Những sai lầm đẹp
Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến bất kỳ khoảng trống nào để ngọ nguậy. Cậu ép mình vào nhau, giữ Tiêu Chiến giữa thân cây và cơ thể cậu. Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, đan các ngón tay của cậu với Tiêu Chiến, sau đó nhấc nó lên trên đầu Tiêu Chiến. Môi cậu tham lam săn lùng từng tấc môi của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy khó thở, không thở được vì bị đè quá mạnh. Khi lưỡi của Vương Nhất Bác luồn vào trong miệng anh, cậu bắt đầu mất kiểm soát. Nhất Bác đánh thức thứ không nên xuất hiện, và Tiêu Chiến cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo.
Sự đấu tranh của Tiêu Chiến đã được đền đáp khi Vương Nhất Bác thả môi anh sau khi cậu lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện của những người gần đó. Hóa ra có những vị khách khác đang đi đến công viên nơi họ đang ở. Qua đôi mắt của cậu ấy, Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến không được phát ra âm thanh khi nhìn xung quanh. Tiêu Chiến không thể nói khi anh ấy cảm thấy rất căng thẳng và cần không khí.
Họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, sau đó là giọng nói của một người phụ nữ thảo luận về tiến trình của mối quan hệ của họ. Sau đó, người đàn ông đã thuyết phục được người phụ nữ. Sau đó là im lặng.
Không thể nhìn thấy sự hiện diện của người đó, Vương Nhất Bác căng tai ra và cố gắng nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, nghĩa là họ đang hôn nhau.
Tiêu Chiến nuốt nước bọt ngay khi phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra và ngay lập tức hình ảnh của cảnh tượng đó vụt qua tâm trí anh. Tim anh đập thình thịch khi thấy Nhất Bác đang nhìn anh chằm chằm một cách mãnh liệt. Đôi mắt của người nam nhân lóe lên niềm đam mê chưa được giải quyết. Và khi Vương Nhất Bác rướn người về phía trước để chạm vào môi Tiêu Chiến một lần nữa, Tiêu Chiến đã quay đầu đi.
Lời từ chối khiến Vương Nhất Bác buông tay Tiêu Chiến và thả anh ra. Cậu thở ra từ từ. Sau đó bỏ đi để lại Tiêu Chiến. Giống như trước.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm khi uể oải dựa vào thân cây. Mất trí khi đối mặt với Vương Nhất Bác.
Tại sao nam nhân đó lại phải xuất hiện trở lại trong cuộc đời anh?
Trong khi anh đang suy nghĩ, điện thoại di động của anh rung lên. Anh lập tức thò tay vào túi áo khoác và lôi nó ra. Đọc tên trên màn hình, thở ra và chấp nhận cuộc gọi.
"A lô, Dung nhi?"
"Papa...!" Đầu dây bên kia hét lên và khóc.
"Sao vậy cục cưng, sao lại khóc?"
Cô bé bốn tuổi rưỡi nức nở nói: "Dì làm hư túi của Dung nhi." Sau đó, một giọng nói khác hét lên "Em vô tình làm đổ cà phê lên và con bé bắt đầu khóc." Đó là em gái của anh ấy, Nghiên Nghiên.
Tiêu Chiến thở dài khi nghe thấy đứa con gái nhỏ của mình lại la hét vì bị em gái bắt nạt.
"Papa..." Tiểu Dung khóc gọi anh. Nước mắt giàn giụa trên đôi má phúng phính của cô bé.
"Dung nhi, đưa điện thoại cho dì của con." Tiêu Chiến cuối cùng đã nói. "Nghiên Nghiên, đừng có bắt nạt Dung nhi nữa." anh nói ngay khi em gái anh bắt máy.
"Con bé dễ khóc quá" Nghiên Nghiên ngụy biện.
"Nghiên Nghiên..."
"Tốt thôi tốt thôi." Cô gái làm theo. "Mà này, khi nào thì anh về? Bà nội càng ngày càng đau, bà cứ hỏi thăm anh miết."
"Anh sẽ về nhà sớm."
"Sớm là khi nào?"
"Vài ngày nữa trong tuần này."
"Được, không cần quá lâu, Dung nhi cũng rất nhớ anh."
"Hừm. Giữ gìn sức khỏe nhé. Cho anh gửi lời thăm bà."
Tiêu Chiến kết thúc cuộc gọi và thở dài. Cuộc đấu tranh cuộc sống của anh ấy vẫn chưa kết thúc. Anh ấy phải làm việc chăm chỉ hơn vì anh ấy đang cần rất nhiều tiền. Từ những gánh nặng trong cuộc sống, Tiêu Chiến học được một điều quan trọng rằng tiền không phải là tất cả nhưng mọi thứ đều cần đến tiền.
Nợ nần, thế chấp, học phí của Nghiên Nghiên, cộng với nhu cầu của cô con gái Dung nhi. Hai tháng nữa là sinh nhật của cô bé, và điều đó có nghĩa là Dung nhi phải bắt đầu đi học trong năm nay. Không tốt để giữ cô bé ở làng với bà của mình. Bà ngoại giờ vẫn ốm yếu. Cho đến tận bây giờ, người bà vẫn giúp chi trả mọi nhu cầu của con gái anh từ khoản lương hưu mà bà kiếm được, bao gồm cả chi phí điều trị bệnh tật của chính bà. Tuy nhiên, bây giờ có vẻ như anh ấy không còn có thể phụ thuộc vào bà của mình nữa.
Tiêu Chiến khập khiễng bước ra khỏi khu vườn về phía tòa nhà nơi giọng nói của MC vang lên, điều đó có nghĩa là sự kiện đã bắt đầu. Nói thật, so với việc ở đây, anh càng muốn ở bên con gái mình hơn. Anh ấy đã vội vã rời khỏi làng sau khi nhận được một cuộc gọi e-mail mà Vương Nhất Bác đã gửi.
Nhất Bác...
Tiêu Chiến không biết làm thế nào để đối mặt với nam nhân ấy nữa.
Khi anh bước vào phòng tổ chức tiệc, giọng nói của MC vang lên, nhắc đến một cái tên mà Tiêu Chiến biết là một nữ người mẫu nổi tiếng, Tiffany Tang. Cô gái xuất hiện giữa đám đông trước sự ngưỡng mộ của nhiều người.
Ngay khi người mẫu nữ bước lên bục, đứng duyên dáng trong bộ váy dài màu đen bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã cất tiếng giới thiệu người phụ nữ đó với mọi người là nhân viên của mình.
"Từ giờ Tiffany sẽ là người mẫu chính của công ty chúng tôi. Chúng tôi hy vọng các vị có thể hợp tác thật tốt".
Đây là thông điệp ngắn được gửi bởi Vương Nhất Bác với tư cách là người lãnh đạo mới của công ty. Vì vậy, Tiêu Chiến biết rằng vị trí của mình đã được thay đổi và thay thế.
Vì vậy, anh nghĩ.
Tuy nhiên, hóa ra anh đã sai. Bởi vì sau đó anh ấy đã được gọi để tiến lên bục giảng. Miễn cưỡng đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chọn đứng bên cạnh Tiffany.
"Tiêu Chiến vẫn là người mẫu trong công ty này. Anh ấy và Tiffany sẽ cùng nhau trở thành gương mặt mới của công ty chúng tôi."
Sau lời tuyên bố, tiếng vỗ tay vang lên. Tiêu Chiến buộc mình phải mỉm cười trước những lời khen ngợi và chúc mừng tầm thường. Anh ấy cười ngượng nghịu với Suzy, người đã giơ hai ngón tay cái lên. Rồi ánh mắt anh liếc nhìn người mẫu cũng như nhân vật chính của sự kiện này, Tiffany. Tiêu Chiến nhận thấy rằng người phụ nữ khoác tay Vương Nhất Bác và người đàn ông không có chút khó chịu nào. Ngay cả khi cuối cùng họ bước xuống bục, Vương Nhất Bác đã hướng dẫn Tiffany để tất cả những gì Tiêu Chiến có thể làm là đi theo sau họ.
Đừng bận tâm, Tiêu Chiến, anh tự cảnh báo mình.
Khi phần giới thiệu kết thúc, anh hòa nhập với các nhân viên. Suzy? Tiêu Chiến không biết cô gái đã biến mất ở đâu. Nhưng anh đã tìm được cô gái khi đến bể bơi để thoát khỏi cuộc nói chuyện nhàm chán. Xét cho cùng, về cơ bản anh ấy không quen thuộc lắm với các nhân viên khác bởi vì anh ấy chỉ xuất hiện ở công ty khi có buổi chụp ảnh và điều đó không mất nhiều thời gian. Người duy nhất đủ thân thiết với anh trong văn phòng là Suzy, và bây giờ cô gái này đang theo đuổi việc tiếp cận Mike, đại diện của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nhấp một ngụm đồ uống mà anh ấy mang theo khi nhìn cách Suzy dụ dỗ Mike. Không có gì để anh nhìn nên anh chỉ tình cờ chú ý đến hai người.
"Tiêu Chiến!"
Tiêu Chiến quay đầu lại khi tên của anh được gọi, và anh thấy Tiffany, một tay cầm ly rượu, tiến lại gần anh.
Tiêu Chiến mỉm cười như một hình thức để chào đón người phụ nữ về phía mình. "Xin chào."
Thật bất ngờ, Tiffany đã tìm đến anh và nói: "Rất vui được gặp cậu. Chúng ta hợp tác vui vẻ".
Sẽ rất bất lịch sự nếu anh từ chối bắt tay nên Tiêu Chiến đã chào đón cô một cách tử tế. "Rất vui được gặp cô" anh đáp. "Thật ngạc nhiên khi cô làm việc cho công ty này."
Tiffany lắc đầu. "Là Vương Nhất Bác, người cứ hỏi tôi. Cậu ta thật phiền phức."
"Ồ, tôi hiểu rồi," Tiêu Chiến cười ngượng nghịu. Ngoài cuộc trò chuyện đó, Tiêu Chiến không muốn biết bất cứ điều gì khác. Về việc người phụ nữ đó là ai đối với Vương Nhất Bác, hoặc họ đã gặp nhau như thế nào. Anh cảm thấy những điều đó không quan trọng.
"Anh làm ở công ty này lâu chưa?" Tiffany nhấp một ngụm rượu.
"Bốn năm."
Người phụ nữ chết lặng. "Thật sao? Anh làm lâu như vậy?"
Tiêu Chiến cảm thấy rằng phản ứng của Tiffany hơi thái quá. "Ừ, tôi đoán vậy. Tôi phải tiếp tục sống, phải không?" anh cười toe toét trước khi nhấp một ngụm rượu.
Tiffany mỉm cười. "Vậy thì tôi sẽ đưa công ty này hoạt động lại chỉ trong một năm."
Tiêu Chiến không hiểu tại sao Tiffany lại nói như vậy, nhưng nếu Tiêu Chiến muốn nghi ngờ, có vẻ như người phụ nữ đang ám chỉ rằng cô ấy không đủ năng lực để mang lại sự tiến bộ cho công ty sau bốn năm làm người mẫu cho công ty.
"Tôi chắc chắn cô có thể làm được."
Nụ cười của người phụ nữ mở rộng. Sau đó, mắt cô chuyển sang nhìn thứ gì đó trước mặt. "Nhất Bác!"
Cơ thể Tiêu Chiến căng ra khi cảm thấy sự hiện diện của Vương Nhất Bác từ phía sau anh. Tuy nhiên, Tiêu Chiến đã cố gắng che đậy điều đó bằng cách nốc rượu. Và vì lý do nào đó, Vương Nhất Bác cố tình đứng bên cạnh anh. Tiêu Chiến cố gắng suy nghĩ tích cực, vì từ vị trí đó Vương Nhất Bác có thể đối mặt với Tiffany.
"Một lần nữa, cảm ơn cô đã chấp nhận lời đề nghị của tôi." Vương Nhất Bác đưa ly rượu của mình về phía Tiffany, và người phụ nữ đã chạm vào nó.
"Nếu không phải vì lợi ích của cậu, tôi sẽ không làm điều đó" cô nói trước khi nhấp một ngụm rượu.
Vương Nhất Bác lần lượt nhìn Tiffany và Tiêu Chiến. "Tôi hy vọng hai người đã hiểu nhau và có thể làm việc tốt cùng nhau cho công ty."
"Tất nhiên" Tiffany đáp. "Tôi chỉ nói với anh ấy rằng trong một năm tôi sẽ đem lại tiến bộ cho công ty của cậu."
"Ồ, nghe tuyệt đấy. Đó là điều tôi đang nhờ cô đấy, Tiffany."
"Nhưng không phải không có phần thưởng." Nụ cười của Tiffany đầy ẩn ý và ánh mắt của cô ấy ra hiệu điều gì đó cho Vương Nhất Bác.
"Cô muốn cái gì, có thể nói cho tôi."
Đột nhiên, bàn tay của Tiffany vươn ra chạm vào mép áo khoác của Vương Nhất Bác, di chuyển gợi cảm trên ngực của người đàn ông. Tiêu Chiến đảo mắt nhìn, hiểu ý nghĩa đằng sau cử chỉ đó.
"Xin lỗi, tôi nghĩ mình say" anh ngắt lời. "Tôi phải về nhà sớm. Xin lỗi." Tiêu Chiến lập tức quay người bước đi, không quan tâm đến những ánh mắt kỳ lạ mà Vương Nhất Bác và Tiffany ném về phía mình.
Ngay khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đã ngăn tay Tiffany lại. "Tiffany, tôi nghĩ cô phải chú ý đến thái độ của mình khi ở nơi công cộng như thế này. Tôi chắc rằng cô không muốn dính vào một vụ bê bối có thể gây hại cho chính mình, phải không?"
"Mặt khác, một chút scandal sẽ chỉ làm tăng sự nổi tiếng của tôi trên các phương tiện truyền thông." Người phụ nữ nhếch mép cười.
"Vậy thì đừng lôi tôi vào."
Người phụ nữ nghiêng đầu. "Sau này đi xem phim thì sao?"
Vương Nhất Bác tình cờ nhấp một ngụm rượu trước khi trả lời "Chỉ khi cô là người trả tiền."
Tiffany bật cười. "Hóa ra cậu là người kín tiếng."
Vương Nhất Bác nhún vai sau đó chạm cốc rượu với Tiffany như một dấu hiệu đồng ý.
***
Những thay đổi trong hợp đồng làm việc khiến Tiêu Chiến phải làm việc sớm hơn. Vụ việc đáng lẽ sẽ được thực hiện vào tháng tới thực sự đã xảy ra hai ngày sau đó.
Và như anh ấy có thể đoán được, rằng anh ấy đã đóng cặp với Tiffany trong buổi chụp hình này.
Vương Nhất Bác giám sát toàn bộ buổi chụp ảnh diễn ra. Chính xác hơn, cậu ấy đã quan sát cách Tiêu Chiến di chuyển theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia dưới ánh đèn sân khấu trắng sáng trong khi trưng bày các sản phẩm sẽ được bán trên thị trường.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng anh lờ nó đi. Anh cố tự nhắc mình phải hoàn thành công việc này sớm để có thể về nhà gặp con gái.
Tiêu Chiến dành cả ngày để chụp ảnh với Tiffany. Người phụ nữ thậm chí đã thay quần áo nhiều lần. Theo sau chiếc váy dạ hội là quần sa tanh trắng trong suốt, áo cộc tay bó sát và quần ống rộng. Chiếc vòng cổ kim cương được thay thế bằng đôi hoa tai kim cương và sau đó là chiếc vòng tay kim cương lấp lánh trên cổ tay cô.
Họ được hướng dẫn đứng gần nhau như một cặp tình nhân trong khi cho nhau xem những sản phẩm mà mỗi người sử dụng.
Buổi chụp hình vừa kết thúc lúc bốn giờ và Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm vì công việc của anh ấy đã kết thúc.
"Cảm ơn sự nỗ lực của tất cả mọi người." Vương Nhất Bác vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, và Tiffany ngay lập tức lao về phía nam nhân. Từ cách Tiffany thể hiện và hành động trước mặt Vương Nhất Bác, bất cứ ai nhìn thấy cô ấy đều sẽ nghĩ rằng người phụ nữ này có mối quan hệ đặc biệt với Vương Nhất Bác. Tuy nhiên, đó không phải là điều Tiêu Chiến không quan tâm.
"Tôi muốn nhận được bất cứ điều gì cho công việc khó khăn của tôi ngày hôm nay?" Cô gái hư hỏng hỏi. "Một bữa tối sẽ rất tuyệt."
"Được" Vương Nhất Bác ngay lập tức đồng ý. "Cô cứ chọn chỗ đi."
"Có thật không?" Niềm vui lấp lánh nhảy múa trong mắt Tiffany.
"Tôi có bao giờ nói đùa với cô chưa?"
"Trong trường hợp đó, tôi sẽ đặt nó ngay lập tức."
"Đặt món cho hai mươi người."
"Cái gì?"
"Hôm nay chúng ta sẽ ăn tối với tất cả những người làm việc chăm chỉ." Vương Nhất Bác hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Tiffany. "Tiêu Chiến, anh cũng tới."
"Xin lỗi, tôi không thể" Tiêu Chiến nhanh chóng từ chối. "Tôi phải đi đâu đó." Anh đã lên kế hoạch đến thẳng Trùng Khánh để gặp con gái mình.
Vương Nhất Bác cau mày không tán thành.
Tiêu Chiến phớt lờ cậu. "Công việc của tôi đã hoàn thành, phải không? Và tôi không có lịch trình khác cho tuần tới. Vì vậy-"
"Tôi cấm anh đi."
Ngay lập tức khuôn mặt của Tiêu Chiến cứng lại. Rõ ràng là anh không chấp nhận quyết định này.
"Đi với tôi đến văn phòng" Vương Nhất Bác ra lệnh trong khi bước những bước đầu tiên. "Anh vẫn chưa ký hợp đồng lao động. Chúng ta cần phải thảo luận rõ ràng về công việc của anh ở đây."
Kìm nén sự tức giận, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trước khi đi theo nam nhân đến văn phòng, bỏ lại Tiffany đang cau có khó chịu nhìn anh.
23h00p_18/05/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip