Tách biệt
"Tôi muốn chú rời khỏi đất nước này"
Ái Lâm cố gắng tỏ ra khó chịu khi ánh mắt cô bối rối nhìn Vương Nhất Bác, người đang bình tĩnh nhìn vào bức ảnh khi anh hôn Tiêu Chiến trên điện thoại của Ái Lâm.
"Vậy là con đã biết?" Đó là phản ứng duy nhất của Vương Nhất Bác, anh đã trả chiếc điện thoại lại cho chủ nhân của nó. "Con nói đúng. Ta sống với Tiêu Chiến ở đây và ta yêu em ấy"
"Chú giành lấy anh ấy từ tôi" Cô gái gầm gừ, cố gắng không để cho giọng mình hét lên.
Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế sofa. "Có và không" anh đáp.
"Chú giành anh ấy từ tay tôi! Đừng chối nữa."
Nhất Bác nhún vai. "Ta không giữ Tiêu Chiến, em ấy muốn đi cũng được. Ta không ép buộc em ấy."
"Nhưng miễn là chú ở đây, anh ấy sẽ không rời đi. Chú biết chúng tôi sẽ kết hôn sớm, chú biết đấy. Vì vậy, tôi hy vọng chú có thể rời xa anh ấy."
Vương Nhất Bác nhìn Ái Lâm với ánh mắt thách thức. "Và nếu ta không muốn?"
Ái Lâm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. "Chuyện này tôi sẽ nói với mẹ."
"Con đang uy hiếp ta?"
"Chú, làm ơn đi đi" cô gái cầu xin với giọng chán nản. "Tôi không muốn làm người xấu ở đây, nhưng xin hãy cân nhắc mạng sống của con tôi. Tôi muốn cung cấp cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Tiêu Chiến đã đồng ý lấy tôi nhưng anh ấy cũng bị ràng buộc với chú. Sự tồn tại của chú sẽ phá hủy gia đình chúng tôi sắp xây dựng."
"Tiêu Chiến có thật sự yêu con không?" Dù chỉ trong một khoảnh khắc, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy cú sốc khiến cô gái đau nhói.
"Tất nhiên!" Ái Lâm nói. Cô nàng sẽ không lùi bước hay nhượng bộ Vương Nhất Bác.
"Con có chắc không?" Ánh mắt của Vương Nhất Bác dồn Ái Lâm vào góc tường như thể người đàn ông đó có thể ăn tươi nuốt sống cô.
Tuy nhiên, Ái Lâm khẳng định. "Chú đừng mơ mộng nữa. Tiêu Chiến so với chú còn quá nhỏ. Nhiều cô gái bị chú thu hút, tại sao chú phải cướp Tiêu Chiến của cháu?"
"Vì ta thích em ấy."
Câu trả lời thản nhiên đó khiến Ái Lâm nắm chặt tay để kìm lại cảm xúc dâng trào trong vài giây, rồi há hốc miệng thở ra. Cô phải bình tĩnh.
"Chú, đây là lần cuối cùng cháu nói với chú" cô gái nói chậm hơn, dấu hiệu cho thấy cảm xúc của cô đã bắt đầu lắng xuống. "Làm ơn rời khỏi đất nước này đi. Đi đâu cũng được, không khó để điều chỉnh. Vì cháu, cháu gái của chú. Vì đứa con cháu đang mang trong bụng. Chúng cháu chẳng có ý nghĩa gì với chú sao? Xin hãy rời đi. Bất cứ nơi nào chú muốn miễn là nó không ở trong nước này."
Vương Nhất Bác im lặng nhìn chằm chằm. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Ái Lâm với những suy nghĩ chớp nhoáng. Anh đang xem xét yêu cầu của Ái Lâm một cách nghiêm túc.
* * *
Tiêu Chiến đã đợi gần một giờ nhưng Ái Lâm vẫn không quay lại nên cậu quyết định liên lạc với cô gái.
Không mất nhiều thời gian, Ái Lâm đã trả lời cuộc gọi của cậu ở hồi chuông thứ ba.
"Tiêu Chiến?" Cô gái không cảm thấy tội lỗi vì đã khiến Tiêu Chiến phải đợi mình.
"Ái Lâm, em ở nơi nào? Anh đã chờ em từ sớm."
"Ồ, xin lỗi, Tiêu Chiến, đột nhiên em có việc, anh không cần phải đợi em nữa."
Đột nhiên lông mày của Tiêu Chiến đan lại với nhau. "Thật ra em đang ở đâu? Sao ồn ào thế?"
Nhìn xung quanh, Ái Lâm ngay lập tức bước ra khỏi đám đông đến một góc yên tĩnh. "À... Em đang ở trung tâm mua sắm. Chủ nhật lúc nào cũng bận rộn phải không?"
"Thảo nào. Thật sự, anh không cần đợi em nữa sao?"
"Không cần, Tiêu Chiến, em chỉ sợ còn rất lâu mới trở lại."
"Đã có chuyện gì vậy?"
"Hừm, không có gì."
"Được rồi. Em ăn chưa?"
"Không còn sớm nữa, một chút em sẽ ăn."
"Đừng quên ăn uống. Nhớ kỹ, em đang mang thai, nhất định phải giữ gìn thân thể thật tốt."
Ái Lâm thực sự thích sự chú ý của Tiêu Chiến đối với cô. Tất nhiên là vì Tiêu Chiến yêu cô. "Em sẽ ghi nhớ, anh về nhà đi, đi đường cẩn thận, đêm nay em gọi điện thoại cho anh."
"Ừm. Em cũng cẩn thận một chút."
Ngay khi cuộc gọi bị cắt, Ái Lâm bước qua đám đông người qua lại ở sân bay. Đúng, cô đang ở sân bay, không phải trung tâm thương mại như cô đã nói với Tiêu Chiến. Cô đã đi cùng Vương Nhất Bác và đảm bảo rằng chú của mình đã thực sự rời khỏi đất nước này.
Bước chân cô dừng lại trước Vương Nhất Bác, người đang đợi cô. Người đàn ông chỉ mang theo một chiếc vali cỡ vừa.
"Chú đã mua vé chưa?"
Vương Nhất Bác cho Ái Lâm xem. "Đừng lo."
"Chú sẽ đi đâu?"
"Tốt hơn là con không cần biết để sau này nếu Tiêu Chiến hỏi con, con không cần phải nói dối em ấy."
Ái Lâm nở một nụ cười giả tạo. Thành thật mà nói, cô cảm thấy hơi bị xúc phạm bởi những lời nói của Vương Nhất Bác, dường như nó đang chế giễu cô. Như thể người đàn ông biết mình sẽ nói dối với Tiêu Chiến.
"Con sẽ không nói dối Tiêu Chiến."
"Ta hy vọng là vậy. OK, ta sẽ đi. Bây giờ con có thể nghỉ ngơi thoải mái. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, cháu yêu."
"Con sẽ làm. Và chú đừng quay lại đây nữa."
Nhất Bác nhún vai. "Ta sẽ cân nhắc điều đó." Anh chộp lấy chiếc vali của mình và đi về phía phòng chờ của sân bay.
Ái Lâm nhìn cho đến khi Vương Nhất Bác hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của cô rồi mỉm cười hạnh phúc. "Chú đừng ghét con" cô gái khẽ lẩm bẩm. "Đó là vì hạnh phúc của mọi người." Ái Lâm quay lại và đi về phía lối ra ở cuối sân bay.
* * *
Chân Tiêu Chiến vừa bước qua cửa nhà Ái Lâm thì chiếc xe mà Ái Lâm thường dùng đã tiến vào sân. Nghĩ rằng Ái Lâm đã trở lại, Tiêu Chiến dừng lại và đợi, nhưng dường như chỉ có tài xế bước xuống xe. Không có cô gái.
Cậu đến gần người lái xe, người cũng tình cờ đi về phía cậu.
"Ái Lâm không ở cùng anh sao?"
"Rõ ràng là cậu ở đây, thiếu gia." câu hỏi của họ đã được đưa ra cùng với nhau.
Tiêu Chiến cau mày không tin. "Ý anh là gì?" Cậu hỏi người lái xe.
"Tôi vừa trở về từ chỗ của cậu sau khi thả tiểu thư ở đó."
Tiêu Chiến thậm chí còn bối rối hơn. "Chỗ của tôi?" Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là ngôi nhà của chính mình. "Không đến trung tâm thương mại sao?" Bởi vì đó là những gì cô gái đã nói với cậu.
Người tài xế trẻ lắc đầu. "Tiểu thư không bảo tôi đưa cô ấy đến trung tâm thương mại."
"Vậy Ái Lâm đang ở nhà tôi sao?"
Lập tức tài xế như ý thức được điều gì, vội vàng nói lại. "Uh, tôi không biết đó có phải là nhà của cậu hay không."
Cái nhíu mày của Tiêu Chiến sâu hơn. "Ý anh là gì, anh đang nói cái quái gì vậy?" Suy nghĩ của cậu thậm chí còn phức tạp hơn vì cậu không hiểu người tài xế đang nói gì.
"Ý tôi là ngôi nhà trên đường XXX."
Ngay lúc đó Tiêu Chiến cũng bị bất ngờ. Cơ thể cậu cứng đơ và đôi môi cậu khô khốc. Nhịp tim cậu đập mạnh vào lồng ngực.
Ái Lâm biết ngôi nhà đó, và cô đã đến đó. Là...
Không thể. Có thể Ái Lâm chưa biết về vụ việc. Ái Lâm tình cờ đến đó để gặp Vương Nhất Bác. Vì cô là cháu gái của Vương Nhất Bác, nên cô nàng biết ngôi nhà là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, Ái Lâm đã từng nói rằng cô không biết Vương Nhất Bác sống ở đâu, trong đầu cậu vang lên, bao gồm cả căn hộ của Vương Nhất Bác ở Chu Bảo. Ngay cả Ái Lâm cũng không biết, và cô gái dường như không chú ý nhiều đến bất cứ điều gì liên quan đến chú của mình. Vì vậy, việc Ái Lâm rời khỏi nơi hiện tại của cậu cảm thấy rất khó xử, đặc biệt là khi Ái Lâm đã hẹn ăn trưa với cậu, phải không? Cô nàng thậm chí còn để lại lời nhắn cho người giúp việc nói rằng Tiêu Chiến đợi mình, vậy tại sao Ái Lâm lại đến đó mà không phải đến trung tâm thương mại như cô gái đã nói với Tiêu Chiến qua điện thoại.
Tiêu Chiến há hốc mồm trước hiện thực đang diễn ra trước mắt. Ái Lâm đã nói dối cậu. Nhưng để làm gì? Và tại sao Ái Lâm không nói rằng cô đang gặp Vương Nhất Bác? Chỉ có Vương Nhất Bác trong nhà, vì vậy Ái Lâm chắc chắn đã gặp người đàn ông đó. Nhưng tại sao lại trốn tránh cậu?
Bộ não của Tiêu Chiến đang cố gắng kết nối từng sự thật trước mắt cậu. Ái Lâm nói qua điện thoại rằng cô nàng đang đi công việc, vì vậy cô gái đã ngay lập tức kêu Tiêu Chiến về nhà và không phải đợi cô nữa. Rốt cuộc chuyện gì đâng cảy ra? Đột nhiên Tiêu Chiến muốn biết cô gái đang làm gì.
Rồi nỗi sợ hãi bao trùm lấy cậu khi cậu nhận ra một trong những hành động khác của Ái Lâm. Cô gái gọi điện cho Tiêu Chiến, bảo cậu đến ăn trưa cùng, nhưng khi cậu đến thì Ái Lâm đã rời đi được khoảng ba mươi phút. Ba mươi phút ít nhiều là khoảng thời gian di chuyển từ nhà Ái Lâm đến chỗ của Vương Nhất Bác trên đường Jalan XXX khi không bị kẹt xe. Nói cách khác, Ái Lâm đã ra ngoài sau khi bảo cậu đến.
Là Ái Lâm đã có mục đích?
Cuối cùng Tiêu Chiến đi đến kết luận rằng Ái Lâm đã cố tình gọi cậu ra khỏi nhà và sau đó cô đến gặp Vương Nhất Bác. Nhưng tại sao cô phải làm điều đó cho phức tạp? Đây là điều mà Tiêu Chiến không hiểu. Và quan trọng nhất, tại sao Ái Lâm phải nói dối cậu?
Bừng tỉnh sau sự trầm ngâm kéo dài không lâu, Tiêu Chiến liếc nhìn người lái xe. "Anh có chắc là đã đưa Ái Lâm đến ngôi nhà trên đường XXX không?"
"Đúng vậy, thiếu gia có chuyện gì sao?"
"Không" Tiêu Chiến trả lời nhanh chóng. "Không có gì đâu."
"Vậy tại sao anh lại trở về, Ái Lâm đâu?"
"Tiểu thư nói có công việc, không cần đợi, cho nên đưa xong cô ấy lập tức đuổi tôi về nhà, tôi còn tưởng rằng bởi vì cậu ở đó, tiểu thư sẽ được cậu hộ tống về nhà."
Có một cái gì đó kỳ lạ. "Tại sao anh nghĩ rằng tôi đã ở đó?"
"Bởi vì tôi đã đưa cô ấy đến đó trước đó và vào thời điểm đó tôi dường như đã nhìn thấy cậu ở đó, và nếu tôi không nhầm thì có cả anh Vương Nhất Bác. Nhưng tôi có thể đã nhìn nhầm vì tuyết bao phủ." Anh ta cười khúc khích. Anh ta đã nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trong nhà khi hai người họ vừa ra khỏi xe nhưng không chứng kiến điều tương tự mà Ái Lâm đã thấy sau đó.
Ái Lâm đã từng ở đó trước đây. "Chuyện đó xảy ra khi nào?"
"Không lâu sau khi tiểu thư vừa đi nghỉ về." Không khó để nhớ những chi tiết này vì đó là một ngày khác thường.
Vì vậy, ngày hôm đó.
Trí nhớ của Tiêu Chiến ngay lập tức mang đến ký ức được lưu trữ trong tâm trí cậu. Sự việc khiến Ái Lâm trông có vẻ ủ rũ trước khi từ Tứ Xuyên trở về và im lặng trong suốt chuyến đi, và không muốn nói chuyện với cậu. Có điều gì đó đang làm phiền tâm trí của cô gái nên cô đã thay đổi. Hồi đó Tiêu Chiến không biết câu trả lời, nhưng bây giờ có vẻ như cậu biết.
Thực tế là Ái Lâm đã nói dối cậu, và không nói bất cứ điều gì về ngôi nhà mặc dù cô đã đến đó và nhìn thấy Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác ở đó. Nếu cậu không đoán nhầm bất cứ điều gì thì Ái Lâm sẽ nói như người tài xế này. Tuy nhiên, Ái Lâm đã im lặng. Giấu thì dù biết rõ mà không hỏi, huống hồ là làm mất lòng. Đương nhiên là bởi vì cô nghi hoặc. Và bây giờ Ái Lâm bắt mình đợi ở nhà cô nàng trong khi cô gái đến đó để gặp Vương Nhất Bác.
Không lẽ...
Nỗi sợ hãi đã đẩy chân Tiêu Chiến lao vào xe của cậu và lái chiếc xe nhanh nhất có thể, về phía nhà của cậu với Vương Nhất Bác.
Thực ra cậu không biết chuyện gì đang xảy ra và Ái Lâm đang lên kế hoạch gì. Nhưng dù là gì đi nữa, chắc chắn đó không phải là điều tốt vì tim cậu đang đập rất mạnh vì sợ hãi.
* * *
Sau khi tắt máy, Tiêu Chiến nhảy ra khỏi xe và lao vào nhà. Không một ai. Trống rỗng.
"Chú?"
Người đó đáng lẽ phải ở đây vì anh nói sẽ đợi Tiêu Chiến về rồi cùng nhau ra ngoài đi dạo.
"Chú?"
Tiêu Chiến vừa gọi vừa tìm anh khắp nhà. Cậu đi vào từng phòng một để tìm kiếm Vương Nhất Bác, sau đó cậu đi lên lầu và cũng làm như vậy.
"Chú?"
Giọng nói của Tiêu Chiến ngày càng lớn, khuôn mặt cậu đã tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe, nóng hổi với những giọt nước mắt đang trôi.
Tuy nhiên, cho dù Tiêu Chiến có tìm kiếm bao lâu, Vương Nhất Bác cũng không thể tìm thấy. Toàn bộ căn phòng cậu đã bước vào đều trống rỗng. Khi những suy nghĩ xấu bắt đầu chiếm lấy tâm trí cậu, cơ thể Tiêu Chiến run lên vì sợ hãi.
"Chú?"
Hoảng loạn. Tiêu Chiến cuối cùng hét lớn. Giọng nói của cậu vang vọng khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà rộng rãi nhưng đáp lại chỉ có sự im lặng.
Vương Nhất Bác thực sự không có ở trong ngôi nhà.
Quá sợ hãi, Tiêu Chiến run rẩy lấy điện thoại di động ra và ngay lập tức gọi cho Vương Nhất Bác, sau đó hoảng loạn khi số của anh không hoạt động. Sau đó, chạy vào căn phòng mà hai người họ ở.
Tiêu Chiến lập tức bước về phía tủ quần áo, mở nó ra. Ngay lập tức cậu như bị đóng băng. Xanh xao và run rẩy. Nước mắt cậu từ trong đôi mắt chảy ra, nhỏ xuống. Tiêu Chiến quỳ xuống và khóc rất đau khổ vì quần áo của Vương Nhất Bác không còn ở đó, điều đó có nghĩa là Vương Nhất Bác đã rời bỏ cậu.
03/01/2023_8h41p p.m
Chỉnh sửa: 23h12p p.m_08/06/2023
_Azura_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip