01. Thượng
Ngày tôi nhận được thiệp cưới của Trương Trạch Vũ là thứ sáu, chạng vạng, ráng mây hồng cam nơi chân trời phía Tây đang chuyển dần sang màu tím nhạt, ánh trăng trắng sáng trôi nổi tầng thấp nơi bầu trời phía Đông, một vài cô cậu học sinh cấp hai nhấn chuông xe đạp khiến nó kêu "keng, keng", chúng vừa nói vừa cười đạp xe qua nơi tôi đang đứng, mang theo mùi vị gió đêm của tiết trời hạ chí. Đó chỉ là mùi hương thơm nhàn nhạt của cỏ cây hòa lẫn với mùi ẩm ướt của đất trời nhưng vậy thôi đã đủ để gợi lên những kí ức về mùa hạ của con người. Tôi dõi theo bóng lưng của những đứa trẻ dần khuất xa ấy, giống như rất nhiều tôi và rất nhiều em của ngày xưa ấy, tiếng cười dường như vẫn còn vương vấn đâu đó trong làn gió này, trong một khắc nào đó, tôi đột nhiên thấy hơi hốt hoảng, vô thức siết tấm thiệp cưới được bọc cẩn thận bên trong túi áo, trong một tràng nổ giòn tan, tôi mới hoàn hồn lại.
Năm nay tôi 26 tuổi, Trương Trạch Vũ cũng vậy, nhắc đến đây mới nhận ra, thời gian chúng tôi quen nhau vậy mà đã nhiều hơn số năm chúng tôi chưa quen nhau rất nhiều rồi. Hồi tiểu học, vì công việc của bố mẹ mà chúng tôi một Nam một Bắc chuyển đến Trùng Khánh học tập, lại khéo thế nào chuyển đến cùng một ngôi trường, được phân vào cùng một lớp, thậm chí, bởi vì cả hai chúng tôi đều họ Trương nên mới đầu có không ít bạn cùng lớp nhầm tưởng chúng tôi là anh em.
Trương Trạch Vũ này từ nhỏ đã thông minh, hào phóng, mới nhập học mà rất nhanh đã làm quen được với các bạn trong lớp, còn tôi, vì lạ nước lạ cái, cộng thêm nhớ các bạn cũ, lại khá rụt rè nên thường ngày khá "lạc quẻ". Giờ nghĩ lại, nếu như không phải từ nhỏ tôi đã cao to hơn so với các bạn đồng trang lứa thì có khi sớm đã bị bắt nạt từ lâu rồi nhỉ? Cũng may cái thời ngại ngùng ấy cũng không kéo dài lâu, mà người phá vỡ nó lại chính là Trương Trạch Vũ.
Đó là vào tiết học thể dục đầu tiên của lớp, thầy giáo bảo mọi người tự bắt cặp với nhau thực hiện động tác gập bụng, tôi buồn bực đứng tại chỗ, trong lòng thầm oán trách tại sao không chia cặp theo số thứ tự. Tôi vô thức liếc Trương Trạch Vũ một cái, có mấy bạn học đang đứng vây quanh cậu nói muốn bắt cặp, cậu ấy híp mắt cười, một loại cảm giác chua chát kì lạ xuất hiện trong lòng tôi, khi ấy tôi tưởng đó là đố kị, nhưng sau này tôi mới biết loại cảm giác ấy nó còn có một cách gọi khác, đó là ghen. Ngay từ ban đầu tôi đã cảm thấy hai chúng tôi cùng một phe, đều là học sinh chuyển trường, đều rời xa quê hương, đều nghe không hiểu tiếng Trùng Khánh của bọn họ, cậu ấy là bạn bằng tuổi đầu tiên mà tôi quen khi chuyển tới Trùng Khánh này, thậm chí còn không phải là người Trùng Khánh nữa.
Thật ra trước khi nhập học chúng tôi đã gặp nhau một lần. Lúc đó bố mẹ dẫn tôi đến trường để làm thủ tục nhập học, người lớn vì chuẩn bị hồ sơ, giấy tờ các thứ mà bận trước bận sau, tôi không có gì để làm nên chạy ra ngoài hành lang lượn lờ vài vòng. Từ xa đã nhìn thấy một cái bóng nhỏ bé ở đầu kia hành lang, mới đầu tôi còn tưởng đó là chú cún con nào đó nên mới mang theo tâm trạng vui vẻ nhảy chân sáo lại gần, nhìn kĩ mới nhận ra là một cậu nhóc đang ngồi xổm trên mặt đất. Cậu ấy nghe thấy tiếng bước chân của tôi liền ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe đúng là có mấy phần giống cún con thật. Cậu ấy nhìn tôi cười, nói:
"Halo ya~"
Sự nhiệt tình đột nhiên mà tới này thực sự đã khiến tôi rất cảm động, tôi khom lưng, hai tay chống gối, muốn nhìn xem cậu ấy đang nhìn cái gì.
Trên mặt đất có một mảnh vụn bánh mì, một đám kiến đang vây xung quanh bữa ăn thịnh soạn này. Cậu ấy chỉ vào rìa vụn bánh mì nói:
"Con này không giống mấy con còn lại."
Tôi nhìn một cái, đúng thật, màu của con kiến này nhạt hơn rất nhiều so với mấy con kiến khác, vậy nên cậu ấy mới chỉ đưa tay chỉ về hướng đó thôi tôi cũng nhìn ra ngay cậu ấy đang muốn nói con nào. Đối với màu sắc của kiến tôi chẳng thấy có gì cả, vậy nên mới tùy tiện nói:
"Có lẽ nó chỉ là một con kiến bị bệnh thôi."
Lời vừa dứt, Trương Trạch Vũ liền quay đầu lại nhìn tôi, cậu ấy vậy mà vô cùng nghiêm túc nói với tôi:
"Không phải."
Tuy tôi không biết sự kiên định lúc này của cậu ấy từ đâu mà có nhưng trong lòng lại thấy hơi hối hận, như thể bản thân vừa mới nói ra một câu thật ngốc nghếch nào đó vậy. Cậu ấy lại cúi đầu, mắt nhìn mấy con kiến kia, như đang nói với tôi, lại như đang nói với chính mình, bổ sung rằng:
"Nó chỉ là có chút khác biệt mà thôi."
Đó chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng chưa kịp hỏi han tên tuổi của nhau thì bố mẹ tôi đã cầm tập giấy tờ từ phòng làm việc đi ra, gọi tôi một tiếng, tôi ngay cả đầu cũng không quay lại mà chạy đi. Tôi vốn cũng chỉ xem chuyện đó giống như những chuyện ngày thường thôi, có duyên gặp gỡ một người lạ thoáng qua, không nghĩ đến, đó chính là khởi đầu cho rất nhiều, rất nhiều câu chuyện của những ngày tháng sau này.
Sau này, tôi biết đến một thuyết gọi là "Đường cong lãng quên Ebbinghaus", đại khái là, con người sẽ nhớ nhất vào những ngày đầu và sau đó những kí ức sẽ phai nhạt dần theo thời gian nếu không được nhắc lại*. Nhưng lạ là, cuộc gặp gỡ đầu tiên với Trương Trạch Vũ lại ngày càng rõ hơn trong tâm trí tôi, thậm chí rõ ràng đến mức như đang được thấy tận mắt, được sờ tận tay. Mấy năm sau đó, hay cho đến tận bây giờ, tôi đều có thể nhớ lại vô cùng rõ ràng, ánh mắt ngày hôm đó cậu ấy ngoảnh lại và ngước nhìn tôi, cậu ấy nói, cậu không phải, cậu ấy nói, cậu chỉ là có chút khác biệt mà thôi.
*an dịch theo ý hiểu của an, mọi người muốn hiểu rõ hơn thì lên mạng gõ cụm từ trong ngoặc kép kia là ra nhé
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @anCC66 và Wordpress được ghim trên tiểu sử của blog!)
Nhưng chính vì sự chạm mặt nhau từ trước này, khi vào học, khi tôi và cậu ấy được cùng một giáo viên dẫn vào cùng một lớp học, đứng trên cùng một bục giảng và được yêu cầu giới thiệu bản thân, tôi đột nhiên sinh ra chút cảm giác thuộc về. Thì ra tôi không chỉ có một mình, đây cũng không phải một thế giới hoàn toàn xa lạ với tôi, cho dù lúc đó đến ngay cả tên tuổi của người đứng bên cạnh mà tôi tự cho vào danh mục "những người không xa lạ" của mình kia là gì tôi cũng không biết.
Trương Trạch Vũ xuyên qua đám người bước vào tầm mắt cắt ngang sự ngơ ngẩn của tôi, lúc ấy tôi mới phản ứng lại rằng bản thân vẫn chưa có ai để bắt cặp cùng. Tôi không biết cậu ấy híp mắt nói gì với các bạn đứng xung quanh, nói chung, mọi người đều giải tán hết, cậu ấy bước về phía tôi.
"Trương Cực, cậu có muốn cùng đội với tớ không?"
Trương Trạch Vũ thấp hơn tôi rất nhiều, đứng gần nói chuyện luôn phải ngẩng đầu mới chạm vào tầm mắt của tôi, tôi chột dạ né tránh ánh mắt của cậu ấy, hơi mất tự nhiên nói:
"Không phải có rất nhiều người muốn cùng đội với cậu sao?"
"Chỉ đùa thôi ấy mà, thực ra các bạn ấy đều có bạn tốt nhất của mình rồi."
Trương Trạch Vũ nói.
"Vậy cậu thì sao? Cậu không có bạn tốt nhất sao?"
Tôi nhìn cậu ấy, như đang thăm dò hỏi cậu ấy.
"Bây giờ thì vẫn chưa có này, dù sao các bạn ấy cũng quen nhau từ rất lâu rồi, tớ vừa mới chuyển đến thôi mà."
Cậu ấy nhoẻn miệng cười, miệng thì nói như đang rất không can tâm vậy, nhưng có thể nhìn ra, thực chất cậu ấy vốn chẳng để chuyện này trong lòng.
"Hơn nữa, tớ cũng không hiểu tiếng Trùng Khánh."
Lúc cậu ấy nói câu này, vẻ mặt có vẻ tiếc nuối hơn khi nói câu trước.
"Vậy vừa hay hai chúng ta có thể làm bạn tốt nhất của nhau."
Tôi lẩm bẩm vậy.
"Gì cơ?"
"Tớ nói, vừa hay tớ cũng nghe không hiểu tiếng Trùng Khánh."
"Sao ban nãy tớ lại nghe thấy ai đó nói muốn làm bạn tốt nhất của tớ thế nhỉ?"
Trương Trạch Vũ nghiêng đầu làm ra vẻ nghi hoặc.
"Nghe thấy rồi còn hỏi nữa!"
Tôi thẹn quá hóa giận giậm chân, giơ nắm đấm lên, lại không nỡ đánh vào cơ thể nhỏ bé của cậu ấy, chỉ đấm vào không khí một phát coi như trút giận.
Kể từ đó, chúng tôi trở thành bạn tốt nhất của nhau. Chúng tôi ném thư tay cho nhau trong giờ học, có lần không may ném vào cổ áo của thầy dạy toán, hai đứa sợ hú hồn hú vía, may mà thầy dạy toán chỉ lắc người, cục giấy liền rơi xuống sau lưng thầy, chuyện đó khiến hai đứa chúng tôi khiếp sợ một phen, nguyên khí bị hao tổn nặng, cũng kết thúc việc ném giấy truyền thư của chúng tôi. Còn có ngày Tết Thiếu nhi, chúng tôi cùng nhau lên sân khấu biểu diễn bài "Thay đổi chính mình", hai người đều vô cùng hồi hộp, nhảy quanh sân khấu như hai con cá chạch con trên tấm sắt, lúc ấy mẹ tôi còn quay video lại nữa chứ, đã thế còn thu vào DVD, thậm chí ngày Tết còn bật lên cho họ hàng, bạn bè thân thiết xem một lần, sau cùng, cái đĩa DVD ấy bị tôi giấu trong chiếc hộp sắt đặt dưới gầm giường. Tôi thích học tiết Đọc nhất, bởi vì mỗi khi đến tiết ấy, chúng tôi lại lén lút chạy đến thư viện ở lầu ba, ngồi thu mình ở giá sách cuối cùng để đọc truyện tranh, thực ra chủ yếu là do tôi thích đọc truyện tranh, Trương Trạch Vũ sẽ lấy bừa một quyển nào đó để ngồi đọc cùng tôi. Thời đó Naruto còn rất lâu rất lâu nữa mới đến hồi kết, truyện tranh ở lầu ba dường như sẽ chẳng bao giờ có thể đọc được hết, đáng tiếc sau đó chúng tôi lại tốt nghiệp cấp một mất rồi.
Bức ảnh chụp tốt nghiệp, cậu ấy đứng hàng trước tôi, tôi giơ tay say hi ✌️ trên đầu cậu ấy, cho đến tận khi ảnh được rửa ra rồi cậu ấy mới phát hiện ra, liền đuổi theo tôi khắp các hành lang. Hai đứa chạy dọc chạy ngang, kết quả bị thầy chủ nhiệm tóm lại, vậy là tiết tự học cuối cùng trong thời tiểu học của chúng tôi kết thúc bằng việc đứng phạt ở bảng thông báo như vậy đấy.
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ giống các bạn học khác vào trường trung học công lập ở đây như một lẽ tất nhiên, nhưng vào kì nghỉ hè, bố tôi đã nói với tôi rằng ông sẽ gửi tôi đến một trường tư thục. Vừa nghe, tôi liền hốt hoảng hỏi tại sao không cho tôi được học ở trường công. Bố tôi bị tôi làm cho cạn lời, nói: "Chúng ta không phải người ở đây, không học được trường công. Trường tư đắt hơn nhiều so với trường công. Thằng nhóc này, sao con có thể không biết phân biệt đâu là tốt và xấu như vậy được?"
Nhưng lúc đó tôi không quan tâm được nhiều như thế, chỉ sợ sẽ phải rời xa Trương Trạch Vũ thôi, vậy nên ngày nào tôi cũng quấn lấy bố để xin học trường công. Mẹ tôi chung quy vẫn là mẹ ruột của tôi, bà nhìn thấu chút tâm tư nhỏ nhoi của tôi, nói: "Bạn tốt của con ấy, tên là Trương Trạch Vũ nhỉ, mẹ nhớ rằng cậu ấy cũng chuyển từ nơi khác đến mà."
Đúng ha, quê của Trương Trạch Vũ ở Cáp Nhĩ Tân, cậu ấy cũng là chuyển đến đây sống. Tôi tự gõ vào trán mình một cái, sao lại quên mất một điều quan trọng như vậy cơ chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip