Chap 3 : Em yêu anh
Hai tháng nay Jinyoung vẫn như vậy. Cậu vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cậu nhìn chằm chằm vào không gian, nhìn mùa hè đang từ từ bị nuốt chửng bởi cái se lạnh của mùa thu. Cậu không còn nhận ra, dù chỉ một ít thôi. Mùa hè đang dần qua đi.
Khi anh búng ngón tay, anh sẽ được nhìn thấy nụ cười của em ấy với những nếp nhăn cạnh khóe mắt. Anh sẽ được nghe tiếng cười của em ấy, sẽ cãi nhau với em ấy. Nhưng đó là điều không thể. Anh chỉ muốn thấy em ấy mỉm cười, thấy em ấy vui vẻ, thậm chí là khóc nếu cần thiết. Chỉ muốn nhìn thấy em ấy sống một cuộc sống đơn giản, có thể không như trước đây. Mong muốn thật giản dị nhưng sao thật khó khăn.
Anh sẽ cùng trò chuyện với em ấy, nghe em ấy kể lại một ngày của mình, rồi cùng thảo luận về những việc xảy ra trong ngày, thậm chí là nói bất cứ điều gì. Chỉ cần được nghe giọng nói của em ấy đã làm anh thấy hạnh phúc rồi... nhưng đã hai tháng nay Jinyoung không nói bất cứ điều gì. Mark cảm thấy mọi việc như sắp kết thúc mặc dù anh không biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Anh bị tê liệt vì sợ hãi.
~
May mắn thay, Jinyoung đã bình tĩnh hơn vào tối nay. Và quan trọng nhất là anh đang ở cùng với em ấy. Thở phào nhẹ nhõm, anh quyết định cùng em ấy đi dạo trong công viên, nơi có nhiều cây cối. Bởi không khí trong lành sẽ làm cho cả hai người thấy dễ chịu hơn và anh cũng muốn tận hưởng nó nhiều nhất có thể. Vì những khoảnh khắc Jinyoung tỉnh táo chỉ kéo dài trong một vài giờ nên anh muốn tận hưởng nó càng nhiều càng tốt.
Đã lâu rồi anh không được nhìn thấy con người thật của Jinyoung, và anh chỉ có thể mỉm cười khi thấy em ấy đang hạnh phúc ở bên mình.
Tay trong tay, họ đi lang thang dưới các tán cây. Mùa xuân đã trở lại, những cây anh đào nở hoa và nó thật đẹp. Và nó sẽ còn lãng mạn hơn nếu toà nhà phía sau họ không phải đang bị phá hủy.
"Anh biết đấy, hyung ..."Jinyoung nói nhẹ nhàng, lắc tay một chút.
"Hử?" Mark quay sang đối mặt với cậu.
Jinyoung cắn môi, ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Cậu thật dễ thương và Mark phải cố kìm nén để không hôn cậu một cách thô bạo. Anh đã phải chịu đựng điều này trong suốt thời gian qua nhưng bây giờ anh vẫn không được làm vậy bởi nó có thể làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Jinyoung có thể sẽ lại như trước đây, lại trở về cái thế giới đó. Vì vậy, anh sẽ không làm vậy.
"Em yêu anh."
Mark như đóng băng trước câu nói của Jinyoung. Đã bao lâu rồi anh không được nghe ba chữ này? Những âm thanh tuyệt vời đó cứ lởn vởn trong đầu anh.
"Em vừa mới nói gì? "
Mark nắm lấy tay Jinyoung và kéo cậu lại gần. Cơ thể hai người chỉ cách nhau có vài cm. Hôm nay Jinyoung quá trầm lặng và Mark nên lo lắng về điều đó, nhưng anh lại rất hạnh phúc ở thời điểm này. Anh thích sự im lặng lúc này bởi bất kì lời nói nào cũng có thể phá hỏng mọi thứ.
"Em-yêu-anh" Jinyoung lặp lại từng từ
Mark không thể tin vào tai mình, Jinyoung đã nói em ấy yêu anh. Câu nói mà hơn hai năm nay anh không được nghe. Và nụ cười dịu dàng của Jinyoung làm anh thêm phấn khích. Anh đang rất hạnh phúc.
"Em yêu anh rất nhiều"
"Anh cũng yêu em, Jinyoung-ah", anh ôm trầm lấy cậu
Nụ cười của Jinyoung làm tan biến mọi thứ, đôi mắt trong veo của cậu như một thứ ánh sáng kỳ lạ, nó như làm bừng sáng trái tim Mark. Anh đang rất hạnh phúc và anh không thể tưởng tượng được những điều mà Jinyoung sắp nói.
"Em muốn...!"
Mark lưỡng lự. Anh sợ nếu làm vậy Jinyoung sẽ một lần nữa chạy trốn. Anh đưa tay gạt đi những lọn tóc trên trán cậu. Anh ngắm nhìn người yêu xinh đẹp của mình mà không dám chạm vào cậu ấy.
"Hôn em đi"
Đã quá lâu rồi, môi anh không đặt trên môi cậu, đã quá lâu rồi anh không được chạm vào đôi môi ấy và anh rất nhớ cảm giác đó, cái cảm giác mềm mại dễ chịu.
"Anh còn chờ gì nữa?" Jinyoung đáp tinh nghịch.
Lần này anh chắc chắn, Jinyoung của anh đã trở lại, em ấy đã trở lại. Anh phấn khích, tự tin đưa tay ra sau gáy cậu. Anh thậm chí còn chưa hôn đã cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Sau đó, khi Jinyoung đặt môi mình lên môi anh, lưỡi anh vuốt ve làm cậu ngượng ngùng, sau đó dữ dội hơn, và Mark hiểu rằng Jinyoung vẫn yêu anh rất nhiều.
Khi hơi thở cả hai trở nên khó khăn, Mark buông Jinyoung ra. Anh nhìn vào mắt Jinyoung. Tất cả như một giấc mơ vậy. Anh không thể tin là Jinyoung của anh đã trở về. Và anh rất sợ, sợ cậu sẽ lại bỏ anh mà đi.
"Anh biết đấy, mặc dù họ đã cố ngăn cản nhưng em yêu anh."
Mark đóng băng. "Họ", một lần nữa Jinyoung lại nhắc đến họ. Nhưng anh không nói gì mà chỉ hôn lên mái tóc cậu. Sau đó, anh nhắm mắt lại, giờ đây anh chỉ muốn ngủ một giấc.
"Anh ngủ đi." Jinyoung nói khi nhận thấy điều ấy.
"Được. Nhưng ... ", anh dừng lại.
Nhưng anh sợ rằng nếu mình chìm vào giấc ngủ thì khi mở mắt ra, một lần nữa, tất cả mọi thứ sẽ lại như trước. Bởi vì đó là những gì sẽ xảy ra, không thể tránh khỏi. Như một cái chết chậm chạp nhưng chắc chắn.
Jinyoung không hỏi gì và bắt đầu vuốt ve cánh tay anh. Cảm giác thật kỳ diệu, Mark cố đấu tranh để tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ cộng thêm mất sức, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với nụ cười hạnh phúc trên môi.
~
Tỉnh giấc trong ngọt ngào. Anh cảm giác mình đã ngủ rất lâu vậy, hơn hai năm rồi anh không có nổi một giấc ngủ trọn vẹn. Anh thấy nhớ vòng tay ấm áp của người yêu quanh người mình, nhớ hương vị trong miệng Jinyoung và mùi hương trên người cậu. Anh cười hạnh phúc nhưng mắt vẫn nhắm. Cảm giác mọi thứ thật tốt đẹp, hoàn toàn hạnh phúc.
Anh vươn tay muốn ôm người bên cạnh nhưng nơi đó lại trống không. Một nỗi sợ hãi đột nhiên xâm chiếm lấy anh, anh không dám mở mắt ra, thầm cầu nguyện, sau đó cuối cùng cũng mở mắt ra. Anh nhìn chỗ cạnh mình, nhìn khắp phòng và anh nhận ra rằng những bộ quần áo mà họ đã ném đêm qua vẫn còn nằm rải rác trên sàn nhà. Điều đó có nghĩa Jinyoung vẫn ở đây.
Tim đập liên hồi, anh đã cố gắng bình tĩnh, kìm nén nỗi sợ hãi của mình và bắt đầu tìm Jinyoung, anh nhẹ nhàng cất tiếng gọi cậu. Từ nhà bếp, đến phòng tắm và cuối cùng là phòng khách. Căn hộ của anh không lớn nhưng sao lúc này anh lại thấy nó thật mênh mông. Vào thời điểm anh quyết định quay trở lại phòng và mặc quần áo của mình, có một cái gì đó đã khiến anh chú ý ra ban công, cánh cửa được mở ra một cách bất thường ...
Anh cẩn thận, chậm rãi từ từ bước về phía cánh cửa. Trái tim anh gần như ngừng đập khi anh phát hiện ra Jinyoung đang nằm trên mép ban công, cậu mặc một chiếc quần đơn giản. Tim anh thít chặt lại khi thấy cảnh này.
"Jinyoung-Ah ..." anh gọi một cách nhẹ nhàng để không làm cậu sợ.
Mark có thể nhìn thấy khuôn mặt của Jinyoung đã đỏ và sưng lên vì khóc. Trong khi Jinyoung phải trải qua nỗi đau ở đây thì anh lại ngủ một cách ngon lành. Anh ôm cậu trong vòng tay của mình và nói với cậu rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, nhưng cậu ấy vẫn không hề cử động.
"Hyung ... " Jinyoung thổn thức. "Em xin lỗi ..."
Khóe mắt Mark đã ngân ngấn nước và anh không hiểu, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Em rất xin lỗi! " Jinyoung tiếp tục. "Họ nói với em rằng em phải lựa chọn, lựa chọn giữa anh và họ ... "
Không, anh không muốn nghe. Anh không muốn biết gì hết. Nó quá sốc với anh. Anh không thể mất tất cả mọi thứ, đặc biệt là Jinyoung
"Em thực sự xin lỗi, hyung ... nhưng em không thể. Em cần họ, em không thể từ bỏ họ. "
"Nhưng với anh, em có thể sao? " Mark hỏi.
Jinyoung không trả lời. Thay vào đó, cậu nhìn sâu vào đôi mắt Mark, ở nơi đó cậu thấy mọi thứ như đã tan vỡ. Ánh mắt anh làm đầu cậu tê liệt. Mark hiểu chuyện gì sắp xảy ra nhưng anh không tin và không muốn chấp nhận nó. Anh không muốn mất cậu.
"Anh biết em không thể mà, phải không? " Anh nói tiếp "Đừng từ bỏ. Đừng bỏ anh. Anh yêu em, anh cần em. Em chính là cuộc sống của anh, làm sao anh có thể sống mà không có em, anh không thể "
Mark đang cố khuyên ngăn Jinyoung. Nhưng điều đó không làm cậu thay đổi ý định.
"Nhưng đây không phải nhà em " Jinyoung lẩm bẩm "Xin lỗi. Đừng đổ lỗi cho em. "
Mark nhận thấy rằng tất cả mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, nó như một cơn ác mộng đang chiếm giữ lấy anh.
Anh thấy đôi môi khẽ chuyển động của Jinyoung. Anh cố lắng nghe, và cậu đã nói " em yêu anh".
"JINYOUUUUUUUUUUUUNG !! "Mark hết lên.
Nhưng đã quá muộn, cơ thể của người đàn ông anh yêu trên tất cả đã bất động. Cơn đau mãnh liệt đang bao lấy trái tim anh, anh ôm lấy ngực để chống đỡ. Anh khóc.
Điều đó đã xảy ra, Jinyoung đã bỏ anh mà đi. Nhưng ít nhất cậu còn được đoàn tụ với gia đình mình. Còn anh, anh sẽ sống một mình suốt quãng đời còn lại.
Dù anh không muốn điều này xảy ra, nhưng Jinyoung-ah, hãy vui lên, và sống hạnh phúc bên gia đình mình nhé! Kiếp sau mình sẽ lại gặp nhau. Và anh sẽ luôn yêu em.
~The end~
Cuối cùng chuyện cũng đã kết thúc *dù có hơi buồn*. Cảm ơn các bạn đã đón đọc fic của mình. Hen gặp các bạn ở fic tiếp theo nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip