Chương 1: Tai nạn đáng mừng
3 giờ sau khi Quỷ bí chi chủ mới ra đời.
Vài phút trước, tất cả các thành viên của Hội Tarot đều nhận được tin nhắn từ ngài Kẻ khờ, người đã ngủ say từ rất lâu về trước – 'Ngài' cuối cùng cũng đã tỉnh lại sau giấc ngủ và sẽ tổ chức họp mặt Hội Tarot vào thứ hai tuần sau.
Thế mà tại sao...Vì cái gì anh lại là người duy nhất bị kéo vào Nguyên Bảo?
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Quỷ bí chi chủ, Leonard vội vàng dời mắt đi. "N-Ngài Kẻ Khờ đáng kính, ngài có cần tôi làm gì không ạ...?"
Klein liếc nhìn nhà thơ đang bồn chồn, cậu khẽ mỉm cười gõ gõ lên chiếc bàn đồng lốm đốm. "Leonard, anh không cần phải khách sáo với tôi như vậy." Nói xong, cậu vung tay, xua tan đám sương mù xám đang bao quanh họ, để lộ vị Găng tay đỏ với đôi mắt xanh và...
...Diện mạo thực sự của 'Kẻ Khờ', khuôn mặt có sự kết hợp giữa vẻ ngoài của Gehrman với Klein!
Hai mắt Leonard mở to, mặt cho bản năng anh đang không ngừng thét lên bảo mình phải nhìn đi nơi khác, không được nhìn thẳng vào Chúa, Leonard vẫn cứ dán chặt vào ghế của mình, ánh mắt không thể cưỡng lại được dính luôn vào người đội mũ trùm đầu.
Trong vài giây anh thực sự không thể thốt nên lời, cuối cùng mới cố gắng nói thành câu. "C-cậu... Không, không thể nào... K-Klein?!"
Kẻ Khờ trực tiếp cười nhạo vị Găng tay đỏ vẫn còn đang lắp bắp. "Sao anh lại giả vờ sốc thế? Chẳng phải anh đã đoán được khá nhiều khi bước vào giấc mơ của tôi sao?"
'Ngài' mỉm cười gần như tinh nghịch với Leonard. "Anh có muốn tôi nhắc lại những gì anh đã nói không?"
"Không, không cần...ờm, vì thế đó." Leonard nửa chừng có chút xấu hổ khi nhớ lại cuộc chạy trốn của mình trong giấc mơ của Chúa. Nhưng mà, anh vẫn nhìn Kẻ Khờ bằng ánh mắt lơ đãng, có chút không tin người bạn duy nhất của mình đột nhiên trở thành Danh sách 0 cao quý. Dù sao thì, giữa việc nghi ngờ không xác định với việc có bằng chứng xác thực cũng khác nhau lắm chứ bộ!
Leonard căng thẳng liếm môi, lấy lại dũng khí nhìn thẳng vào Klein. Khi nhìn vào khuôn mặt nửa quen thuộc đó, Leonard cố gắng thư giãn một chút, giúp bản thân thoải mái hơn khi nhận thức của anh về người bạn đồng nghiệp cũ trùng lặp với nhận thức về vị thần trước mắt mình.
Phản ứng tiếp theo của anh là ngay lập tức lo lắng cho bạn mình.
"Bây giờ cậu có... Nằm trên danh sách không? Tình trạng của cậu không sao chứ? Cậu đã đủ neo chưa, giờ có ổn định không? Tôi có thể giúp gì cho cậu? Còn nhân tính của cậu thì sao?"
Đột nhiên bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi, Klein kiên nhẫn chậm rãi trả lời từng câu. "À vâng, vẫn tốt, không sao hết, giờ thì tôi không cần sự giúp đỡ của anh nhưng có lẽ tương lai sẽ khác, tôi đã nghĩ ra biện pháp xử lý chuyện đó rồi." Nó bao gồm việc sử dụng Bug để ghép một phần lớn thần tính của tôi vào một con rối tội nghiệp rồi nhét nó vào một góc của Nguyên Bảo... Việc này hơi phức tạp một chút, nhưng nó có hiệu quả.
Hai mắt Leonard vẫn mở to như cái đĩa, anh vô thức nghiêng người về phía trước, tò mò nhiều hơn là sợ hãi. "Chà, ừm... Làm thế nào cậu lại trở thành hay nói đúng hơn là làm thế nào cậu lại có thể tạo ra thân phận của Kẻ Khờ? Sao cậu có thể vừa làm Kẻ Khờ vừa làm Thế Giới được thế? Có phải Thế Giới chỉ là một thân phận giả ở Hội Tarot không?"
Klein cảm thấy hơi xấu hổ, có xúc động muốn ép phân thân thay mình trả lời câu hỏi này. Đây rồi! Câu hỏi mà mình không muốn trả lời nhất! Sau khi chuẩn bị một kịch bản nửa thật nửa giả, Klein dành vài phút tiếp theo để tổng kết lại thân phận bí mật của mình trong suốt 3 năm đó.
Trong vô thức, giọng điệu cợt nhả ban đầu trở nên ảm đạm hơn khi Klein kể lại trải nghiệm của mình.
"...Sau ván cờ với Amon, tôi lập tức phải ngủ say để giải quyết vấn đề, việc đó đã dẫn đến ngày hôm nay." Cậu kết thúc bằng một giọng trầm.
Sau khi Kẻ Khờ không nói nữa, Leonard cũng im lặng một lúc. "Cậu..." Cuối cùng anh cũng khó nói nên lời. "Cậu thực sự đã trải qua rất nhiều."
Klein gật đầu đáp lại, rồi họ lại rơi vào một khoảng im lặng khác.
"Cả những năm sau này, khi ở cấp độ hoàn toàn tách biệt với con người, tôi vẫn thường nhớ về Tingen." Klein nói tiếp, ánh mắt u ám một cách khó hiểu. "Đó vẫn là một trong những kỷ niệm quý giá nhất của tôi."
"Tôi cũng vậy." Leonard mỉm cười với Kẻ Khờ, nhưng không phải là khuôn mặt vui vẻ. Thực ra, có lẽ bởi vì gắn bó trong khoảng thời gian vui vẻ, sẻ chia mà chúng tôi mới có thể trở thành bạn bè, ngồi đối diện với nhau như thế này... Suy cho cùng thì, chúng tôi cũng là những nhân chứng sống duy nhất của việc năm đó. Đã và sẽ không còn ai khác có thể trải qua những gì mà chúng tôi đã làm nữa.
"Câu biết đấy, đôi khi." Leonard nói tiếp, ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm. "Tôi tự hỏi liệu mình có thể làm gì đó khác để ngăn cản tất cả những chuyện đó hay không. Tôi ước mình có một cơ hội khác, để làm lại từ đầu– không còn vô dụng như thế nữa." Anh không cần phải nhắc đến chuyện mà mình muốn ngăn cản; bởi vì những kí ức đen tối đó đã sớm lơ lửng trong không khí bao trùm xung quanh họ rồi.
Tôi biết mà.
Klein nở một nụ cười buồn, chìm trong suy tư. Cậu có thể thấy cảm xúc của mình đang trở nên hỗn loạn, việc này không tốt với một Quỷ bí chi chủ mới thăng cấp gần đây. Để sự im lặng ngự trị trong tâm linh ngày càng hỗn loạn của mình, Klein nhẹ nhàng đáp lại Leonard.
"Tôi cũng ước mình có cơ hội thứ hai."
Cậu không cố bảo Leonard hãy để quá khứ lại sau lưng, hay trấn an anh rằng đó không phải lỗi của anh–
Bởi vì Klein cũng như vậy, đó là một trong những điều hối hận lớn nhất cuộc đời cậu.
Vài phút sau, Klein bình thản tiễn Leonard đi rồi triệu hồi các phân thân của mình đang ở khắp nơi trên thế giới nhằm thu thập một số thông tin cơ bản. Nhưng mà, khi vừa làm vậy, cậu nhận ra có cái gì đó không ổn - linh tính của cậu đang suy giảm đến mức báo động, thậm chí cả những con rối và Trùng linh tính vẫn chưa triệu hồi cũng đang không ngừng dung hợp vào chính cơ thể cậu!
Ngay cả con rối trong 'Kho chứa thần tính' bị khóa lại cũng bị cậu hấp thu, tim Klein thắt lại, đôi mắt chợt lóe lên. Không tốt! Nhưng trước khi cậu kịp làm gì đó thì tầm nhìn và mọi giác quan khác đều đã mất khống chế.
______
Năm 1349.
Thị giác mơ hồ của Klein dần dần tập trung trở lại. Bối rối nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn mấy giây trước, cậu lập tức muốn trốn sau vào trong sương mù lịch sử–
Nhưng không có gì xảy ra.
Klein nhíu mày, đang định thử lại thì cơ thể chợt cứng đờ, cậu quan sát xung quanh.
Chiếc giường quen thuộc, cái bàn quen thuộc, giấy dán tường cũng quen thuộc nốt. Klein bàng hoàng đứng giữa phòng, cảm giác cứ như vừa bị một xô nước lạnh dội vào người.
Gì đây?
Dù biết là không thể nhưng Klein vẫn nghi ngờ liệu mình có phải vẫn còn đang mơ hay không. Nhưng sàn nhà, không khí, thậm chí cả vết lõm nhỏ trên chiếc đèn... tất cả đều mang đến cảm giác rất chân thực...
Cậu lập tức nhéo mình. Ối đau thật này... Như được giải thoát khỏi bùa mê, Klein bắt đầu hành động– cậu chạy quanh phòng, chạm vào mọi thứ rồi xác nhận rằng chúng đều là sự thật.
Liệu mình... có thực sự đã quay về thời điểm mọi chuyện bắt đầu không? Sao lại có thể như thế được? Có phải những lời khi đó bất cẩn nói ra mình đã tự mình thực hiện 'điều ước' đó không? Quỷ bí chi chủ choáng váng hết cả đầu. Không, chờ đã– hiện tại mình có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở Danh sách 8. Có nghĩa là kể từ lúc xuyên đến đây đã trôi qua một khoảng thời gian... Trong lúc cấp bách, Klein lập tức quay lại kiểm tra lịch.
Xem ngày tháng xong, hành động vội vàng của Klein chợt dừng lại. Cậu chộp lấy cuốn lịch mỏng bằng cả hai tay, đôi mắt chăm chú nhìn vào tờ giấy–
Hiện tại chỉ còn 3 ngày nữa là đến ngày đứa con của Chúa sáng thế chân thực sẽ được sinh ra tại thành phố Tingen!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip