra. nhưng khi thấy bản thân không có bất cứ kí ức gì về đêm qua, thì khả năng rất cao là anh đã say.

và renjun có xu hướng trở nên kỳ lạ khi say xỉn.

"chà, anh và donghyuck đã say lắm đấy." jaemin quấn chân mình với chân của renjun, đưa tay lên nghịch mái tóc mềm mượt của người lớn tuổi hơn trong khi tay còn lại đặt sau lưng anh. "mark.. anh ấy không vui chút nào."

kí ức bắt đầu quay trở lại, renjun rên rỉ "anh là người đã lấy mấy chai rượu."

"và sau đó, em thấy anh ngủ dưới gầm bàn." jaemin khúc khích khi nhớ lại và định sẽ in bức ảnh rồi đóng khung nó. "dễ thương."

renjun đỏ mặt, nắm chặt vạt áo sơ mi của người nhỏ hơn. "anh không có dễ thương."

jaemin hoàn toàn không đồng ý với điều đó, jeno có lẽ cũng vậy. renjun là sinh vật dễ thương nhất từng tồn tại trên thế giới này, theo quan điểm của jaemin, và jeno nữa, tất nhiên rồi.

"và .." jaemin mỉm cười, "anh đã thú nhận."

"anh xin lỗi." renjun cảm thấy bản thân cần phải xin lỗi. "anh đã say và—"

"nhưng những điều đó có phải là sự thật không?" jaemin luôn tin rằng lời nói của một người khi say chính là những điều họ muốn nói khi tỉnh táo, nhưng hiện tại, cậu do dự. jaemin không muốn nghĩ đến chuyện renjun chẳng hề có ý định tỏ tình với mình, cậu không muốn bản thân tổn thương thêm nữa.

nhưng để nó trong lòng sẽ chỉ khiến nỗi đau cậu đang mang thêm trầm trọng. renjun chậm rãi gật đầu, nhắm chặt mắt "phải."

một từ, bốn chữ cái, khiến jaemin mỉm cười như thể vừa đã trúng số.

"đó là sự thật nhưng-"

"sshh.." jaemin vùi đầu người lớn tuổi hơn vào ngực mình, ngăn anh nói bất cứ điều gì "đó là tất cả những gì em muốn nghe."

một từ 'phải', chỉ cần như vậy, không cần giải thích thêm. nếu renjun nói rằng những điều đó là sự thật, mọi chuyện trước kia đều có thể khắc phục. cậu sẽ không để phụ huynh cũng như việc đính hôn của mình và jeno ngăn cản chuyện này. jaemin yêu jeno, không nghi ngờ gì cả, và đính hôn chỉ là một điểm nhấn thêm cho họ. điều tiếp theo jaemin cần làm là đón nhận renjun và yêu thương anh.

yêu tới hai người, nghe có vẻ viển vông và phức tạp. nhưng đối với cả ba, đó là cảm xúc đẹp đẽ nhất.



















lần thứ n trong ngày, renjun thua trận.

"em chẳng tin anh chơi game này tệ vậy đâu." jaemin cau mày quay sang renjun, người đang dán mắt vào màn hình nhưng tâm trí lại ở đâu đó.

jeno được gọi đến để quản lý công ty và jaemin đáng lẽ nên đi cùng, nhưng tóc hồng không muốn để renjun một mình như lần trước. renjun đã cố thuyết phục rằng anh sẽ không say xỉn lần nữa đâu, nhưng người nhỏ tuổi hơn không lung lay, nhất quyết ở nhà. jeno, biết rằng jaemin có vài việc cần phải làm với anh bảo mẫu, không nói bất cứ điều gì, chỉ rời đi với cảm giác nhẹ nhõm.

bởi, dù có vẻ mọi thứ hình như đang khó hiểu hơn nhiều so với trước đây, nhưng nó đã bắt đầu trở nên ổn thoả, một cách chậm rãi.

"có gì đó không ổn." jaemin đặt câu hỏi, vì cậu biết, có điều gì đó thật sự không ổn.

lý do jaemin chơi game với renjun là để xoá đi nỗi căng thẳng đang hiện hữu trên khuôn mặt anh. cho rằng game có thể khiến tâm trí renjun lánh xa khỏi những thứ đang diễn ra trong đó, jaemin đã làm điều này.

nhầm to. "làm ơn, hãy tha thứ cho anh." renjun không thể ngăn bản thân cảm thấy tội lỗi vì đã yêu cả jaemin và jeno cùng lúc. "hãy tha thứ cho anh vì đã can thiệp vào-"

"renjun, dừng lại." jaemin không muốn nói về chuyện này, cậu đặt bộ điều khiển xuống đùi "không có gì phải xin lỗi cả."

"anh đang có cùng một thứ cảm xúc đối với cả em và jeno.."

"anh chỉ đang yêu, tại sao phải xin lỗi vì yêu ai đó chứ?" jaemin cầm lên bộ điều khiển và nở nụ cười với renjun "thế này thì sao.."

renjun quay sang đối mặt với jaemin và trái tim của anh đã rung lên ngay sau khi nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của cậu.

"nếu anh giành chiến thắng trong vòng tiếp theo, em sẽ quên chuyện đó đi"

chẳng biết renjun nên vui hay nên buồn vì anh đã mất nhiều quá thời gian để nhận ra tình cảm của mình và thú nhận nó, nhưng rồi jaemin sẽ quên nó đi. "còn nếu em thắng thì sao?"

jaemin nhún vai, sự chú ý của cậu hiện giờ dành toàn bộ cho màn hình phẳng trước mắt "anh phải làm những gì em muốn."

khiến jaemin quên nó đi, bằng cách nào đó sẽ là một lựa chọn tốt cho renjun. có như vậy thì jaemin mới không cần phải suy nghĩ về cảm xúc của anh nữa và chỉ toàn tâm để ý đến jeno "bắt đầu."

cả hai đều muốn giành chiến thắng.























"cái đ-"

"aha!" jaemin bật lên khỏi vị trí của mình "em đã nói gì nào?"

"không công bằng! em cứ hét tên anh mãi cơ mà." renjun bĩu môi, thảy bộ điều khiển xuống. đôi mắt anh vẫn kẹt trên màn hình, không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã thua.

"anh cũng đẩy em suốt còn gì." jaemin nói với nụ cười của kẻ thắng trận "anh biết điều đó nghĩa là gì mà."

có lẽ renjun nên thử lại vào lần tới. "anh mệt rồi." dù bất cứ chuyện gì có thể xảy ra, anh cũng muốn tránh xa nó.

jaemin nắm lấy cổ tay của người nhỏ con hơn trước khi anh kịp đứng dậy "giao kèo là giao kèo."

gầm gừ, renjun ngồi lại xuống sofa. anh co gối, ôm lấy nó và ném cho jaemin một ánh nhìn "rồi thì em muốn gì đây?"

vài giây trôi qua và jaemin chẳng nhả lấy một từ. renjun dần mất kiên nhẫn và lo lắng jaemin muốn mình làm điều gì. chắc chắn sẽ là một chuyện đáng xấu hổ, anh hiểu jaemin mà. đôi mắt của người nhỏ tuổi hơn dần trượt xuống môi renjun, jaemin vô thức cắn môi mình.

"anh.." jaemin nhìn chằm chằm, thẳng vào đôi mắt renjun "hôn em."

"em nghiêm túc đấy à?"

jaemin luôn tự hỏi liệu môi renjun có cảm giác như thế nào. chứng kiến anh và jeno hôn hít khiến cậu thấy ghen tị. trông jeno như luôn tận hưởng khi được renjun hôn ấy. chà, jaemin sẽ không bao giờ chắc chắn được nếu cậu không tự mình hôn renjun đâu.

renjun xoa gáy, nhìn sang hướng khác và cười gượng gạo "đừng đùa nữa."

"em đang nghiêm túc." jaemin siết chặt hơn vòng tay đang nắm lấy cổ tay renjun "hôn em đi."

renjun cầu nguyện sẽ không có chuyện gì trầm trọng hơn diễn ra, rằng trái tim anh sẽ không đập nhanh hơn bình thường, hay anh sẽ không chìm sâu hơn vào cảm xúc dành cho jaemin. thành thật mà nói, renjun luôn muốn hôn jaemin, nhưng anh chôn nó như một bí mật trong lòng mình.

"anh còn chờ gì nữa thế?"

renjun trườn về phía người trẻ tuổi hơn, nhiệt độ tăng cao trên đôi gò má của anh. trong khi đó, jaemin cố che giấu nụ cười tự mãn của mình. cậu cảm nhận được niềm phấn khích khó nói thành lời khi nghĩ tới viễn cảnh đôi môi renjun nằm trên môi mình.

đặt một tay lên eo người lớn tuổi hơn, cậu buộc renjun ngồi xuống đùi mình khiến anh trai trung quốc hét lên vì hành động quá sức bất ngờ.

jaemin nhướn mày, kiên nhẫn đợi người lớn tuổi hơn bắt tay vào công việc. nuốt khan, renjun dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt của tóc hồng và dần cúi xuống. đến khi cả hai chỉ cách nhau vài cm có thể đếm trên đầu ngón tay, jaemin khúc khích rướn người về phía trước, khiến khoảng cách bị phá vỡ.

phải mất vài giây để renjun đáp trả, và có vẻ như jaemin không có ý định dừng lại. anh cảm thấy hai cánh tay cậu vòng qua eo mình, thu hẹp khoảng cách để nụ hôn sâu hơn và anh không thể không bật ra một thanh âm mà qua tai jaemin thật giống một điệu nhạc.

renjun đáng lẽ phải biết trước chuyện này sẽ gây nghiện hệt như cái cách anh khao khát những nụ hôn và sự đụng chạm của jeno.


dứt ra, renjun thở hổn hển. anh nhìn chằm chằm  đôi môi bị dày vò của đối phương rồi lần nữa cúi xuống hôn tóc hồng. jeno đã đúng và jaemin rất đồng tình, rằng nụ hôn của renjun tuyệt cú mèo. nó chứa quá nhiều điều tuyệt vời và bạn hoàn toàn cảm nhận được chúng.

cần không khí, renjun dứt ra trước, để đầu mình tựa lên vai cậu.

jaemin mỉm cười, xoa xoa thành những vòng tròn trên lưng anh "renjun?"

anh trai trung quốc ậm ừ như một câu trả lời bởi vẫn còn bận hít thở.







"em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip