Chương 12

POV của 3 người -

Một sinh viên tóc vàng bạch kim rời khỏi giường, chạy xuống hội trường sau giờ giới nghiêm. Cô ấy đang ở trong tình trạng gần như choáng váng đầy mồ hôi khi mặc bộ đồ ngủ Ravenclaw hiện đang bó sát vào cơ thể cô ấy.

Cô ấy thậm chí còn không bận tâm đến đôi giày khi chạy về phía lớp học Độc dược để tìm người duy nhất có thể giúp đỡ tình hình vào thời điểm này.

Cô dựa vào cánh cửa phía sau lớp học, nơi một giáo sư đang ngủ say.

Vị giáo sư rầu rĩ đi ra cửa, vừa chửi bới vừa vấp chân vào lò sưởi khi tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn.

Giáo sư Snape cau có khi mở cánh cửa cho một Luna bị chấn thương, người trông giống như cô ấy có thể bật khóc hoặc một cuộc tấn công hoảng loạn toàn diện trong vài giây.

"Luna... Chuyện gì... Chuyện gì vậy ??"

"Em nhìn thấy rồi Sev! Thầy cần giúp cô ấy, thầy là người duy nhất em có thể nói về chuyện này nhưng cô ấy đang gặp rắc rối, em đã nhìn thấy nó trong mơ và em cảm thấy nó, nỗi đau..."

Severus đặt tay lên vai để cô một cách bình tĩnh, cơn hoảng loạn giờ đang trỗi dậy trong chính cơ thể ông về người mà Luna đang nói đến vì ông chỉ biết có hai Phù thủy thường xuyên đến thăm cô trong những giấc mơ.

"Bình tĩnh nào Luna, làm ơn... Tôi cần trò cho tôi biết ai? Bella đang ở Manor với em gái của cô ấy và Hermione vẫn ở với Andy nên -"

"Bồ ấy không đi cùng Andy nữa... Em đã hẹn Tonks vào đêm ngay khi nó xảy ra và bồ ấy đã nói Andy đã để Hermione đi dạo trước khi bồ ấy quay lại đây nhưng bồ ấy ... bồ ấy ... Hắn ta có bồ ấy ... "

Đôi mắt của Severus mở to và ông ấy chắc chắn đang hoảng loạn tột độ, khi mắt Luna bắt đầu rỉ nước mắt với những dòng hồi tưởng mà cô ấy không thể thoát ra khỏi đầu ..

"Làm ơn Sev ... Cái đó ... Cái đó ... Lời! Thầy cần phải tiếp cận bồ ấy!

"Luna, tôi cần trò nói rõ ràng với tôi ngay bây giờ ... Chính xác thì trò đã thấy gì ..."

"Em đã thấy hắn ta Khắc từ 'Mudblood' vào cánh tay của bồ ấy. Hắn ta đã sử dụng một thứ không thể tha thứ và tra tấn bồ ấy ... Hắn ta đã bẫy bồ ấy ..."

Luna bắt đầu khóc nhiều hơn khi cô ấy ngã xuống đất và nhìn Sev trong tuyệt vọng ...

"Rodolphus ... Rodolphus có bồ ấy ..."

*POV của Bella*

"Bây giờ chúng ta đã giải quyết được điều đó, Goyle, hãy cho tôi biết nếu ông muốn sử dụng lại hành lang của TÔI để nói chuyện, bởi vì lần sau ... tôi sẽ làm nhiều hơn là biến ông thành một con chuột ..."

Tôi bỏ chiếc loa nhỏ Hairy ra và biến nó trở lại thành một người đàn ông thảm hại như mọi khi trước khi ông ta vấp ngã để đứng dậy ngay và chạy khỏi tôi.

Merlin, tôi thực sự cần phải kiểm soát bản thân.

Để nói rằng tôi thực sự mất kiểm soát một chút. Rời xa Hermione và mọi thứ đang trở nên khó khăn hơn bao giờ hết kể từ đêm đó ... tôi thấy mình đang chiếm hữu mọi thứ trong tầm tay của mình để cố gắng lấp đầy lỗ hổng trong trái tim khi có cô gái của tôi ở đây.

Hôm trước tôi cũng cảm thấy hơi giống với Severus. Tôi đã gửi cho cô ấy một bức thư tình yêu hy vọng rằng cô ấy sẽ giữ được sự mạnh mẽ cho cả hai chúng tôi.

Luna cũng đã gửi cho tôi một phản hồi thú vị về những cuốn sách tôi đã gửi cho cô ấy. Việc cô ấy nhìn thấy tôi và Hermione thường xuyên hơn trước giúp ích rất nhiều và cô ấy đã gửi một số ghi chú về một liên kết Linh hồn.

Bây giờ tôi đã có một vài năm kinh nghiệm về những gì đã đọc và kiến ​​thức ... Nhưng đây là điều mà tôi chỉ mới nghe nói sơ qua. Và từ những gì tôi nghe được thì rất hiếm để tìm thấy vì vậy tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ nhiều về nó trước đây.

Mối liên kết linh hồn liên quan đến số phận thực tế và nó được liên kết với lời tiên tri rất có ý nghĩa. Thậm chí còn có ý nghĩa hơn đối với tôi và Hermione, điều đó chắc chắn giải thích cho hành vi ... Phi thường của tôi gần đây ...

Tôi vừa biến Goyle thành Chuột vì nó tự nói to một mình khi đi ngang qua cửa phòng ngủ của tôi! Tôi đã trở nên chiếm hữu lãnh thổ và mọi thứ, tôi luôn có những giấc mơ xấu về người khác chạm vào Hermione ... Hermione của tôi ...

Điều này đã dẫn đến những đêm mất ngủ mà Rodolphus đã coi nó như một lời mời và liên tục cố gắng đặt mình trên giường của tôi vào ban đêm. Hắn ta đã không rời khỏi phòng của tôi một lần nào trong những đêm đó mà hài lòng và không có một số chấn thương.

Ngay cả Severus cũng nhận được cái kết của một chiếc bình khi ông ta đến thăm vào đêm nọ vì tôi nghĩ một lần nữa Người chồng ngốc của tôi đã cố gắng xuất hiện.

Người chồng...

Sớm thôi, tôi có thể thoát khỏi hắn ta và hoàn thành kết hôn linh hồn với Mudpuppy của tôi, nó sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người tham gia. Có lẽ cuối cùng tôi sẽ có thể ngủ lại một đêm trọn vẹn?

Tôi định quay người trở về phòng thì đụng phải một bức tường đá lớn của một người đàn ông.

Fenrir.

Mặc dù bây giờ tất cả những gì tôi có thể ngửi thấy là con chó ướt, thật thú vị làm sao ...

"Fenrir, ta không nghĩ rằng Chúa của chúng ta để chó chơi trong nhà ..."

Hắn ta bật ra một tiếng cười và nhếch mép khó chịu với tôi ... kẻ này đang làm gì đó ..

"Ôi Bella, Bella ... giá như cô biết ..."

"Ngươi biết đấy Fenrir, ta thực sự ghét khi mọi người giả vờ biết những điều quan trọng trong khi họ hầu như không biết cách vệ sinh bản thân đúng cách ..."

Hắn ta nhìn tôi với vẻ mặt bối rối và tôi bật cười trong đầu vì thực tế là hắn mất quá nhiều thời gian để tìm ra đó là một sự xúc phạm. Cuối cùng thì hắn cũng để cho nét mặt cau có khi hiểu những gì tôi đang cố gắng nói.

"Ngươi không biết ta có khả năng gì, Bella ... Hay những việc ta sẽ làm tối nay ..."

"Và làm ơn cho biết ngươi đã lên kế hoạch gì tối nay Fenrir? Cuối cùng ngươi sẽ bắt được cái đuôi??" Tôi hỏi với đôi lông mày nhướng lên và một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt.

Tôi có thể thấy sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt hắn khi tôi quay trở lại phòng của mình, nhưng khi tôi đi đến đóng cửa, có gì đó nổ tung sau lưng tôi và tôi loạng choạng về phía trước trong khi định lấy thăng bằng. Tôi quay lại với cơn thịnh nộ và cây đũa phép của tôi rút ra trong vài giây trước kẻ ngốc này, người tin rằng hắn có thể xâm phạm tôi như thế này.

"Sao mày dám..."

"Không, làm sao mày dám, Bellatrix, đồ phản bội!!"

Đôi mắt tôi mở to vì kinh ngạc và tôi cảm thấy miệng mình khô khốc khi cơ thể tôi bị đóng băng tại chỗ.

"Đúng vậy, đúng vậy, Bellatrix ... Chúng tao biết tất cả về Mudblood nhỏ của mày và một khi tao chăm sóc xong cho mày, tao sẽ đến trình diện Chúa với Cô gái Vàng của chúng ta. Rodolphus hiện đang giữ cô ta nhưng một khi tao đã giết mày, tao sẽ có thể vui vẻ với cô ta ... "

"Mày. Sẽ. Không. Chạm. Cái gì là của tao!"

Hắn cười thành tiếng trong như tiếng sủa kinh khủng của con chó mà Merlin nuôi. Tôi có thể cảm thấy cơn thịnh nộ đang lan tràn khắp cơ thể và cơn thịnh nộ đã bao phủ lấy tôi, tôi thậm chí không nhận ra sự ràng buộc mà hắn đặt trên người tôi cho đến khi chiếc Đũa phép thoát khỏi tay tôi và tôi không thể cử động cánh tay của mình. Tôi tức giận rung lên và bắt đầu kéo các mối ràng buộc nhưng chúng sẽ không lỏng lẻo.

"Thấy rõ chưa Bella, tao chắc chắn sẽ làm vậy. Ý tao là tao đã nhét cô ta vào quần khi tao xé quần jean của nó phải không ...?"

Tôi có thể cảm thấy nước mắt đầm đìa trong mắt mình. Cô gái tội nghiệp của tôi ...

"Và một khi giết mày, tao sẽ rất vui khi xé hình xăm đó khỏi da nó ... Tao thậm chí có thể không quyết định giết ... Có lẽ tao sẽ để nó cởi trần và để nó cho con của tao. Mọi đàn ông đều cần-"

Trước khi hắn có thể nói xong câu đó, cả đầu tôi trống rỗng và tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là đỏ bừng, có một sức mạnh trào dâng trong cơ thể, điều mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Một âm thanh giống như bất hạnh hét lên từ miệng tôi và không khí xung quanh tôi mạnh đến mức, nó phá vỡ trói buộc của Fenrir trong vài giây và trước khi tôi biết điều đó, tôi đang đứng trên đôi chân của mình và nhìn Fenrir rất tức giận ...

Hắn ngay lập tức ngừng cười với tôi, tôi gần như có thể cảm nhận được cái chết của hắn thậm chí khi tôi còn chưa làm gì cả. Hắn loạng choạng lùi về phía sau và tôi giơ tay về phía hắn ta. Đũa phép của tôi ngay bây giờ ...

"CRUICO!"

Hắn ta ngã xuống sàn với đôi mắt mở to kinh ngạc trước sức mạnh tuyệt đối của lời nguyền mà tôi đang ban cho mà không cần đũa phép. Tôi có thể cảm thấy máu đang chảy qua các tĩnh mạch của mình giống như Lava và tôi có thể cảm thấy ma thuật của mình biến mất vì tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Cô gái xinh đẹp của tôi bị con thú này chạm vào.

"Em ấy là của Tao! CỦA TAO CỦA TAO CỦA TAO!"

Tôi bỏ qua lời nguyền cho hắn và hắn ta thút thít khi tôi leo lên người. Với những gì tôi có thể tưởng tượng là một nụ cười lạnh lùng kinh hoàng nhất của Bellatrix Black trên khuôn mặt.

"Mày sẽ không bao giờ chạm vào những gì là của tao nữa Fenrir ... Tao sẽ đảm bảo điều đó ..."

Tôi giơ tay chuẩn bị ra lời nguyền giết chóc thì bị ngắt lời ...

"Bella dừng lại!"

Tôi nhìn sang Severus, người đang đứng trước cửa nhà tôi thở hổn hển. Tôi cảm thấy điều kỳ diệu đang dần dịu đi và cơ thể tôi bắt đầu chùng xuống theo tư thế của nó.

"Bella, chúng ta cần phải đi xử lý chuyện này ngay bây giờ ... Fenrir có thể đợi lát nữa! Imperio! (bùa điều khiển)"

Ông ta quẹt cây đũa phép của mình lên đầu Fenrir và ra lệnh cho hắn.

"Bây giờ ngươi sẽ chìm vào giấc ngủ và không thức dậy vì ai hay vì bất cứ điều gì trừ khi người đó là ta .."

Tôi thấy toàn bộ cơ thể của Fenrir ngay lập tức cụp xuống và hắn đang ngáy ngủ trước khi chúng tôi biết điều đó. Severus tiến hành Oblivate (xoá ký ức) 3 ngày trước đó khỏi đầu của hắn để mọi thứ đã xảy ra đều bị lãng quên ...

"Bella làm ơn nói cho tôi biết bây giờ hai người đã có nhau!

"Đó là ... Đó là liên kết tâm hồn ... Hắn nói rằng hắn có Hermione và rằng sẽ sử dụng em ấy. Nhưng tôi nghĩ tất cả chỉ là dối trá vì tôi biết cô ấy an toàn ở Hogwarts vào lúc này nhưng tôi không thể giúp được gì." nhưng hãy để hắn bắt tôi làm việc như vậy! "

Severus im lặng đến chết người và hơi tái đi khi ông ấy nhìn tôi với vẻ quan tâm.

"Trò ấy đã không trở về từ đêm qua với Andy ... Bella, Andy nói rằng trò ấy đã đi dạo và định quay trở lại trường nhưng trò ấy đã không ... Luna đánh thức tôi với một hình ảnh ..."

Mắt tôi mở to trước những gì ông ấy đã nói với tôi. Tôi mở miệng nhưng không có từ nào phát ra. Chỉ có một lý do duy nhất tại sao Snape đến thăm tôi vào giờ này và nói rằng Luna có một linh cảm ...

-

"Ah Bellatrix và Severus, hai người trung thành nhất của ta!"

Chúng tôi nhanh chóng cúi đầu chào Chúa tể Hắc ám nhưng tôi không thể nói gì ngay bây giờ, tôi đang bị sốc quá nhiều nên Severus nói chuyện cho chúng tôi.

"Thưa Ngài ... Đêm nay trông Ngài rất vui, chúng tôi có thể giúp gì cho Ngài không?"

Ngài khẽ cười khúc khích từ miệng và đặt tay lên vai Snape.

"Không, không có gì cả Snape! Ta chỉ đến để chúc mừng Bella về thành tích tốt của Chồng cô ấy! Fenrir đã nói với ta một giờ trước rằng chúng đã bắt được Hermione Granger và định xử lý tại Lestrange Manor! Ta dự định đến đó vào ngày mai để xem giải thưởng mới của mình! "

Ngài ấy mỉm cười cho đến khi nhìn thấy Fenrir trên lưng Sev, đằng sau chúng tôi đầy máu ...

"Và Fenrir đã làm gì ...?"

"Thưa Chúa, thứ lỗi cho tôi, Fenrir đã đi qua nơi của tôi để ăn mừng nhưng ông ấy quá hăng hái, vì vậy tôi đã khuyên ông ấy nhưng không được nên phải làm cho ông ấy ngủ một lúc. Tôi không rõ máu từ đâu ra ... "

Đó là một lời nói dối, tôi biết rõ rằng máu là do tôi nguyền rủa hắn ta, và tôi chỉ mong Chúa vẫn tin tưởng tôi đủ để không đọc được suy nghĩ của tôi ...

"À, tất nhiên Fenrir cũng muốn cho ngươi ngủ cùng Mudblood! Hãy để hắn ngủ và ngươi có thể ngủ trong phòng trống qua đêm Bella ... Lần đầu tiên hắn ta vui vẻ như vậy ??"

Ngài ấy cười thành tiếng và bắt đầu rời xa chúng tôi về phòng riêng cho buổi tối hôm nay. Tôi nắm chặt áo choàng của Severus và kéo ông ấy lại gần tôi.

"Luna đã thấy gì ???"

"Tất cả những gì trò ấy có thể thấy là Hermione nằm trên mặt đất với vết cắt 'Mudblood' vào cánh tay. Trò ấy nói rằng trò ấy cũng cảm thấy rất đau nhưng chắc chắn vẫn cảm thấy trò Mione còn sống ..."

"Chúng ta cần phải di chuyển ngay bây giờ. Và tôi thề nếu hắn dám chạm vào một sợi tóc trên đầu Bồ câu của tôi, tôi sẽ giết hắn ta và gánh chịu hậu quả ..."

Tôi tìm đường đến lò sưởi và thực hiện một chuyến Floo nhanh chóng đến thẳng Trang viên Lestrange.

"À nhìn xem cuối cùng ai đã đến đây để chơi Mudblood .."

Là điều đầu tiên tôi nghe thấy khi ra khỏi lò sưởi. Mặc dù tôi thậm chí không để ý đến hắn khi bắt đầu lục tung căn phòng để tìm thứ mà tôi cần. Và tôi đã tìm thấy em ấy.

Em ấy đang nằm trên sàn nhà sau khi bị đánh đập, bầm tím và đầy máu. Trái tim tôi đang tan vỡ khi nhìn thấy trước mặt tôi và tất cả là do hắn ta.

"Rodolphus ... Chuyện gì đã xảy ra ..?"

Tôi giữ giọng nói của mình bình tĩnh mặc dù tôi hoàn toàn đang nổi cơn thịnh nộ bên trong và tôi có thể cảm thấy phép thuật của mình mất kiểm soát một lần nữa. Hắn đã làm tổn thương em ấy. Tôi đã hứa với em ấy rằng tôi sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em ấy và hắn ta đã bắt tôi phá vỡ lời hứa đó với em ấy .. Tôi sẽ giết hắn ta ..

"Em thấy đấy Bella ... Ta và Muddy trên sàn chỉ đang trò chuyện trước khi em đến một cách thô lỗ làm gián đoạn ... Ta thực sự không mong đợi em ... Ta đang muốn xem ..."

"Fenrir ... Vâng, ta biết, nhưng ông ấy đang ngủ vào lúc này, người chồng thân yêu ..."

"Chồng yêu à? Bella yêu thương này đã ở đâu trong suốt những năm chung sống của chúng ta ...? Ta không thể trả lời trong ngần ấy năm nhưng ta biết cô đã ở đâu trong 7 tháng qua! Yêu thương giữa hai chân con đĩ đó .. . "

"Mày không được nói em ấy như vậy!" Tôi hét vào mặt hắn và hướng cây đũa phép của tôi về hướng hắn ta. Tôi cần cố gắng bình tĩnh lại nhưng cứ mỗi giây nhìn lại em ấy, tôi lại cảm thấy cơn thịnh nộ lại tăng lên và tôi biết rằng mình sẽ không thể kiềm chế được nữa!

"À ra rồi... Kẻ phản bội của phu quân lớn tiếng rõ ràng..."

Hắn nhẹ lắc đầu với nụ cười nhếch mép khi tự rót cho mình một ly Whisky

"Ngươi thấy đấy Bella, ta là Chúa tể Hắc ám số 2 do Dumbledore ... Ta nghĩ ta sẽ phải tiêu diệt toàn bộ trường Hogwarts trước khi Ngài coi trọng ta hơn ngươi ... Trừ khi, ngươi không có ở đây..."

Tôi để đầu của mình quay lại với một tiếng kêu cạch cạch, điều này có thật là ngu ngốc không?

"Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể đưa ta đi ..?"

"Ồ không không, hoàn toàn không phải Bellatrix ... Nhưng ta cá là nếu ta cho ngươi lựa chọn là ngươi hay ... nó ..."

Tôi nhìn hắn với vẻ kinh tởm tột độ. Tôi biết chồng tôi là một con cóc nhầy nhụa nhưng điều này ... Hắn ta không thể nghiêm túc được ...

"Vì vậy, ta cho ngươi một sự lựa chọn Bella ... 1, để nó đi nếu ngươi -"

Đột nhiên, một ngọn lửa sáng rực khác bắn tung căn phòng và Rodolphus tận dụng cơ hội này để đứng ngay cạnh Dove của tôi với cây đũa phép của hắn ta chĩa vào em ấy.

"Bella .. Cô có cần không-"

Severus đứng hình khi nhìn thấy thứ mà Rodolphus đang chỉ vào. Tôi có thể cảm thấy mắt ông ấy đảo qua mọi người.

"Rodolphus nếu ta có thể ... Ngươi nhận ra rằng ngươi đang phạm sai lầm lớn như thế nào ở đây ngay bây giờ, phải không?"

Rodolphus chỉ mỉm cười đáp lại Snape khi hắn đột nhiên kéo cây đũa phép của mình về phía tôi và sử dụng Expelliarmus (bùa tước vũ khí) để ném cây đũa phép của tôi sang đầu kia của căn phòng. Tôi đang thất bại trước em ấy ngay bây giờ. Tôi cứ bị phân tâm và bắt đầu lo lắng rằng mình không thể bảo vệ em ấy.

"Snape thật vui khi ông tham gia cùng chúng ta. Ta cho rằng điều này trông giống như một cảnh gây tò mò phải không? Ngươi thấy đấy, vợ ta đã phản bội tất cả chúng ta ... Cô ấy đang chơi một con Mudblood bẩn thỉu, cô ấy -"

"Ta biết rõ, Rodolphus..."

Đôi mắt tôi mở to khi Snape về cơ bản cũng coi mình là kẻ phản bội và ông ấy nhìn tôi với một nụ cười ...

"Bất cứ điều gì để bảo vệ .. Giống như cô đã làm cho Lily..."

Chẳng bao lâu các phép thuật đã phá vỡ rào cản của hắn và máu tuôn ra xối xả dưới bộ quần áo rách nát của hắn ta. Hắn ngã xuống sàn với cây đũa phép bị xé toạc khi tôi tiếp tục cười trong khi hắn ta nằm trên mặt đất.

"Cảm giác như thế nào khi Chồng bị người tình của Mud đánh ngã? Và ta vui vẻ thừa nhận rằng vì cô gái nằm trên sàn đó đã cho ta nhiều lý do để hạnh phúc và sống hạnh phúc hơn bao giờ hết!"

Hắn cười đáp lại tôi, nắm chặt váy và kéo tôi đối mặt với hắn. Tôi có thể nghe thấy Snape gọi tôi nhưng tôi không thể tập trung vào ông ấy khi Rodolphus thì thầm với tôi ...

"Chúc may mắn khi nuôi dạy những đứa con của ta với cô ấy ... Vâng, ta quyết định có một chút vui vẻ ..."

Tôi hét vào mặt hắn và bắt đầu đấm đá từng inch trên cơ thể hắn ta khi hắn càu nhàu nhưng vẫn tiếp tục cười nhạo tôi. Tôi có thể cảm thấy toàn thân mình run lên khi cơn thịnh nộ bắt đầu hoàn toàn xâm chiếm. Miệng tôi khô khốc, đầu óc tôi trống rỗng và mạch máu của tôi nổi lên bởi sự bất ổn mà tôi đã mất nhiều năm để tránh xa .. Hermione đó đã dành nhiều năm để giữ tôi tránh xa ...

"Đó là người vợ mất trí của ta! Cô ấy đây! Ta luôn nói dối Bella! Ngươi nên biết điều đó!"

Tôi dừng đòn tấn công của mình khi nhìn hắn ta đang lăn lộn và tất nhiên là ... Vẫn cười. Tôi nhận ra những gì hắn muốn làm. Cố gắng làm cho tôi phát điên một lần nữa, hắn ta đã không chạm vào Hermione theo cách đó. Hắn chỉ muốn tôi nổi điên và trở lại như trước đây ...

"Vì vậy, ngươi không bao giờ -"

"Tất nhiên là ta không phải con điếm ngốc nghếch! Ta đã từng hạ mình xuống cấp độ của Mudblood đó ... Nhưng ngươi biết đấy, nếu Fenrir không đặt những con chuột con vào ... Chúng có thể có dòng máu thuần khiết của ngươi trong chúng, nhưng sẽ không đủ để lấy đi Bùn bẩn- "

Trước khi hắn nói hết câu đó, mọi thứ đã trở nên tối đen, tôi không còn chút kiềm chế nào và không có lý do gì để không tự thỏa mãn hắn ta. Tôi không dùng chuyển động phép thuật của mình. Tôi chỉ có một giác quan duy nhất và chỉ đủ để nghe giọng nói của chính mình ...

"Avada Kedavra! (lời nguyền chết chóc)"

Tôi mở mắt ra và nhận ra mình không còn nhìn Rodolphus nữa, nhưng tôi đang ngồi trên ghế sofa và Snape vỗ nhẹ vào má tôi với ánh mắt quan tâm.

"Bella ... Bella có nghe thấy không, tập trung vào ta được không?"

Tôi gạt tay ông ấy ra khỏi người và rên rỉ. Tôi có thể cảm thấy căng thẳng khắp cơ thể và tôi ước gì Hermione sẽ xoa nó ... Hermione.

Tôi bật dậy và lục tung phòng để xem em ấy đang ở đâu. Tôi tìm thấy em ấy trên chiếc ghế sô pha khác và tôi bò đến trước mặt em ấy, ôm đầu cô ấy và đưa tay vuốt ve.

"Nào babe, đến giờ dậy rồi!"

"Bella, cô ấy cần đến bệnh viện! Cô ấy cần được y tá nhìn thấy! Và chúng ta cần dọn dẹp đống hỗn độn của cô ..."

Tôi nhìn xác người chồng đã khuất của mình và hoàn toàn không cảm thấy hối hận chút nào. Hắn xứng đáng với mọi thứ và hơn thế nữa.

"Nhưng ta có một kế hoạch, Bella ... Chúng ta sẽ ghim tất cả chuyện này lên Fenrir và giả vờ như Hermione thậm chí còn chưa từng ở đây ..."

Tôi mở to mắt nhìn ông ta. Tôi luôn thích Snape nhưng tôi chưa bao giờ biết ông ấy là một người bạn thân thiết đến mức nào cho đến thời điểm này ...

"Tôi hứa với em Hermione, chúng ta sẽ sớm ở bên nhau ..." Tôi hôn em ấy một nụ hôn nữa khi Snape gọi hai Yêu tinh của tôi.

"Dobby, Twizzler ..."

Tôi nghe thấy hai vết nứt và hai yêu tinh xuất hiện trước mặt tôi. Tôi cần phải tập trung lại với nhau, Chúa tể Hắc ám sẽ sớm đến và tôi cần phải đứng thẳng dậy. Tôi đã làm em ấy thất vọng rồi, tôi cần phải đảm bảo rằng tôi bảo vệ em ấy ngay bây giờ.

"Severus, đó là một ý tưởng tuyệt vời và tôi biết chính xác cách làm ... Twizzler, đưa Hermione trở lại lâu đài và đưa em ấy vào bệnh viện. Đi tìm Luna và Madam Pomfrey, giải thích cho Luna những gì đã xảy ra trước, cô ấy sẽ biết phải nói gì với Madam Pomfrey và các giáo viên. Hãy chắc chắn rằng cô ấy nói với họ rằng Giáo sư Snape sẽ trở lại vào ngày mai để giải thích mọi thứ .. "

"Vâng thưa cô chủ Black, Twizzler sẽ giúp cô Hermione Granger ngay lập tức và sẽ theo dõi cô ấy cho đến khi cô trở lại ..."

"Cảm ơn Twizzler ... Ngươi là một yêu tinh rất tốt ..."

Tôi thấy má cậu ấy ửng hồng nhẹ và đôi mắt to tròn như nụ cười của cậu ấy sau lời khen ngợi. Và trong vòng 10 giây có một cái búng tay và cơ thể của cả cậu ấy và Hermione đã biến mất.

Tôi quay sang Dobby, người đang có đôi mắt đầy lo lắng và sợ hãi. Cậu ấy cũng lo lắng cho bạn cậu ấy giống như tôi vậy. Tôi biết về hai ngày cậu ấy đã có với Hermione, và điều đó khiến tôi rất hạnh phúc khi cả hai đều có mối quan hệ tốt với nhau ...

"Bây giờ Dobby quý giá của tôi, tôi có một việc rất quan trọng đối với ngươi. Tôi cần ngươi xóa sạch mọi dấu vết của Hermione trong lâu đài này. Thu thập một ít máu Rodolphus, đến gặp Fenrir và bôi nó lên cơ thể hắn ta. Hãy chắc chắn rằng ngươi sẽ lấy thật nhiều Máu của Fenrir cũng như được đặt ở nơi họ đã giữ Hermione và nó có dấu vết trở lại đây ... "

Tôi nhìn qua khuôn mặt của Snape và ông ấy gần như bị ấn tượng về kế hoạch mà tôi đã thực hiện trong vài phút. Ông ấy gật đầu với tôi để tiếp tục kế hoạch của mình khi tôi nhìn xuống gia tinh của mình ..

"Dobby không được nói với ai về điều này ... Nếu ngươi yêu cô Hermione và tôi, ngươi phải giữ điều này, chỉ với những người trong phòng này và không được nói điều đó với bất kỳ ai khác ..."

"Dobby yêu cô Hermione của anh ấy nhiều như anh ấy yêu cô Bellatrix của mình và sẽ làm mọi thứ Dobby có thể để bảo vệ họ ..."

"Đúng là yêu tinh tốt của tôi, bây giờ hãy nhanh lên trước khi Chúa tể Hắc ám xuất hiện ..."

Dobby nhấp ngón tay và bật ra khỏi chúng tôi. Tôi giơ tay và xóa tất cả dấu vết ma thuật của một cuộc chiến liên quan đến đũa phép của tôi và Severus trong khi nhìn về phía ông ta.

"Severus, tôi xin lỗi vì đã đánh cắp cả đêm của ông, nhưng tôi phải hỏi ông một điều nữa ... Tôi cần ông đến giúp tôi gieo những ký ức giả trong tâm trí Fenrir và khiến hắn đánh mất bản thân khi Chúa tể Hắc ám nói chuyện với hắn ta. Điều này cần phải. Hãy tin rằng họ đã ủng hộ nhau ... "

Ông ta gật đầu với tôi khi chúng tôi quét thêm một lượt căn phòng để đảm bảo rằng không thể nhìn thấy dấu vết nào nữa.

Ông ấy nắm lấy tay tôi và chúng tôi cùng nhau trở về phòng của tôi ở Trang viên Malfoy. Snape nhanh chóng bắt đầu làm việc và giơ cây đũa phép của mình lên Fenrir, gieo vào đầu hắn những ký ức giả và nâng Lời Nguyền Imperius (điều khiển) lên. Những ký ức mà chúng tôi đã gieo vào sẽ khiến hắn hành động hơi điên rồ như thể hắn vẫn đang mơ.

Hắn bắt đầu lăn nhẹ và tôi nghe thấy tiếng bước chân đến từ hành lang.

"Mau lên Severus, tiếng bước chân!"

Ông ấy tròn mắt nhìn tôi và không còn đủ thời gian. Tôi lấy cây đũa phép của mình và chọc mạnh vào bụng ông ấy. Ông ấy hét lên một tiếng nhỏ và đứng kế chân tôi. Tôi cảm thấy có một giọt nước mắt trào ra khỏi mắt mình. Hoàn hảo.

Tôi hướng cây đũa phép của mình về phía Fenrir khi hắn bắt đầu cựa quậy và tôi nghe thấy Voldemort nói trước khi Ngài đến cửa hoàn toàn.

"Bella! Ngươi đã đọc chưa- Bella! Bella thân yêu của ta, chuyện gì đang xảy ra?!"

Tôi thấy nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của Chúa tể Hắc ám giảm xuống ngay khi Ngài nhận ra những giọt nước mắt trên mặt tôi trong khi Fenrir đến xung quanh và lao vào tôi. Hắn không đủ nhanh và Chúa tể Hắc ám vẫy tay để nâng hắn ta lên trên không phía trên chúng tôi khi hắn ta ngồi xuống.

"Thưa Ngài, xin hãy tha thứ cho tôi ... Hắn .. Hắn ta ... Tôi nghĩ hắn là người đã giết Rodolphus! Bản thân tôi và Snape đã đến chúc mừng khi hắn đã bắt được cô gái Mudblood. Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Rodolphus trên mặt đất ... Fenrir là người cuối cùng ở đó! Đó là lý do tại sao Mutt bẩn thỉu đến bắt tôi! Hắn không có cô gái, hắn muốn bắt tôi sau khi giết chồng tôi! "

Khuôn mặt Voldemort đầy giận dữ. Đúng. Đúng. Ngài ấy ngay lập tức tin rằng tất cả những gì tôi nói và nhìn Fenrir với vẻ ghê tởm ...

"Mày dám giết người thứ 2 đi theo tao ..."

"Vâng, thưa Chúa ... Tôi ... tôi không biết tại sao nhưng tôi ghét anh ta và muốn có vợ của anh ta! Tôi rất vui vì tôi đã giết anh ta! Anh ta là một kẻ lãng phí và sẽ không bao giờ đủ thông minh để bắt một tên Muggle đã chết, Đừng bận tâm đến cô gái Golden !! "

"ĐỦ RỒI!"

Tôi thấy bàn tay còn lại của Voldemort giơ lên ​​và nhận ra Ngài ấy đang nhìn vào ký ức của hắn. Tôi giữ giọt nước mắt kỳ lạ chảy dài trên khuôn mặt của mình khi tôi thấy khuôn mặt của Ngài ngày càng trở nên phẫn nộ hơn.

"Avada Kedavra!"

Tôi cũng bối rối quay lại với Snape khi ông ta giết Fenrir ngay tại chỗ. Đây chính xác là những gì tôi dự định sẽ xảy ra .. Chúng tôi đang trong sáng ... Không, đừng cười Bella, vẫn giả vờ buồn. Bây giờ cô là người đã mất chồng ...

"Ta xin lỗi vì chuyện này đã xảy ra,...Black, cô có thể dành chút thời gian cho chính mình ... "

Ngài ấy ôm tôi một nửa theo cách âu yếm, và vỗ vai tôi. Khi quay sang Severus, người đang nhìn Ngài với khuôn mặt vô cảm thường ngày.

"Severus, hãy quay lại Trang viên Black lần này với Bellatrix và thanh minh cho chồng cô ta .. Hãy chắc chắn rằng cô ấy sẽ ổn trong vài ngày và ta sẽ gọi cho ngươi khi ta cần..."

Ngài chào chúng tôi và rời khỏi phòng trong khi búng tay để khiến cơ thể của Fenrir biến mất trên đường đi ra ngoài.

"Điều đó đã được thực hiện rất tốt Bella ..."

"Suỵt ... Chúng ta hãy đến ngôi nhà người chồng đã chết của tôi đi ..."

Chúng tôi quay trở lại phòng khách hiện đang thuộc sở hữu của tôi và với cái búng tay của tôi, tôi đưa thi thể Rodolphus đến một nơi nào đó không xác định, nhưng tôi không quan tâm chừng nào nó vừa khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Snape chậm rãi đi sau tôi và nhìn vào khi tôi bắt đầu gửi mọi thứ cần làm với Rodolphus ra khỏi phòng. Tôi dừng lại bên bức chân dung của hắn và chính tôi trên đỉnh lò sưởi. Tôi thực sự ghét khi bức tranh đó được hoàn thành, tôi luôn co rúm người lại khi phải đứng gần hắn như vậy.

'Incendio (bùa nổ nhỏ)...'

Tôi quan sát khi nó bốc cháy và biến mất khỏi tầm mắt ...

"Làm sao bây giờ Bella ...?"

"Ông sẽ đi để đảm bảo rằng vợ tương lai của tôi ổn và giải thích với trường học về những gì đã xảy ra. Sau đó ông sẽ tổ chức một cuộc họp cho chính tôi, và những người đứng đầu Bộ ..."

"Bella .. Chính xác thì cô đang chơi gì ở đây..."

"Tôi sẽ không để hắn ta có được em ấy ... Đây là một cuộc trò chuyện quá gần và tôi sẽ bán linh hồn của mình cho chính Thần chết để giữ em ấy an toàn ... Không chậm trễ nữa, đã đến lúc làm nghĩa vụ của tôi với em ấy ... Đã đến lúc làm theo lời Tiên tri ... "

'Phù thủy bóng tối sẽ trở thành điệp viên cho Ánh sáng'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip