05.

Trương Cực không nhớ rõ bản thân hắn đã uống hết bao nhiêu chai rượu, nhưng hắn vẫn biết được những gì đang xảy ra, chỉ là hắn thấy đầu óc hơi choáng một chút mà thôi.

Được vệ sĩ đưa về đến nhà đã khuya lắm rồi, tên nhóc Chu Chí Hâm kia cứ nhất quyết gọi cho bằng được mấy em gái xinh gái đến mua vui, tuy là hắn không đồng ý nhưng cũng không ngăn được.

Cái kiểu nói chuyện yểu điệu lại nhõng nhẽo của mấy cô nàng khiến đầu hắn như muốn nổ tung, hương nước hoa trên người mấy ả càng khiến hắn thấy ngộp thở.

Vừa mở cửa liền thấy Trương Trạch Vũ đang ngồi thơ thẩn trên sofa, cậu ngồi bó gối, trông có vẻ cô đơn, những tờ A4 trên chiếc bàn trà chằng chịt những đường kẻ cùng những nốt nhạc, bên cạnh còn có thứ gì đó màu đỏ.

Trương Cực choáng váng, hắn đi đến trước mặt Trương Trạch Vũ, cậu nghe tiếng liền vui mừng đứng bật dậy, còn chưa kịp xỏ dép đã lao tới ôm chặt lấy người đàn ông mà cậu hằng đêm nhớ mong.

Trương Cực vỗ nhẹ lưng cậu, đang định mở miệng nói, Trương Trạch Vũ đã ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt không vui, cậu hỏi:

"Anh uống rượu à?"

Trương Cực chỉ đành gật đầu.

Trương Trạch Vũ nhìn khắp người Trương Cực một lượt, cậu liếc thấy trên cổ áo sơ mi của Trương có... dấu son...?

Tim cậu như bị đánh rất mạnh, rất đau, rất đau.

Từ trước đến nay, cậu chưa từng có được cảm giác an toàn, bởi vì thân phận đặc biệt, bởi vì sự chênh lệch như mây trên trời, bùn dưới đất giữa hai người. Cậu thực sự rất sợ sự yêu thích của Trương Cực dành cho mình sẽ không được dài lâu, cậu không thể chấp nhận được việc Trương Cực sẽ yêu một ai khác.

Nhưng một giọng nói khác trong đầu lại nói với cậu, Trương Cực không phải là dạng người đó. Anh ấy thích cậu, ngày mà anh ấy tỏ tình với cậu, những lời nói ấy chân thành đến thế... Trương Cực trước nay vẫn rất ga lăng lịch sự... Có lẽ là do không tiện từ chối sự tiếp cận của người khác chăng...?

Nhận thấy sắc mặt khác thường của Trương Trạch Vũ, Trương Cực tỉnh táo hơn mấy phần, hắn ôm cậu vào lòng, mấy câu đạo đức giả cứ thế hạ bút thành văn:

"Bé yêu, anh nhớ em lắm, hương thơm trên người em vẫn dễ chịu hơn cả..."

Trương Trạch Vũ khẽ dụi, giọng cậu hơi buồn:

"Vừa mới về tới nhà sao?"

"Ừ."

Trương Cực đáp.

Trương Trạch Vũ hơi thất vọng, thì ra bóng hình đứng bên giường lúc cậu mơ màng chỉ là một giấc mơ.

Như thể nhớ ra điều gì đó, cảm xúc thất vọng liền được sự hân hoan và vui mừng thay thế, cậu thoát ra khỏi vòng tay của Trương Cực, xoay người cầm thứ gì đó đặt trên bàn trà lên, cười nói:

"Trương Cực, tặng anh tấm bùa bình an này."

Trương Cực giơ tay nhận lấy, hắn nhìn kĩ tấm bùa ấy, hai chữ "Bình an" được thêu bằng những đường kim vàng óng trên mặt vải đỏ tươi, ở đuôi còn có tua rua.

Vừa nhìn là biết đây là thứ trong chùa, cậu ấy đã đến đó ư?

Trương Trạch Vũ ôm lấy cổ hắn, Trương Cực cụp mắt nhìn cậu. Hắn cao hơn Trương Trạch Vũ nửa cái đầu, chỉ cần hắn khẽ cúi là có thể hôn được cánh môi mềm mịn kia. Trương Trạch Vũ dè dặt, cậu chỉ khẽ chạm vào môi hắn rồi rời đi.

Trương Cực cầm tấm bùa trong tay, tay khác ghì lấy cổ cậu, khiến nụ hôn không chỉ còn như chuồn chuồn đạp nước nữa. Hắn dùng sức hôn, không có lấy một chút ân cần, dịu dàng nào, khiến môi Trương Trạch Vũ vì thế mà rỉ ra chút máu.

Nhưng Trương Trạch Vũ cũng không tức giận, nụ hôn Trương Cực mang đến có một chút vị gì đó giống như của rượu, trí não cậu như thể bị nó kích thích, dần dần chìm đắm trong hơi thở và cái ôm bá đạo mà Trương Cực đem tới.

Nhưng cuộc điện thoại của những tên đòi nợ đã làm cậu phải dừng ngay tức khắc, cậu sợ hãi chạy vào phòng ngủ, cố gắng thấp giọng:

"Không phải đã gửi tiền cho các người rồi hay sao?"

"Nhà mày nợ hơn bảy trăm nghìn vạn, mới trả được có hơn một trăm nghìn vạn, mày nhắm đời này trả hết được không?"

Khi nhà họ Trương xảy ra chuyện, công ty phá sản, hàng nghìn nhân viên mất việc, dự án thua lỗ hàng chục triệu. Các nhà đầu tư và nhân viên thất nghiệp hợp sức tìm tổ chức đòi nợ, khiến bố mẹ cậu phải nhảy lầu tự sát, khiến Trương Huân Ngôn nhảy sông giữa đêm, Trương Trạch Vũ cậu học hết đại học đã là chuyện không dễ dàng gì.

"Tôi sẽ trả..."

"Trương Trạch Vũ"

Bên kia đột nhiên gọi tên khiến cậu có chút bất an, cậu lo lắng ôm chiếc điện thoại, bên kia nói:

"Nghe nói giờ mày đang câu được Cực thiếu?"

Trương Trạch Vũ hiểu ngay ý hắn, cậu lắc đầu:

"Không, không phải... không phải..."

"Không phải?"

Đối phương bật cười:

"Ngày mai, trước khi trời tối, mày phải chuyển một nghìn vạn sang đây cho tao."

Nói xong liền ngắt máy, không để cho Trương Trạch Vũ có cơ hội mở miệng. Bàn tay cầm điện thoại của cậu dần trắng bệch.

Làm sao đây? Cậu không muốn kéo Trương Cực vào chuyện này, vốn chuyện hai người yêu nhau đã không cân xứng rồi. Sao cậu có thể không biết liêm sỉ mà bảo Trương Cực trả nợ cho cậu được cơ chứ?

Trương Cực không tìm thấy Trương Trạch Vũ nên mở cửa phòng ngủ ra. Hắn thấy cậu đang đứng ngơ ngẩn trong phòng. Trương Cực tiến lại gần, đang tính hỏi cậu làm sao thì cậu đã quay sang nhìn vào mắt hắn, rồi dời đi trong tức khắc, sau đó hỏi:

"Sao anh vào đây vậy?"

Trương Cực vừa nhìn liền biết có vẻ cậu đang có chuyện gì đó, nhưng hắn cũng không vạch trần. Hắn bước đến, nắm lấy tay cậu:

"Đến giờ ăn cơm rồi."





Tả Hàng đang quay MV thì nhận được điện thoại của Trương Trạch Vũ, cậu bắt máy, cười nói:

"Alo? Nay cậu có muốn hẹn thì tớ cũng không có thời gian đâu nha."

"Không..."

Trương Trạch Vũ hơi mất tự nhiên, cậu do dự mất một lúc, sau đó mới nói:

"Tớ muốn nhờ cậu hỏi hộ tớ xem có ai muốn mua nhạc của tớ không."

Tả Hàng khẽ chau mày, hỏi:

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Đối phương im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:

"Tớ cần chút tiền."

"Chút là bao nhiêu?"

"Một nghìn vạn."

"Cái gì?!"

Tả Hàng kinh ngạc gần như nhảy dựng lên, nhìn ánh mắt khó hiểu của thợ trang điểm, cậu lại ngồi ngay ngắn trên ghế:

"Sao đột nhiên cần nhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Trạch Vũ kể lại câu chuyện cho Tả Hàng nghe, Tả Hàng lại suýt chút nhảy dựng lên, cậu ấy kinh hoàng:

"Người yêu cậu... là Trương Cực?"

Nghe thấy Trương Trạch Vũ khẽ ừm, cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn. Trương Trạch Vũ hơi gấp gáp:

"Tả Hàng, cậu giúp tớ đi, tớ không có nhiều tiền như thế, xung quanh cậu chắc có những người của công ty thu âm, cậu hỏi giúp tớ xem có ai cần không nhé?"

Tả Hàng im lặng chốc lát, không phải là không muốn giúp nhạc của Trương Trạch Vũ bán được cho các công ty đó, mà là, mấy người đó rất coi trọng bản quyền, hơn nữa chưa chắc lấy được tiền bản quyền nhanh như vậy được.

Tả Hàng đột nhiên nhớ đến Trương Cực, cậu hỏi:

"Sao cậu không nhờ Trương Cực giúp, số tiền ấy với cậu ta chắc không khó khăn gì đâu."

Trương Trạch Vũ khẽ nói:

"Tớ không muốn nhờ anh ấy trả nợ thay tớ..."

Đúng vậy, đây chính là những chuyện đáng lo ngại khi hẹn hò với một người đàn ông giàu có. Ngay cả khi người ta không để bụng nhưng cậu cũng không muốn đem chuyện tiền bạc ra nói.

Tả Hàng hiểu sự khó xử của Trương Trạch Vũ, vậy nên cậu nói:

"Tớ chuyển tạm cho cậu ba trăm vạn trước nhé, trước mắt tớ chỉ có tưng đây thôi, số còn lại tớ sẽ nghĩ cách..."

"Tả Hàng..."

Trương Trạch Vũ không biết phải cảm kích cậu ấy như thế nào, lắp bắp một hồi chỉ nói được "Tớ... Tớ sẽ trả cậu đầy đủ..."

"Xời, là anh em tốt thì đừng nói mấy cái này làm gì, chúng ta chỗ thân giao bao nhiêu năm nay rồi."

Góp đông nhặt tây cũng chỉ được ba trăm năm mươi vạn, lúc Trương Trạch Vũ chuyển tiền cho đám người ấy, chúng lải nhải không hài lòng, chúng không ngờ cậu lại không chịu mở miệng xin Trương Cực. Nhưng mà hơn ba trăm vạn, cũng đủ để chúng ngừng réo một thời gian rồi.

Ngoài việc đến quán bar hát, Trương Trạch Vũ còn nhận thêm một công việc nữa. Ban ngày làm giáo viên dạy nhạc ở một trung tâm, tối đến thì làm ca sĩ cho Dinh thự số 9.

Cậu bận tối mắt tối mũi chỉ vì muốn kiếm lại số tiền tiết kiệm mà cậu định dùng để mua quà sinh nhật cho Trương Cực. Sinh nhật đầu tiên của Trương Cực khi hai người yêu nhau, cậu không thể tùy tiện được.

Nhưng chính vì việc cậu quá bận nên mới không hề phát giác ra sự khác lạ của Trương Cực. Đã mấy ngày không gặp Trương Cực rồi, cậu những tưởng Trương Cực vẫn luôn bận bịu ở công ty.

Nhưng thực chất, hắn vẫn luôn bận điều tra về Tả Hàng.

Từ hôm tuyết rơi đó, từ sau khi Trương Trạch Vũ đi gặp Tả Hàng về, hắn đã luôn điều tra về "người bạn" trong miệng Trương Trạch Vũ này.

Không tra thì thôi, vừa tra liền phát hiện, cậu ta thế mà lại là nghệ sĩ dưới trướng công ty của Chu Chí Hâm.

Có lẽ Tả Hàng cũng chẳng bao giờ ngờ đến được, mấy chữ "Bạn của Trương Trạch Vũ" này lại đem lại cho cậu biết bao rắc rối sau này.

Vậy nên khi cậu phát hiện mọi đại ngôn cùng hoạt động của mình đều bị hủy, cậu vừa tức nhưng cũng vừa không hiểu được tại sao. Cậu tìm công ty đòi lý do xác đáng nhưng công ty liền đóng cửa không tiếp.





Trương Trạch Vũ nhận ra đã gần một tháng nay không gặp Trương Cực. Trong cả tháng qua, Trương Cực cũng không có bất kì liên lạc gì với cậu, đến cả wechat cũng đang dừng lại ở tin nhắn cậu hỏi Trương Cực có về nhà không vào mấy hôm trước, tin nhắn ấy cũng không nhận được câu trả lời. Nhưng những ngày qua cậu thực sự rất mệt, gần như về đến nhà là ngủ thiếp đi, không nhận thức được bản thân vậy mà đã lâu không liên lạc hay gặp Trương Cực.

Đợi đến khi nhận ra thì cũng đã qua lâu rồi. Cậu đột nhiên có dự cảm không lành, liền gọi cho Trương Cực, nhưng không một ai nghe máy.

Tay cậu đang cầm món quà sinh nhật dành cho Trương Cực, là chiếc bật lửa Ý được cậu chọn lựa kĩ càng từ lâu. Cậu còn khắc chữ lên đó, là lời chúc tốt đẹp cậu dành cho anh.

Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi và bất an to lớn gần như đang bao trùm lấy mình.

Về đến nhà, vẫn vắng lặng như vậy. Cậu đặt chiếc bật lửa trên bàn làm việc của Trương Cực, đang định đi ra ngoài thì liếc thấy tập tài liệu.

"Biên bản chấm dứt hợp đồng - ZhiXing Ent."

ZhiXing Ent? Công ty giải trí ZhiXing không phải là công ty quản lí của Tả Hàng hay sao?

Trương Cực... Rõ ràng anh ấy không có công ty giải trí nào mà?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip