Sau khi Thịnh Thiếu Du sinh Tiểu Hoa Sinh, Hoa Vịnh vì yêu mà làm 0
Khi ánh bình minh xuyên qua rèm mỏng tràn vào phòng, Hoa Vịnh bị đánh thức bởi cảm giác mỏi nhừ khắp người.
Cậu khẽ động ngón tay, đầu tiên chạm vào chính là làn da ấm áp mang theo nhiệt độ quen thuộc. Thịnh Thiếu Du vẫn chưa tỉnh, gương mặt nghiêng vùi trong chiếc gối mềm mại, hàng mi dài in bóng mờ dưới mắt, gạt đi sự sắc bén thường ngày, lúc này trông lại đặc biệt dịu dàng.
Hoa Vịnh ngắm anh một lát, sau gáy bỗng nóng ran, kéo theo cảm giác căng mỏi ở eo bụng càng trở nên rõ rệt.
Ký ức đêm qua như phủ lên một lớp sương mỏng, mơ hồ mà lại mang theo hơi nóng thiêu đốt.
Cậu nhớ được sự căng thẳng ban đầu, sự kiên nhẫn an ủi của Thịnh Thiếu Du, và cả những nhịp thở dồn dập cuối cùng không cách nào khống chế...
Những trải nghiệm xa lạ đó khiến cậu có chút lúng túng, nhất là khi bản thân là người tiếp nhận, những dư âm còn sót lại trong cơ thể luôn khiến cậu vô thức muốn cuộn người lại.
Cậu khẽ dịch chuyển, định rút khỏi vòng tay của Thịnh Thiếu Du. Nhưng đối phương như có cảm ứng, cánh tay vô thức siết chặt, ôm cậu vào sát hơn, cằm còn cọ cọ trên đỉnh đầu, mơ hồ nói mớ:
"Đừng nhúc nhích..."
Động tác của Hoa Vịnh dừng lại, vành tai lại bắt đầu đỏ ửng.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hương vị trên người Thịnh Thiếu Du, trong mùi pheromone Alpha thanh mát còn vương một chút hương sữa - chắc là do đêm qua ôm Tiểu Hoa Sinh mà lưu lại.
Hương này mang lại cảm giác an tâm, nhưng cũng khiến cậu nhớ lại sự kiềm chế cố tình của anh.
Thịnh Thiếu Du rõ ràng có thể mạnh mẽ hơn, nhưng anh đã không làm thế. Từ đầu đến cuối, động tác đều nhẹ nhàng như sợ chạm vỡ điều gì, ngay cả hơi thở cũng mang theo sự cẩn trọng.
Đầu ngón tay Hoa Vịnh khẽ lướt trên lưng anh, làn da nơi đó rắn chắc và nóng ấm. Cậu nhớ lại một năm trước, cơ thể này còn nằm trên giường bệnh, tái nhợt đến mức chẳng còn chút máu, hơi thở yếu ớt khiến người ta thót tim.
Ngực bỗng chốc mềm lại, những khó chịu vì thân thể lập tức bị cảm xúc dịu dàng lấn át.
Cậu xoay người, đối diện với gương mặt ngủ yên của Thịnh Thiếu Du, không nhịn được mà đưa tay, dùng ngón trỏ khẽ chạm vào khóe môi anh. Thịnh Thiếu Du dường như bị làm nhột, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, hàng mi run lên rồi từ từ mở mắt.
"Tỉnh rồi à?" Giọng anh còn vương sự khàn khàn của người mới ngủ dậy, ánh mắt mờ sương nhưng nhìn cậu thì lập tức trở nên trong sáng và nóng rực, "Khó chịu không?"
Hoa Vịnh bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, né tránh ánh mắt, thấp giọng nói: "Không có."
"Thật sao?" Thịnh Thiếu Du cười khẽ, đưa tay ôm cậu chặt hơn, ép mặt cậu tựa vào ngực mình, để cậu nghe rõ nhịp tim trầm ổn hữu lực, "Anh thấy mặt em đỏ hết rồi."
Mặt Hoa Vịnh càng đỏ, đẩy anh một cái, nhưng không dùng sức: "Đừng trêu nữa."
Thịnh Thiếu Du bắt lấy tay cậu, đưa lên môi khẽ hôn, động tác dịu dàng đến mức không tưởng: "Hôm qua... cảm ơn em."
Hoa Vịnh ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh.
Trong đáy mắt Thịnh Thiếu Du chẳng còn sự trêu chọc thường ngày, chỉ còn lại sự nghiêm túc: "Anh biết em sợ, Hoa Vịnh." Anh ngừng lại một chút, đầu ngón tay lướt nhẹ qua chân mày, đôi mắt cậu, "Nhưng anh ở đây, sau này cũng sẽ luôn ở đây."
Tim Hoa Vịnh hẫng đi một nhịp, những bất an ẩn giấu như được câu nói ấy nhẹ nhàng xóa tan. Cậu cúi mắt nhìn bàn tay hai người đang đan xen, bỗng thấy những trải nghiệm xa lạ, thậm chí chút lúng túng đêm qua, hình như cũng chẳng còn khó chấp nhận nữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng oe oe của Tiểu Hoa Sinh, chắc là tỉnh giấc rồi.
Thịnh Thiếu Du định đứng dậy bế con, nhưng Hoa Vịnh bất ngờ kéo tay anh lại.
"Sao vậy?" Thịnh Thiếu Du quay đầu nhìn cậu.
Vành tai Hoa Vịnh vẫn đỏ, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng: "Quay lại... ôm em thêm một lát."
Thịnh Thiếu Du sững người, rồi bật cười, đáy mắt dâng lên thứ dịu dàng muốn tràn ra. Anh cúi xuống, in một nụ hôn nhẹ lên trán cậu:
"Được."
Trước tiên ôm em một chút, rồi lại ôm Tiểu Hoa Sinh của chúng ta.
Ánh nắng xuyên qua rèm mỏng, rải xuống chăn bông những vệt sáng ấm áp, trong không khí lan tỏa hương sữa dịu nhẹ và mùi hương quyện lấy nhau của cả hai, tất cả đều ấm êm, vừa vặn đến không thể tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip