Chương 28
Nhiều ngày, nhiều tuần, một hay hai tháng?
Ai biết được đã qua bao lâu? Clarisse thậm chí sẽ không cho tôi biết bởi vì bà ấy cũng không biết
Bà ấy lấp đầy thời gian của tôi bằng những câu chuyện về những ngày tháng của chính bà ấy và kể cho tôi nghe về tất cả những công việc tuyệt vời mà bà ấy đã làm với thế giới trong việc đào tạo các Seers (nhà tiên tri) khác và những điều tương tự.
Thật không may, bản thân bà ấy đã không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì vì bà ấy không còn đủ sức để làm điều đó. Ngay cả khi có thức ăn, bà ấy vẫn khá yếu với phép thuật của mình và hầu như không thể sử dụng bất kỳ phép thuật nào.
Tôi luôn nhận được một lá bùa nóng lên khi tôi cảm thấy đủ khỏe, tôi đã bị quay trở lại lồng tra tấn chỉ hai lần nữa kể từ khi Rabastan đưa tôi vào đó. Nói cặp song sinh và Rockwood thật thảm hại liên quan đến sự tra tấn của Rabastan là một cách nói quá. Tất cả những gì họ cố gắng làm là gây ra nhiều vết hơn trên cơ thể tôi và nói mọi lời xúc phạm tôi đã nghe trước đây.
Mặc dù mỗi lần như vậy tôi vẫn kiệt sức về tinh thần và thể chất, và do thiếu ăn, tôi có thể cảm thấy cơ thể cong cong của mình mất đi vẻ hấp dẫn. Mặt khác, tôi có thể thấy bà phù thủy lớn tuổi bắt đầu mặc lại áo choàng mà tôi chỉ có thể mỉm cười. Bà ấy đã giữ cho tôi tỉnh táo nhất có thể với tình hình hiện tại và đó là điều mà tôi nợ bà ấy. Tôi dám nói rằng tôi có thể đã trở nên điên rồ như tôi đã từng ở Azkaban.
Tom đã không xuất hiện lần nữa như đã hứa và sự thật mà nói đó không hẳn là một điều tồi tệ. Tôi cảm thấy nếu hắn đến lần nữa thì vận may của tôi sẽ thực sự cạn kiệt. Hắn bận đến muộn, đặc biệt là từ khi tất cả các kế hoạch mà tôi có thể nhớ được. Ai biết hắn ta đã lên kế hoạch gì khác kể từ khi tôi bị bắt mà tôi hiện không biết? Tôi có một số câu hỏi về những gì hắn thực sự biết về Hermione và liệu hắn có biết những nơi em ấy có thể đã đến hay không. Tiền của tôi sẽ đưa vào việc em ấy đến thăm ngôi nhà bỏ hoang của Cha mẹ ở thế giới Muggle nhưng tôi biết Hermione sẽ không ngu ngốc đến mức ở đó ...
Severus đến khi để thông báo cho tôi về kế hoạch và ông ấy nói Tom sẽ rời đi trong thời gian ngắn vì một số công việc và ông ấy hy vọng đó sẽ là thời điểm cho tôi trốn thoát. Severus đã từ bỏ rất nhiều để cố gắng giúp tôi trốn thoát nhưng ông ấy tin rằng đó là vai diễn mà ông ấy đã định sẵn.
Ông ấy cũng thông báo cho tôi biết Molly Weasley và những người còn lại trong Hội đã biết ơn như thế nào với Cuốn sách Black nhỏ mà tôi đã bảo họ lấy từ Yêu tinh nhỏ của tôi. Nó chứa đựng tất cả bí mật, kế hoạch, nhiệm vụ, tất cả những gì tôi biết về Chúa tể Hắc ám trong đó. Tôi đã định trình bày nó sau Tuần trăng mật của chúng tôi để theo kịp thỏa thuận với Order, nhưng do Đám cưới Crashers đêm đó nên tôi đã chuyển nó cho họ theo một cách thức khác.
Phần tàn khốc trong cuộc trò chuyện với Severus là việc ông ta thiếu thông tin về việc Vợ tôi đang ở đâu. Rõ ràng không ai trong Order đã nghe tin tức từ họ, thậm chí không phải Andy và Tonks, những người hướng dẫn sứ mệnh của họ. Tất cả những gì họ biết là những ý tưởng mà họ có nhưng chưa có liên hệ nào được thực hiện.
Sư tử nhỏ của tôi và bạn bè của em ấy đã làm loạn ở Bộ. Họ dường như đã hành hạ Dolores và đánh cắp một chiếc vòng cổ từ bà ấy. Tôi chỉ có thể đặt cược rằng đó là một Trường sinh linh giá, có nghĩa là họ đang thực hiện quá trình. Điều đó hy vọng là Hermione sẽ trở lại với tôi rất sớm. Ngoài ra còn có đề cập đến việc Harry Potter bị bắt gặp cùng với họ ... Tôi không chắc đó có phải là một chiến thuật hù dọa hay không, nhưng rồi Phù thủy của tôi sẽ quá thông minh khi để người bạn thân nhất của cô ấy chết ...
"Cô biết không, Severus nói ông ấy tự gọt trái cây, vậy ông thật sự định chỉ nhìn chằm chằm hay sẽ ăn nó?"
"Làm ơn Clarisse, tự giúp mình nếu bà muốn ..."
Cô ấy để nụ cười toe toét trên khuôn mặt của mình và nhặt đĩa trái cây ăn được một nửa của tôi. Sự thật là trong những tuần qua, cảm giác thèm ăn của tôi đã giảm dần và tôi không ăn được những gì có thể khi ở xa Hermione.
Tôi hy vọng em ấy ăn uống tốt, cho cả em ấy và đứa bé. Em ấy luôn thèm ăn một cách quyến rũ và tôi có thể nhìn cô gái ăn Dâu tây hàng giờ liền ... Những quả dâu tây luôn biến bữa ăn thành những hoạt động mà lúc này miệng tôi sẽ chảy nước
Ôi thôi thúc muốn ăn tươi nuốt sống cô phù thủy nhỏ tràn đầy tôi ngay bây giờ ...
"Tôi yêu cái nhìn của cô khi nghĩ về 'Cô gái bẩn thỉu Hermione', tôi có thể nhắc cô rằng cô đang bị mắc kẹt trong phòng giam với một người phụ nữ lớn tuổi hơn ..."
Tôi rút mình ra khỏi dòng suy nghĩ và nhướng mày với Clarisse.
"Ý bà là trong tất cả những năm bà ở trong phòng giam này, bà chưa bao giờ có ý nghĩ bậy bạ?"
Bà ấy cười thành tiếng khi tôi ngồi cạnh cô ấy dựa vào tường.
"Ôi tin tôi đi, trước khi có phòng giam này, tôi đã làm những điều thậm chí có thể khiến cô quặn thắt ... Nhưng kể từ khi anh ấy qua đời, tôi không còn ham muốn trong cơ thể mình về những điều vô nghĩa như vậy bây giờ ..."
Tôi gật đầu và nở một nụ cười thông cảm nhẹ. Người phụ nữ đã mất mát quá nhiều và tôi hy vọng tôi sẽ có thể trả lại tự do cho bà ấy khi kết thúc chuyện này.
"Tôi chắc rằng bà đã có một số câu chuyện trong ngày ... Hy vọng rằng tôi sẽ giúp bà có được tự do để kiếm nhiều hơn cho tương lai ..."
"Cô biết đấy Bellatrix, tôi đã có một giấc mơ đêm qua và tôi sẽ không nói với cô rằng hãy lấy lại hy vọng của cô bởi vì tôi không chắc nó có liên quan gì đến cô hay không, nhưng tôi càng nghĩ về nó, hơn nữa, tôi bị cuốn hút bởi cô và cô sẽ cảm thấy thế nào về điều đó. Tôi cứ nhìn thấy một bàn tay thon với chiếc nhẫn kim cương đen đang xoa xoa chiếc bụng hơi mang bầu ... "
Ý nghĩ đó làm ấm bất kỳ cái lạnh nào trong cơ thể tôi. Tôi chắc rằng nụ cười bây giờ bám trên khuôn mặt tôi là một cảnh tượng tuyệt vời đã không ở đây trong một thời gian dài.
Hermione luôn xoa bụng dù mới mang thai được vài tuần chỉ vì em ấy biết có đứa bé. Và chiếc nhẫn của tôi ... Nó mang lại cho tôi một cảm giác thật dễ chịu khi biết rằng em ấy vẫn còn đeo nó trên ngón tay của mình.
"Cảm ơn vì điều đó Clarisse ... Điều đó cho tôi hy vọng Hermione và đứa bé vẫn ổn ... Hy vọng chúng ta sẽ sớm được giải thoát từ đây ..."
"Hãy nhớ Bellatrix ... Hermione đến trước .. Tôi sẽ trốn thoát và không quan trọng là nó với cô hay không ... Tôi chỉ cần cô tập trung vào vợ của cô ..."
Bà ấy nở một nụ cười dịu dàng và tôi đáp lại. Thành thật mà nói, bà ấy đã trở thành một người bạn tuyệt vời đối với tôi và chỉ có thể hy vọng nó sẽ tiếp tục.
Thật buồn cười khi nghĩ rằng trong bản thân tôi cũ đã gửi những câu thần chú cho người phụ nữ này mà không hề hối hận. Bây giờ tôi cho bà ấy một phần thức ăn của tôi chỉ để giúp bà ấy có thân hình đẹp hơn so với trước đây. Tôi từ chối để cho bọn đàn ông giữ bà ấy ở đây khi tất cả đã xong!
Cả hai chúng tôi nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm và tôi nhìn qua song sắt để thấy Tom đang tiến về phía chúng tôi, chiếc áo choàng bay tứ phía. Clarisse đứng cạnh tôi nhưng tôi nhanh chóng nắm lấy tay bà ấy để thoải mái.
Hắn ta mang lại cho chúng ta nụ cười rắn kỳ lạ hoàn toàn với hàm răng dao cạo và lưỡi đang áp vào chúng. Làm thế nào mà tôi đã từng nhìn người đàn ông này với sự tôn trọng tột cùng?
"A nhìn này... Hai người Bùn đang an ủi nhau ... Thật là một cảnh tượng kinh tởm."
"Chà, tôi chắc chắn rằng nó đánh bại tầm nhìn ngươi có được khi nhìn vào chiếc mũi rắn trong gương!"
"Câm miệng!"
Bất kỳ nụ cười hay dấu vết hài hước nào của hắn đều biến mất trong nhận xét của tôi. Tôi thực sự cần học cách ngừng làm phiền những kẻ bắt giữ mình nhưng rõ ràng đó là điều tôi không có khả năng ...
Chà, từng là một Tử thần Thực tử thông minh ...
"Ngươi nghĩ rằng ngươi đang trở thành Bellatrix Black tuyệt vời chỉ vì một số người của ta chưa thể phá vỡ ngươi? Chà điều đó sẽ sớm thay đổi! Khi ta trở lại sau 3 ngày nữa, tự bản thân ta sẽ đưa ngươi vào cái lồng đó và ta nghĩ cả hai chúng ta đều biết các Phù thủy đã rời khỏi cái lồng đó như thế nào trước đây khi ta đã hoàn thành việc ... "
Tôi đứng thẳng dậy với sự tự tin dâng trào khi lướt thẳng qua song sắt và nắm chặt chúng bằng cả hai tay khi Tom lùi lại một bước với vẻ nao núng.
"Tom, ngươi biết ngày xưa ta đã từng sợ hãi trước mối đe dọa đó ... Nhưng bây giờ? Bây giờ ngươi có thể làm theo ý ngươi vì ta đảm bảo, ngươi sẽ không lấy được bất kỳ thông tin nào từ ta ..."
Tôi kêu lên một tiếng khi hắn suýt vấp ngã một lần nữa khi lùi thêm một bước nữa. Tôi đưa người của mình đến ngay giữa song sắt và nhìn thẳng vào mắt hán ta.
"Và điều đó nhắc cho ta nhớ tất cả bọn chúng đã bỏ những chiếc túi đựng xác vào cái lồng đó như thế nào ... Nhưng ngươi có nhớ cách chúng rời khỏi cái lồng khi ta đã đối phó với chúng không? Ta đã không tỏ ra yếu đuối với Mercy như ngươi đã làm .. . Không ... Ta đã để chúng sống để chịu đựng phần còn lại của cuộc đời với khuôn mặt của ta ngứa ngáy trong não của họ ... À vâng ... Nhìn vào khuôn mặt của ngươi , ngươi nhớ chính xác ta có thể tồi tệ như thế nào. Hãy nói cho ta biết Tom .. Ta làm ngươi sợ à?"
Hắn ta rít lên một tiếng và quay gót. Khi sắp tới cửa hầm, hắn quay lại nhìn tôi một lần nữa.
"Ngày xưa ngươi là người tốt nhất của tam Bella ... Ta sẽ cho ngươi cả Thế giới .. Bây giờ ngươi sẽ chết như bao con Gián khác trong thế giới Phù thủy ..."
Tôi gửi lại nụ cười theo cách của hắn.
"Với một Tử thần Thực tử như Rabastan là số một của ngươi, ta thực sự nghi ngờ việc ngươi có thể đạt được mức độ kiểm soát mà ngươi mong đợi ... Chỉ vì Harry đã chết, không có nghĩa là những người khác không có khả năng đá vào mông của ngươi ... "
"Chúng ta sẽ gặp Black. Bây giờ hãy tận hưởng nhà tù của ta và ta chắc chắn sẽ cử Rabastan đến kiểm tra ngươi thường xuyên!"
Tôi nhắm mắt và đập đầu vào song sắt. "Tôi thề là cô không thể giữ những lời chế nhạo với chính mình Bella ..."
"Dù không muốn nhưng tôi phải thừa nhận rằng cách cô nói chuyện với hắn khá ấn tượng ..."
"Không phải sao? Chúng ta hãy hy vọng rằng sẽ không ở đây trong thời gian hắn trở về. Đây sẽ là cơ hội tốt nhất để chúng ta có thể thoát khỏi nơi này!"
-
"Bella ... Bella ... Dậy đi, chúng ta có khách!"
Tôi nhìn lại mụ phù thủy lớn tuổi, người đã đưa tôi ra khỏi giấc ngủ say một cách rất thô lỗ. Tôi nhìn vào cửa sổ và thấy trời vẫn còn khá tối, có nghĩa là giấc ngủ của tôi bị gián đoạn.
"Cái gì ... Có chuyện gì?"
"Bella thân mến, nếu như cô cần giấc ngủ đẹp, chúng ta cần phải di chuyển sớm trước khi Rabastan trở lại từ ... Các hoạt động của mình ..."
Tôi nhìn xung quanh để thấy Severus ở quán bar đang chìa cây đũa phép ra cho tôi. Tôi lao đến chỗ ông ta và nắm chặt cây gỗ với một niềm hạnh phúc mới tìm thấy. Severus cười đáp lại nụ cười của tôi và mở cửa, tôi quay lại nhìn Clarisse để thấy bà ấy vẫn chưa rời khỏi vị trí của mình.
"Clarisse..."
Bà ấy đứng dậy và ôm tôi vào lòng. Tôi không thể không cảm thấy đây là bà ấy nói lời tạm biệt với tôi và tôi nắm chặt.
"Hãy đi tìm Phù thủy của cô, Bellatrix Black . Tôi có thể thấy những điều tuyệt vời cho cả hai người. Nếu Rabastan trở lại, tôi sẽ đánh lạc hướng hắn ta càng nhiều càng tốt ... Thời gian trốn thoát của tôi sẽ đến sớm ..."
Bà ấy đẩy tôi ra khỏi cửa và đóng nó lại để tôi không thể vào lại
"Bà là một Phù thủy tuyệt vời Clarisse ... Xin hãy bình an ..."
"Đi ngay đi Bella, trước khi cô bị bắt lại ..."
Tôi quay gót và đi dọc theo Snape khi chúng tôi đi đến tầng trên. Vì đã muộn nên có rất ít Tử thần Thực tử đến và chúng tôi lướt qua các hành lang.
Chúng tôi nghe thấy tiếng nói phía trước và áp sát vào một bức tường để cho phép chúng vượt qua.
"Ai có thể nghĩ rằng ta sẽ có trong tay Harry Potter vĩ đại, hả??
"Ta không biết tại sao ngươi vui, Rockwood, một khi Chúa tể Hắc ám nhìn thấy nó vẫn còn sống, cơn giận của Ngài sẽ trút lên mọi người!"
"Phải cho đến khi Ngài thấy chúng ta có Bộ ba Vàng trong phòng giam của mình!"
Những người đàn ông cười và tôi thấy họ tiếp tục quay trở lại phòng giam. Tôi đi theo họ nhưng Snape đã ngăn tôi lại bằng cách nắm chặt váy của tôi.
"Bella đừng ngốc, chúng ta cần phải rời đi ngay!"
"Tôi không thể! Ông nghe họ nói, họ có Bộ ba Vàng nghĩa là có Hermione ở đây! Chúng ta cần phải theo dõi trong trường hợp họ đã có em ấy ở tầng dưới và đang đưa các chàng trai tham gia cùng em ấy!"
"Cô không thể giúp cô ấy nếu cô bị mắc kẹt với cô ấy!"
"Vậy thì hãy đảm bảo rằng chúng ta không bị bắt!"
Chúng tôi lặng lẽ theo sau họ khi họ chạy bộ xuống cầu thang đến phòng giam. Ngay sau khi họ ném các chàng trai vào một phòng giam, tôi dừng lại ở một khu vực ẩn náu khi họ nhìn vào Clarisse.
"Ối giời! Đồ già mồm mép! Kẻ phản bội đâu ??"
"Rabastan chết tiệt sẽ giết chúng ta nếu cô ta trốn thoát !!"
Tôi im lặng nhìn khuôn mặt họ tái nhợt và họ bắt đầu tuyệt vọng nhìn sang các xà lim khác để tìm tôi!
"Hai người xuống đây làm gì?"
Trước khi tôi có thể ngăn ông ta lại, Severus bước ra khỏi chỗ của mình và nói với những người đàn ông. Họ nhìn ông ta với vẻ kinh hoàng khi họ biết rằng nhiệm vụ của họ tối nay là trông chừng tôi.
"Severus! Ông cần giúp chúng tôi, Bella đã mất tích!"
Rockwood tiến lên một bước để nắm lấy áo choàng của Snape nhưng ông ta hất tay ra và nhìn hắn ta một cách nghiêm khắc.
"Bellatrix không mất tích, đồ ngốc! Cô ta bị mang tới lồng cho Rabastan! Các người làm tốt việc và ngừng thò mũi vào những nơi không cần thiết!"
Những người đàn ông nhìn ông ta khá sợ hãi và thu mình lại. Họ biết người đàn ông đó có khả năng gì và sẽ không dám thách thức ông ta.
"Chúng ta hãy lên phòng kế hoạch tầng trên và xem liệu chúng ta có thể làm cho Chúa tể Hắc ám hạnh phúc hơn khi Ngài ấy ở nhà không ..."
Tôi nhìn ông ta đẩy hai người đàn ông ra cửa và lên cầu thang. Ông ấy nhìn lại tôi và nháy mắt. Ông ta sẽ giữ hai tên ngốc đó ra khỏi trong nhiều giờ! Tôi leo ra khỏi chỗ của mình và đến gần cái lồng với các cậu bé.
Tôi thấy cả hai đều bị trói và bịt miệng. Ồ, bằng cách nào đó, họ đã làm điều này tệ hại như thế nào. Mặc dù tôi rất vui khi thấy Potter còn sống, nhưng Phù thủy của tôi ở đâu?
"Harry, thật hạnh phúc như được nhìn thấy cậu còn sống, tôi đoán Hermione sẽ không trốn dưới chiếc áo choàng và ở trong phòng giam này với cậu ? ?? "
Họ lắc đầu như điên và giật dây nhưng không ổn. Tôi chỉ lắc đầu với họ khi tôi nhận ra Hermione vẫn ở trên lầu.
"Dobby!"
Dobby xuất hiện trong một cú nhấp và tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Snape chắc chắn đã hạ bệ vì tôi đã thử nó vào tuần trước và nó không hiệu quả ...
"Dobby làm ơn hãy chăm sóc Potter và Chồn ở đây! Đưa họ đến nơi an toàn trong khi tôi đi tìm Vợ của mình! Thành thật mà nói, tôi thất vọng về hai người! Các cậu có thể không giữ an toàn từ xa cho một Phù thủy đang mang thai??"
Tôi quan sát khi họ lắc lư và la hét nhiều hơn. Giống như những gì họ có thể phản đối ngay bây giờ? Họ sẽ được an toàn!
"Hãy chăm sóc họ Dobby! Tôi sẽ trở lại với Hermione sớm!"
"Tất nhiên là cô Bella, Dobby sẽ làm mọi thứ để bảo vệ những Phù thủy yêu thích của cậu ấy!"
Cậu ta tiến hành nổ tung cái lồng và tôi bắt đầu di chuyển đôi chân của mình một lần nữa lên các tầng trên. Tôi đi ngang qua phòng kế hoạch và nghe thấy tiếng cười của Severus và các chàng trai. Những người đàn ông ngu ngốc ngốc nghếch tin rằng Severus sẽ luôn tốt với họ.
Tôi tự hỏi làm thế nào ông ta sẽ thoát ra? Tôi sẽ không có thời gian để quay lại với ông ta một khi mọi việc đã xong xuôi vì khoảnh khắc tôi có phù thủy nhỏ trong tay, tôi sẽ rời khỏi cái hố địa ngục này một lần và mãi mãi.
Tôi tự hỏi liệu tôi có thể thuyết phục Cissy bán nó không?
Tôi nghe thấy tiếng hét từ phía trước và nghe gần giống như tiếng Hermione nhưng có điều gì đó không ổn lắm.
Khi bạn đã khiến một cô gái như Hermione thực sự hét lên, bạn sẽ học được từng nốt nhạc, từng giai điệu đi kèm với nó. Đó không phải là cách em ấy hét lên. (ý là bả abcxyz vs Mione nhìu nên biết cổ hét ra sao trong tình cảnh khác nhau)
Tôi ưỡn ngực và lắc đầu. Không, phải là em ấy. Các chàng trai đã đến với em ấy, họ sẽ đi cùng nhau. Lúc này không có kẻ chộp giật nào biết được mối tình của tôi sẽ khiến các chàng trai và cô gái bỏ lại phía sau. Tôi biết họ đều là những kẻ ngốc nhưng không ngu đến mức này.
Tôi từ từ tiến về phía cửa khu ăn uống, có một kẽ hở trên cánh cửa mở ra và tôi có thể nhìn thấy bóng lưng của Rabastan. Hắn đang đứng trước mặt một ai đó họ nhưng tôi không thể nhìn rõ người đó. Hắn ta rút đũa phép ra khỏi người em ấy và em ấy ngã về phía cửa, quay mặt với tôi.
Không.
Tôi nhìn thấy mái tóc rậm nâu tuyệt đẹp mà tôi đã yêu. Nó lộn xộn và bẩn thỉu nhưng tôi sẽ không bao giờ nhầm nó với ai khác. Rabastan đang cười. Tên khốn tuyệt đối đó!
Làm sao hắn ta dám động vào những gì là của tôi!
Sao hắn ta dám làm điều này với vợ tôi!
Sao hắn ta dám làm điều này với con tôi!
Con của tôi.
Tôi đập vỡ những cánh cửa đang mở bằng sức mạnh vũ phu của mình, cây đũa phép đã được nâng lên và trong tích tắc tôi có cây đũa phép của Rabastan trong tay còn lại. Tôi có thể cảm thấy hàm của mình bị khóa hoàn toàn và nước dãi chảy ra từ khóe miệng.
Rabastan kinh ngạc quay lại và sau đó một nụ cười từ từ nở trên khuôn mặt hắn khi hắn nhận ra tôi ở đây để làm gì.
"Ah Bella ... Đúng lúc ... Ta và Vợ của ngươi vừa mới làm quen!"
Hắn lồm cồm bò sang phía bên kia của em ấy và bế em trên tay với một con dao găm vào cổ họng. Đôi mắt của em ấy nhắm lại nhưng tôi có thể nhìn thấy những dấu vết và vết bầm tím mà hắn đã để lại trên người em ấy. Em ấy có một vết sưng nhỏ nhưng mọi thứ khác về em ấy trông gầy hơn so với khi tôi gặp em ấy những tuần trước.
"Rabastan, ngươi không muốn chọc giận ta nữa so với những gì ngươi đã có. Ngươi đang giữ vợ và con ta. Nếu ngươi không muốn chết, ngươi nên có những lựa chọn đúng đắn ..."
"Ta đã là một người chết rồi Bella ... Thực tế là ngươi đang đứng trước khi ra khỏi lồng của mình, và cậu bé Potter vẫn còn sống ... Ta thực sự đã chết. Vậy tại sao không vui vẻ một chút trước khi ta đi? "
Tôi hạ đũa phép xuống và nhìn lại Hermione của mình. Tôi không thể để hắn ta mang em ấy và đứa trẻ ... Tôi chỉ không thể.
"Vậy thì hãy đưa ta đi và tận hưởng niềm vui của ngươi ... Nhưng hãy để em ấy ra khỏi nó. Ta sẽ đến nơi ta cần, miễn là em ấy trốn thoát ..."
Hắn chỉ cười thành tiếng và lắc đầu với tôi. Tên điên này thực sự sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hắn ta bắt đầu tát Hermione cho đến khi em ấy gây ra tiếng động trong giấc ngủ của mình.
"Ồ nhìn kìa ... Mudblood bé nhỏ thân yêu đang cùng chúng ta đến vùng đất của sự thậy ... Nào Pet, đã đến lúc phải dậy rồi!"
Hắn lắc nhẹ cho em ấy bắt đầu tiến tới. Tôi định tiến thêm một bước nhưng Rabastan cho tôi cái nhìn và tôi giữ nguyên vị trí của mình vì tôi biết một hành động sai lầm có thể khiến tình huống này tồi tệ hơn hàng triệu lần. Ồ, tôi sẽ giết người đàn ông này. Tôi sẽ khiến hắn ta hét lên cho đến khi không thể hét lên nữa, sau đó tôi sẽ hoàn toàn phá hủy toàn bộ thế giới xung quanh của hắn ta!
"Đừng lo lắng Mione, Dove nhỏ xinh của tôi ... Tôi sẽ giúp em thoát khỏi chuyện này!"
"Bellatrix ..?" Cô gái đang ngủ thì thầm.
Mione không gọi tôi như vậy ...
Em ấy cũng không giống như vậy ...
Tôi hạ cây đũa phép xuống hoàn toàn và tôi nhăn mặt khi nhìn cô gái trong vòng tay hắn trở nên sống động hơn khi vặn vẹo và cố gắng thoát ra khỏi Rabastan ...
"Tại sao ngươi lại nhìn chúng ta như vậy, Bellatrix Black? Tại sao ngươi không cố gắng chiến đấu ?? Ngươi đã chán Mudblood rồi sao ??"
Thậm chí còn tức giận hơn nhưng tôi phớt lờ hắn khi tôi tập trung vào cô gái đang say ngủ khi cô ấy mở to mắt vì kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Em ấy chiến đấu và di chuyển xung quanh nhiều hơn trong khi lẩm bẩm qua cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Cùng một mái tóc, cùng một bộ quần áo, cùng một chiều cao?
Nhưng đôi mắt ...
Tôi nhanh chóng bắt đầu làm sáng tỏ âm mưu đã xảy ra và để một nụ cười khúc khích nhỏ rơi trên môi. Tôi lắc đầu với nụ cười thích thú trên khuôn mặt và tôi không thể không ngạc nhiên nhìn cô gái dũng cảm đang đứng trước tôi trong vòng tay của Rabastan.
Cô ấy có lẽ đã bị Merlin lừa ...
Tại thời điểm này, tên điên đang sùi bọt mép với vẻ giận dữ tột độ không thể nhầm lẫn trên khuôn mặt.
"Tại sao ngươi lại cười! Hãy nói cho ta biết trước khi ta cắt cổ vợ ngươi, Bellatrix Black! Hãy nói cho ta biết ngay bây giờ!"
"Đó không phải là vợ ta..."
Cô gái trong vòng tay hắn nhận ra đã bị tôi bắt và cô ấy đứng thẳng hơn một chút và cười lại với tôi với cái nhìn của một người Mẹ kiêu hãnh.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Rabastan khi con dao găm được hạ xuống và mặt hắn ta quay sang tôi rồi quay lại cô gái vài lần. Hắn hoàn toàn bị sốc và bộ não của hắn không thể xử lý những gì tôi đã nói. Tuy nhiên, điều đó cũng đủ khiến cô gái giậm chân rất mạnh vào chân hắn và khi hắn hét lên trong đau đớn, cô gái bây giờ đã có thể tiến về phía tôi và cửa. Tôi ném cây đũa phép của Rabastan cho cô ấy và cô ấy bắt lấy nó với một số ân sủng mà Vợ tôi sẽ có nhưng vẫn có cái nhìn xa xăm không thể phủ nhận và bỏ qua của một cô gái Looney, người thậm chí không để mắt đến sự thật rằng cô ấy vừa bị bắt giữ Rabastan Lestrange.
Tôi đưa mắt nhìn tên điên đang giữ chân trong không khí và nhảy quanh sàn để giảm đau. Tôi gửi một câu thần chú thẳng theo cách của hắn ta và đánh thẳng vào mông của hắn ta. Hắn sẽ có cảm giác như một chiếc que bị mắc kẹt ở đó trong vài ngày. (dịch là mông nhưng tiếng Anh là từ ass, cảm giác ass có vật gì đâm vào vài ngày nó hết sức ba chấm)
Hắn ta hú lên trong khi ngã xuống bằng bốn chân và cố gắng xoa dịu bất kỳ hình thức nào có thể cho mông của mình. Tôi đã luôn nói rằng tôi sẽ cho hắn biết lễ độ trước khi hắn có thể đụng vào tôi.
Tôi mỉm cười một lần nữa với cô gái đang đi về phía tôi khi lọ thuốc Polyjuice bắt đầu nhạt dần, và mái tóc vàng bạch kim đang mọc lại.
"Chào buổi tối Bellatrix!"
"Chào buổi tối Luna ... Bây giờ chúng ta đi gặp các chàng trai và cô có thể thông báo cho tôi biết thực sự Vợ tôi đang ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip