CHAP 1 - Cannonball
Nếu có ai hỏi Wendy về bản thân mình, cô sẽ không nói dối.
Wendy giờ đã 34 tuổi. Là cô gái có thể nghe được tiếng của người chết, thậm chí có thể nói chuyện với họ. Tai phải của Wendy bị mất đi thính giác vì chính cô đã cố gắng phá hỏng nó khi mới lên 15. Và tình đầu của cô, tên là Irene.
Nhưng sẽ không ai hỏi cả.
Chẳng phải vì Wendy trông khó gần, chỉ là họ sợ phải đối diện với sự thật.
Mà sự thật thì đau lòng.
Wendy cảm thấy chuyện này khá là thú vị.
Đó là lý do vì sao cô trở thành giáo sư tâm lý học.
Wendy không trở thành bác sỹ tâm lý như bác sỹ Temperance. Cô không muốn gợi bản thân nhớ đến quãng thời gian trong quá khứ mỗi ngày một cách lặp đi lặp lại.
5 năm trôi qua đã khiến Wendy thay đổi rất nhiều.
Sau cái chết của Irene, Wendy thường đi du lịch một mình. Cô biết khoảng thời gian đó mình bị trầm cảm.
Wendy có thể cảm nhận nó từ trong xương tủy. Dường như sự trầm cảm ấy đã cắm rễ thật sâu, nó gặm nhấm Wendy mỗi ngày, bất kể sáng hay tối.
Từ lúc mới chớm tỉnh giấc cho đến khi thiếp đi trong nước mắt.
Wendy cảm thấy lạc lối.
Cô biết mình phải sống thật tốt như một cách hoàn thành ước nguyện của Irene. Để có thể tiếp tục khám phá thế giới này thay chị. Nhưng càng cố gắng thực hiện thì mọi thứ lại càng trở nên trống rỗng hơn bao giờ hết.
Wendy không biết mình còn tiếp tục tồn tại vì điều gì nữa.
Trước khi gặp Irene, cô từng nghĩ rằng mình sẽ như các bệnh nhân tâm thần khác, dành cả cuộc đời ở đó.
Tới khi gặp Irene, cô cho rằng mình được sinh ra để ở bên chị.
Sau cái chết của Irene, cô tiếp tục sống cuộc sống của chị.
Đến khi hoàn thành mọi ước nguyện của Irene, Wendy cảm thấy chẳng còn gì níu giữ cô trong cuộc đời này nữa.
Wendy đã từng nghĩ tới cái chết khi còn ở Mông Cổ. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô gieo mình xuống vách đá đáng sợ ấy? Để cơ thể mình phơi bày giữa cánh đồng và bị gặm nhấm bởi những con sói hay những sinh vật khát máu?
Một cách khá lãng mạn để chết đấy chứ. Wendy từng nghĩ vậy. So với tất cả những cái chết mà cô có thể nghe được bằng khả năng đặc biệt của mình những năm qua.
Nhưng rốt cuộc thì Wendy cũng nhận ra rằng, bất cứ ai đều được sinh ra để trở thành người đặc biệt của một ai đó.
Khả năng nghe thấy giọng nói người đã chết của Wendy, cái khả năng mà dường như Wendy đã quên bẵng đi mất khi tất thảy những gì cô có thể ghim vào trong tâm trí là giọng nói của Irene, có lẽ chính là sứ mệnh dành riêng cho Wendy.
Và cũng có lẽ, cô sinh ra không phải chỉ dành riêng cho Irene, mà còn để lắng nghe những câu chuyện chưa bao giờ kể từ những người đã khuất.
Và cả bác sỹ T nữa.
Có lẽ Irene không phải người duy nhất.
Rất nhiều người ngoài kia, cũng giống như chị, thực sự cần một ai đó chân thành lắng nghe câu chuyện của mình.
Dẫu còn sống hay đã chết.
Kể từ đó, Wendy quyết định vượt qua mọi chuyện để tiếp tục cuộc sống của mình.
Cô đến thăm mộ Irene lần cuối trước khi chuyển tới Seoul. Nơi cô và chị được sinh ra.
-
Đã hơn 1 năm trôi qua kể từ ngày Wendy bắt đầu giảng dạy tại ngôi trường này.
Wendy dường như đã trở thành giáo sư nổi tiếng nhất Seoul, không chỉ mỗi trong trường. Sau cùng thì, ai mà không muốn được giảng dạy bởi một nữ giáo sư xinh đẹp bí ẩn cơ chứ?
Một giáo sư tâm lý học sẵn sàng tư vấn tay đôi với tất cả học sinh của mình chỉ để giúp họ có được trải nghiệm tốt hơn về cơ chế phân tích tâm lý và hơn thế.
Và đương nhiên, Wendy cũng nổi tiếng trong giới học vấn vì khả năng nghiên cứu và giảng dạy xuất sắc của mình.
Nhưng điều đó cũng không khiến cô mảy may quan tâm. Wendy đã không còn muốn dành cảm xúc của mình cho bất kỳ một ai.
Cô vẫn có bạn bè và đồng nghiệp. Nhưng tình yêu thì không.
Mối bận tâm lớn nhất của Wendy hiện tại là đám sinh viên của mình. Vì khoảng cách tuổi tác giữa Wendy và họ không quá cách biệt, một số sinh viên đã không ngần ngại theo đuổi Wendy.
Tất nhiên cô không thể bảo bọn họ cuốn xéo khỏi khóa học hay hủy bỏ các buổi tư vấn.
Mỗi buổi sáng bước vào văn phòng, Wendy sẽ thấy một cốc cà phê mới toanh (thậm chí không hiểu sao nó còn đúng với khẩu vị của cô) đi kèm với một đống thư từ và quà tặng.
Khi lại là một chú gấu bông, một bó hoa, một chiếc vòng cổ, một chiếc nhẫn, một chiếc bút máy, một chiếc điện thoại mới cóng, một chiếc máy tính, vân vân.
Ngoại trừ cà phê (Wendy thực sự cần nó) và những lá thư tay (Wendy có sở thích kỳ quặc là viết), thì tất cả những món quà ấy đều sẽ tìm được chủ mới ở bệnh viện hay trại tâm thần trong vùng.
Hàng tháng, Wendy sẽ đến những chỗ đó và lần nào xuất hiện cô cũng mang rất nhiều quà cho bệnh nhân ở đây, đặc biệt là những đứa trẻ và các thanh thiếu niên.
Cũng bởi cô là con người ấm áp như vậy, có ai lại không thích Wendy cơ chứ.
Cô vẫn tiếp tục đọc rất nhiều sách cũng như nghe nhiều thể loại nhạc khác nhau.
Nhưng ca hát lại là một sở thích mới mẻ. Wendy thậm chí còn dành thời gian tập chơi guitar chỉ để bản thân có thể vừa đàn vừa hát những bài mình muốn.
Kang Seulgi, một giáo viên dạy nhảy và huấn luyện đội cổ động viên cùng trường, một người "may mắn" đến độ trở thành một trong những người bạn hiếm hoi của Wendy, đồng thời cũng là người đủ can đảm để hỏi những điều về Wendy mà không ai dám hỏi.
Seulgi cũng là một trong số ít biết về quá khứ của vị giáo sư nổi tiếng Wendy, thậm chí còn biết cô giấu một chiếc guitar LX1E Little Martin trong văn phòng của mình để giờ nghỉ trưa có thể đàn vài bài.
Trong mắt cô, Wendy là con người tuyệt vời nhưng không kém phần kỳ quái.
Wendy rất thông minh nhưng lại tỏ ra già dặn như một người 40 tuổi vậy. Không có ý gì nhưng định nghĩa về "giải trí" với cô rất khác biệt so với mọi người. Đấy là chưa kể đến Seulgi và Wendy còn cùng tuổi với nhau.
Bất cứ khi nào Seulgi hướng dẫn đội cổ vũ, cô sẽ thấy Wendy ngồi gần cửa sổ của phòng sinh hoạt, ngay cạnh sân tập.
Thỉnh thoảng, trong lúc viết hay đọc một cái gì đó, Wendy sẽ ngẩng đầu lên nhìn ngắm xung quanh một chút. Kỳ lạ thay, những cô cậu cổ động viên vẫn thấy cảnh đó thật là thu hút.
Những lần khác, Seulgi lại thấy Wendy lái xe về nhà một mình thay vì tham gia những bữa tiệc thường niên được tổ chức bởi các giáo viên của trường. Wendy sẽ chỉ góp mặt nếu hôm ấy là sinh nhật của một ai đó hay là việc bất khả kháng phải có mặt.
Hôm nay, Seulgi lại tình cờ bắt gặp Wendy đang ngồi trên khu vườn sân thượng với chiếc guitar của mình.
Seulgi lên đây vì muốn hít thở chút không khí tươi mát sau buổi họp căng thẳng với quản lý trường.
Cô khá là ngạc nhiên khi thấy có người trên bãi cỏ nhưng tới khi nhận ra người đó là ai thì mọi cảm giác ngạc nhiên lại lập tức tan biến.
"Still a little bit of your taste in my mouth
Vẫn còn đâu đó hương vị của em trên môi này
Still a little bit of you laced with my doubt
Vẫn còn một chút hình bóng của em vương lại trong sự hoài nghi nơi tôi
Still a little hard to say what's going on
Vẫn khó khăn làm sao để nói điều gì đang xảy ra lúc này
Still a little bit of your ghost your witness
Vẫn hiện lên bóng dáng em, lúc chân thực lúc mờ ảo
Still a little bit of your face I haven't kissed
Vẫn còn phần nào đó trên gương mặt em tôi chưa từng hôn tới
You step a little closer each day
Dường như em đã bước tới gần tôi hơn một chút
So close that I can't see what's going on
Gần tới mức khiến tôi mê muội chẳng thấy lối về."
Wendy ngưng đàn khi phát hiện có bóng người phía sau.
"Tâm trạng không tốt à?" Wendy cười cười ôm chiếc guitar vào lòng.
"Đừng cố giở mấy chiêu phân tích tâm lý vớ vẩn với mình" Seulgi đảo mắt bước tới ngồi cạnh bạn.
"Vậy cơn gió nào đưa cô bạn mình tới đây thế này?" Wendy cười lớn rồi nghiêng đầu một cách đáng yêu.
Seulgi vừa liếc nhìn vừa thở dài: "Nhà trường sẽ tiến hành chính sách thay đổi nhân lực trong năm này. Họ quyết định thuê thêm 2 giảng viên dạy nhảy nữa sau khi Nicole trở về Mỹ."
"Mình biết cậu thân với Nicole, nhưng không phải thêm người sẽ giúp cậu bớt đi gánh nặng công việc sao? Lần trước gặp nhau cậu chả bảo vừa huấn luyện đội nhảy lẫn đội cổ động mệt chết còn gì." Wendy nâng mày phân tích.
"Đấy không phải điều tớ lo lắng." Seulgi ngưng lại và nhìn đi nơi khác "Tớ nghe nói rằng họ rất giỏi, một trong số họ thậm chí còn... Nếu bọn tớ không hợp nhau thì sao? Nếu tớ tệ nhất trong số giáo viên dạy nhảy thì sao?"
"Cậu lo lắng quá rồi Kang Seulgi." Wendy cười khúc khích xoay đầu Seulgi lại phía mình. "Không có gì gọi là nếu cả. Điều gì phải diễn ra thì sẽ vẫn cứ diễn ra thôi... Nói như cậu thì nếu như tất cả lại trở thành bạn tốt của nhau thì sao?"
"Bớt to mồm và ngưng trò nhại lại nhàm chán ấy đi, cô giáo viên đáng quý của mình ạ." Seulgi chế giễu người con gái đang cố gắng bắt chước mình.
"Đừng tạo thêm áp lực cho bản thân chỉ vì là người cũ nữa. Lương càng cao thì càng dễ bị áp lực." Wendy lãnh đạm nói khi một lần nữa nâng chiếc guitar của mình lên.
"Ái chà sao cậu biết." Đôi mắt mèo một mí của Seulgi trợn tròn.
"Hừm mình sống nội tâm không có nghĩa là mình bị ngốc nhé."
Seulgi không nói gì, cô đắm chìm vào suy nghĩ riêng còn Wendy quay lại hát tiếp.
"Still a little bit of your song in my ear
Vẫn còn đâu đó bài hát của em quanh quẩn bên tai
Still a little bit of your words I long to hear
Vẫn còn những lời nói từ nơi em mà tôi khao khát được nghe biết bao
You step a little closer to me
Dường như em đã tới gần bên tôi thêm một chút
So close that I can't see what's going on
Gần tới mức tôi như mê dại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Stones taught me to fly
Những khó khăn giúp tôi trưởng thành
Love taught me to lie
Tình yêu lại dạy tôi những điều dối trá
And life taught me to die
Cuộc sống khắc nghiệt đôi khi khiến tôi muốn chết đi
So it's not hard to fall
Thế nhưng vấp ngã một chút có là gì
When you float like a cannon
Khi bạn có thể mạnh mẽ tung bay như một viên đại bác."
("Cannonball" - Damien Rice)
"Vẫn chưa quên được chị ấy đúng không?"
"Chẳng biết nữa. Có lẽ chỉ là chưa ai cho mình cảm giác như ở bên chị. Chị ấy hiểu rõ mình như nắm trong lòng bàn tay vậy, dù hai đứa thậm chí còn chẳng nói chuyện nhiều đến mức ấy."
"Mình vẫn chưa thể nào mường tượng được viễn cảnh sống cuộc sống của cậu." Seulgi khoác vai Wendy "Nên mình có chút làm quá mọi chuyện."
"Cứ tìm đến mình nếu có gì phiền muộn" Wendy vỗ nhẹ vai Seulgi "Miễn phí nhé." Cô kết thúc với một cái nháy mắt tinh nghịch.
"Ồ.... Tuyệt vời làm sao, được hẳn cô Wendy Son tư vấn cho miễn phí thế này."
Hai người bạn cùng cười với nhau một cách chân thành.
Đôi khi Seulgi cảm thấy thật sự thắc mắc tại sao Wendy không thể hiện khía cạnh này của mình nhiều hơn. Không phải Wendy cố giấu nó. Chỉ là chẳng hiểu sao hầu hết thời gian, nó bị mắc kẹt đâu đó mất tiêu.
Đối với Wendy, cô không biết mình mất đi Irene hay mất đi chính bản thân mình nữa. Cũng có thể là cả hai.
Dường như, một phần tính cách của Wendy đã biến mất cùng với chị. Phần còn lại, có lẽ chưa được khám phá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip