Chương 22

Những ngày cuối tháng chín, vừa mới tiễn tam phục thiên (3 tháng mùa hạ nóng nhất trong năm), lại rước về thu lão hổ (nắng gắt cuối thu), thời tiết không chỉ vô cùng nóng, lại còn hanh khô.

May mắn thay, khóa huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.

Ngày tổng kết, ban giám hiệu nhà trường cùng nhau đến cơ sở huấn luyện, vẫy tay chào theo phong cách lãnh đạo chuẩn mực, kèm theo đó là màn diễu binh bắt tay khen ngợi không ngừng “đồng chí tốt, đồng chí chăm ngoan” mà kết thúc khóa quân sự.

Việc ném loạn quần áo, mũ nón không còn đủ thể hiện nội tâm phấn khích của sinh viên nữa, bây giờ, họ còn ném cả giáo viên hướng dẫn. Hơn chục người la hét như dã thú, vây quanh người hướng dẫn, tất cả đều vồ vập như sói đói, túm chặt tay chân giáo quan, nhấc bổng rồi ném lên trời.
Tống Mặc ái ngại sợ nhóm người này chỉ ném giáo quan lên mà không đỡ, mặc thầy rơi xuống nền đất để trút nỗi uất ức bị chèn ép suốt gần một tháng qua. May thay, mặc dù mọi người đều kích động, nhưng cũng không làm ra điều gì điên cuồng, giáo quan cũng rất cảnh giác, bắp tay căng lên, điều chỉnh lại tư thế đề phòng, để nếu có ngã cũng không quá khó coi  ...

Đại khái, khóa huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc một cách an toàn, sinh viên cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi không có internet, máy chơi game hay các trò giải trí và tiêu khiển khác và trở về với thế giới đầy màu sắc.

Ngày huấn luyện quân sự kết thúc là thứ sáu, sinh viên được nghỉ hai ngày cuối tuần, hầu hết mọi người đều chọn về quê, Tống Mặc cũng không ngoại lệ. Cậu vừa về đến nhà, chưa kịp lấy chìa khóa thì đã thấy một bóng đen vội vã nhào tới, Tống Mặt thiếu chút nữa vung tay ném ba lô về phía hắn phòng vệ, đối phương theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống: "Đừng, đừng động thủ, đều là người mình cả!"
Tống Mặc dừng lại giây lát, nhìn đối phương cẩn thận bỏ tay xuống, lộ ra vẻ mặt lấm la lấm lét mà ngẩng đầu nhìn cậu: "Là tớ, Cung Trường Trương!"
Trường đại học của Cung Trường Trương không nằm trên thành đảo đại học mà ở nội thành,  trường không bắt đầu huấn luyện quân sự ngay mà dời lại cuối học kỳ, vì vậy anh chàng có thể về nhà mỗi ngày, so với lúc học cao trung còn thoải mái hơn.
“Cậu làm gì ở trước cửa nhà tớ?” Tống Mặt cau mày “Mất chìa khóa nhà hả?”
Cung Trường Trương “ây yo” một tiếng: "Ông nội ơi, lão già cậu có phải quên mất trước khi đi đã giao cho tớ một nhiệm vụ không? Có biến rồi! Mới hôm nay, vừa rồi, chỉ cách nửa giờ trước khi cậu về đây ... ... "

“Nói tiếng người đi.” Tống Mặc lấy ra hộp ngân châm được cậu biến tấu lại từ hộp thuốc lá.

Cung Trường Trương không dám ba hoa nữa, nghiêm túc chỉnh lại dáng đứng, hai tay xếp ngay ngắn nghiêm trang tóm tắt sự việc: "Cô gái đó hôm nay lái xe đến đưa chị cậu đi rồi."

Tống Mặc nắm cổ áo Cung Trường Trương kéo xuống lầu, tránh ảnh hưởng tới mấy hộ gia đình xung quanh. "Nói rõ xem nào, rốt cục là xảy ra chuyện gì, không phải cô ta với chị tớ cãi nhau một trận rồi sao?"

"Làm sao tớ biết được. Mấy ngày vừa rồi đều không thấy cô ta đâu. Kết quả tự nhiên hôm nay cô ta lại lái một chiếc xe thể thao đến nhà cậu. Cảnh tượng đó thật là kinh thiên động địa, hàng xóm đều tò mò dài cổ ngóng xem có chuyện gì...".

Cung Trường Trương bắt gặp ánh mắt có phần không kiên nhẫn của Tống Mặc, vội vả miệng mình một cái, chọn lấy điểm mấu chốt rồi nói: "Có vẻ như vừa tan học đã lái xe đưa chị cậu về, hai người đi lên lầu làm gì đó một lúc, chị gái cậu liền biến thành một người hoàn toàn khác ... Chậc chậc, không ngờ chị cậu trang điểm lên liêng không thua kém gì đại minh tinh! "

    “Bọn họ ở nhà tớ thay quần áo, xúng xính trang điểm để đi đâu?” Tống Mặc mặc kệ mấy lời ngu ngốc của cậu ta, chỉ tập trung vào trọng điểm.

"Hình như là đi dự tiệc? Nghe nói là sinh nhật cô gái kia." Cung Trường Trương hơi nhíu mày. " Tớ vì tò mò nên chờ chị cậu xuống lầu hỏi, nhưng cô gái bên cạnh mặt mày âm u còn hỏi vặn lại tớ có muốn đi cùng không. "

Ngẫm lại, Cung Trường Trương vẫn cảm thấy nổi hết cả da gà, nhất là khi thấy Trình Lộ môi đỏ chót như máu cười rũ nhìn cậu ta. Nhìn một chút cũng không giống mời cậu ta đến dự tiệc sinh nhật, mà giống như muốn hỏi xem cậu ta có muốn trở thành món ăn của ma cà rồng không.

“Ngay cả tớ cũng nhận ra cô ả có vấn đề, sao chị gái cậu lại có thể điềm nhiên như không mà đi theo cô ta vậy chứ?” Cung Trường Cương gãi đầu tự hỏi.

Tống Mặc cũng không hiểu nổi, nói: "Có một câu nói, nói như thế nào nhỉ, tâm tư của con gái, cậu tốt nhất đừng nên đoán làm gì"

Cung Trường Trương đang ngẫm: đây là trong bài hát cũ nào đó phải không?

Tống Mặc lại tiếp: "Đừng đoán nữa, đoán là tự tìm rắc rối. Chúng ta nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là họ nghĩ gì. Nhiều lời với họ, họ sẽ tranh luận với cậu, mà cậu thì chắc chắn cãi không lại người ta."

Cung Trường Trương: Đây là bài “người mang tâm sự” đúng không?
Cung Trường Trương  định bụng vỗ vỗ vai bạn thân để an ủi, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì đã thấy Tống Mặc mở túi lấy ít đồ, ném ba lô lại cho cậu, rồi gõ điện thoại làm gì đó: "Cầm túi mang về nhà giúp tớ, tớ phải đi tìm chị ấy về."

Tống Mặc nghe thấy âm thanh “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”, mặt mày liền trở nên nghiêm trọng, chẳng có chút gì đang đùa giỡn.
Cung Trường Trương đuổi theo vài bước thì phát hiện cái con người cậy mình chân dài đã sớm mang theo giận ý chạy đi, căn bản không thể đuổi kịp.

“Này, thành phố lớn như vậy, cậu biết chị ấy ở đâu mà tìm!” Cung Trường Trương phía sau còn ráng hét lên một tiếng.

Tống Mặc không ngoảnh lại, giơ tay ra hiệu OK rồi lạnh lùng chạy biến.
Cung Trường Trương “ồ” một tiếng, cầm cái ba lô quân sự kéo khóa giúp cậu, ai ngờ vừa chạm vào đã bị đâm một cái: "Aiya, mẹ ơi—"

     Túi đựng bảy tám quả gai nhặt được từ trên núi xuống, Cung Trường Trương không ngờ bị đâm thủng, liền nhìn về hướng cậu chạy đi mà chửi bới: "... thằng nhóc này  cậu cố ý phải không!"

Không sai, Tống Mặc đúng là cố ý!

Cậu vốn định nhặt mấy quả gai này về trêu Nhiếp Tử Dạ, nhưng bây giờ không có tâm trạng nghĩ nhiều vậy, "bất ngờ" này đành phải miễn cưỡng tặng cho cậu ta.

Trình Lộ đã lâu không ghé nhà cậu, đột nhiên đến lại khiến tất cả mọi người trong tiểu khu ồn ào một trận, nào lái xe Roaster, nào váy áo lộng lẫy, nào trang điểm lòe loẹt,  mọi người trong tiểu khu sẽ liên tưởng đến chuyện gì chứ? Không phải là Tống Tinh kết thân được với một người bạn giàu có, thì cũng là quen được một người bạn trai giàu có. Nếu là Trình Lộ cố ý làm vậy thì sao, đưa Tống Tinh lên cao, rồi nhanh chóng đạp xuống bùn, những người xung quanh sẽ nói gì?

Không thể trách Tống Mặc toàn nghĩ xấu cho cô ta, vì chính cậu đã tận mắt thấy hận ý của cô ta đối với chị mình. Tống Mặc sớm đã biết Trình Lộ gia đình khá giả, trong nguyên bản truyện, cô ta bình thường sẽ giả bờ vô ý để lộ bản thân là đại tiểu thư danh giá, nhưng lại cố gắng sống giản dị, chân thật, để chứng minh tình chị em sâu sắc với Tống Tinh.

Bởi vì cô ta giàu có, nên mới nhanh chóng biết được Bạch Phương Thần và Giản Triệt đang chơi tennis ở đâu, rồi cùng Tống Tinh “trùng hợp” đến chơi; cũng có thể tính toán thời gian Nhiếp Tử Dạ qua trạm xe bus, rồi tình cờ đưa Tống Tinh đến đó ngồi tâm sự, rồi tiện thể quay lại đoạn “gặp gỡ kì diệu” của hai người.

Cung Trường Trương không biết Trình Lộ nguy hiểm đến mức nào, nên để Trình Lộ dắt mũi đã đành, nhưng Bạch Phương Thần cũng không nên mất cảnh giác vậy chứ. Sớm biết anh ta không đáng tin cậy như thế, Tống Mặc đã không nghe lời Nhiếp Tử Dạ. Dù có cãi nhau một trận với Tống Tinh, cũng phải đem mấy tấm hình bị xé đưa cho chị ấy xem!

Thế nhưng khi xảy ra chuyện, Nhiếp Tử Dạ cũng là người đầu tiên Tống Mặc nghĩ đến.

Tất nhiên, một mình Nhiếp Tử Dạ cũng không đủ, cậu gửi tin nhắn cho anh xong, lại đưa Quách Ngang ra khỏi danh sách đen: "Anh có biết ở thủ đô có quán bar nào Trình Lộ hay lui tới nhất không?"

Nơi cần phải ăn diện trang điểm lộng lẫy, Tống Mặc chỉ có thể nghĩ đến quán Bar, hoặc khách sạn cao cấp nào đó, nhưng theo mô tả của Cung Trường Trương, địa điểm đầu có nhiều khả năng hơn.
"Ai cơ? Trình Lộ là ai ..." Trước khi cậu ấm Quách kịp ấm ức trách cứ cậu việc bị cho vào danh sách đen mấy ngày qua, đã nghe thấy giọng nói của Tống Mặc không giống như đang đùa, nghiêm túc bảo, "Ra vậy, tôi kiểm tra ngay đây. Cái khác không dám nói, nhưng quán Bar ở thủ đô này tôi biết rõ nhất!"

Tuy rằng chuyện này cũng không có gì đáng để khoe khoang, nhưng bây giờ hắn ta trong việc này giữ vai trò khá quan trọng, Tống Mặc khách khí nói với hắn: "Cám ơn."

Quách Ngang cả kinh, vội vàng liên lạc với đám bạn cũ, nhờ Tống Mặc miêu tả chi tiết cách ăn mặc của hai cô gái.

Cậu vừa xem qua mấy địa chỉ Quách Ngang gửi qua, lại nhìn thấy tin nhắn của Nhiếp Tử Dạ.

[Nhiếp ca]: Chuyện gì vậy?
[Nhiếp ca]: Em đang ở đâu?

Lúc nãy Tống Mặc nói chuyện điện thoại với Quách Ngang, không nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, anh chờ mãi không thấy cậu trả lời, liền nhanh chóng gọi lại: “Em nhắn địa điểm cho anh, anh đến đón em.”Giọng Nhiếp Tử Dạ có chút lo lắng.

Không hiểu vì sao, nghe được  giọng điệu lo lắng của Nhiếp Tử Dạ, Tống Mặc ngược lại có chút bình tĩnh hơn: "Ừ, em đợi anh."

Cậu không hỏi Nhiếp Tử Dạ có bận việc gì hay không, cậu biết một khi đối phương đã hứa, anh nhất định sẽ tự thu xếp ổn thỏa, con người anh ấy chính là đáng tin như vậy đó.

Tống Mặc gửi định vị sang cho anh, chưa tới mười phút, xe của Nhiếp Tử Dạ đã lái đến bên đường.

Hầu hết các câu lạc bộ cao cấp bậc nhất ở thủ đô đều tập trung ở một khu đặc biệt phồn hoa, Tống Mặc không phải là người chỉ biết thụ động chờ một chỗ, khi bên phía Quách  Ngang còn chưa có động tĩnh gì, cậu đã tự mình bắt xe bus tới khu vực đó, trùng hợp Nhiếp Tử Dạ cũng ở gần đây.

Nhiếp Tử Dạ: "Anh vừa rồi có gọi cho A Thần, điện thoại di động của cậu ấy cũng tắt rồi."

Hai người nhìn nhau, và cả hai đều tin rằng sự bất thường của Bạch Phương Thần với tung tích của Tống Tinh, Trình Lộ điều không thể tránh khỏi liên quan.
"Chúng ta đến địa chỉ Quách lão yêu đưa trước."

    ...

    Lúc này, Bạch Phương Thần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng riêng của một câu lạc bộ, trên chiếc bàn thấp trước mặt là một ly rượu đỏ, chiếc điện thoại di động màu trắng bạc đã được ngâm trong rượu. Ánh mắt anh không nhìn vào cốc mà nhìn thẳng về phía đối diện với anh.

Trước mặt anh, Trình Lộ đang mặc một chiếc váy ren màu đen với đôi môi đỏ và viền mắt lấp lánh, giống hệt như ma cà rồng mà Cung Trường Trương mô tả.

Cô nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nhìn anh nói: "Anh suy nghĩ xong chưa, đồng ý kết hôn với em,  rồi em sẽ nói cho anh biết cô ấy ở đâu".

Phía sau Trình Lộ còn có một chiếc TV màn hình lớn độ nét cao, phát hình ảnh một cô gái đang hôn mê nằm trên giường trắng.    ——Là Tống Tinh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip