iii.
Jeongyeon thăm nàng, Jeongyeon nén đau thương (Mina thấu rõ qua cô), Jeongyeon đi cùng cô về khu nghỉ, mỗi đêm.
Mina là người thích khuông mẫu—vài người sẽ nói điều đó buồn chán nhưng nàng gọi đó là an toàn. Khuông mẫu rất an toàn.
Cho dù nàng trung uý ấy đưa nàng về mỗi đêm, họ không bao giờ hết chuyện để nói. Những cuộc trò chuyện tuông ra không ngừng và Mina chưa cảm thấy thoải mái như thế này với ai cả, chưa từng.
Jeongyeon cũng chẳng rụt rè khi đùa với nàng. Họ là phụ nữ đó thôi, dù rằng Jeongyeon không phải là một ngay lúc này. Nàng biết rằng xung quanh toàn đàn ông thì cần sức bền để chịu được những lời đùa và xúc phạm đến cô; Mina nghĩ rằng Jeongyeon cũng đã quen với điều đó—nên nàng chỉ cười khi Jeongyeon trêu ghẹo nàng. Nhẹ nhàng, cứ như Jeongyeon chẳng thể làm bất cứ thứ gì ngoại trừ đối xử nhẹ nhàng với nàng, nàng chắc thế.
Nàng tự cho mình không va vào chuyện yêu đương nhưng nàng lại ở đây, chơi trò mập mờ với Yoo Jeongyeon, cao lớn và can đảm và Mina rất thích những chuyến đi dạo này. Mina thích Trung Uý Yoo Jeongyeon rất nhiều.
Có đầy những dấu hiệu là việc này đều đưa đến hướng mà Mina muốn đến; nàng thấy từ trong cách mà ánh mắt vị trung uý nhìn đến môi nàng khi nàng nói bất cứ thứ gì dưới những vì sao, từ những kí ức đầu tiên đến cách mà nàng nghĩ rằng thời gian không hề tồn tại.
Trái ngược với lại văn hoá thịnh hành và lính cấp dưới sợ vị trung uý, Jeongyeon rất là ngại. Mina nghĩ—không, Mina biết—là Jeongyeon muốn hôn nàng từ rất lâu cho dù cách cô ngại ngùng rõ ràng khi muốn đi bước đầu tiên.
Nói với nhau về những hối hận là chuyện bình thường khi chiến tranh diễn ra, Mina đã nhận thấy trong quá khứ. Nói về những hối hận khi sự chết chóc bao trùm mọi người là chuyện bình thường, cứ như đó là lẽ thường tình khi không đáng phải thế. Đáng lẽ là không nên phải vậy. Dù họ nói về việc mà họ không bao giờ muốn hối hận, trên bậc thềm của khu y tá,
"Chị muốn làm lành với mẹ của chị," Jeongyeon nói với nàng một cách lặng lẽ, nhẹ nhàng, trang trọng. "Chị muốn chắc chắn rằng chị không chết trước khi chị xin lỗi về những thứ tồi tệ chị nói trước khi chị và chị gái rời đi."
Nàng nắm lấy tay Jeongyeon vì lý do duy nhất là nàng cảm thấy đúng ngay lúc này; mu bàn tay của Jeongyeon mềm mại, không mốt dấu vết; dù lúc Mina chạm vào lòng bàn tay của cô, nó rất là gồ ghề, thô ráp và Mina biết rằng cô phải đấu tranh rất lâu và khó khăn nên tay mới nên thế này.
Jeongyeon nói là đến lượt của nàng, hỏi về việc nào mà Mina không bao giờ muốn hối hận.
Nàng xoay lại, chỉ nhìn vào khuôn mặt của Jeongyeon, với chiếc cằm chạm trổ và đường nét lưỡng tính ngoại trừ đôi môi mềm mại mà Mina có thể hôn không nghỉ. "Sao?" Jeongyeon nghiêng đầu (một cử chỉ rất, rất đáng yêu), dù ánh mắt cô chỉ ở trên môi của Mina và, thôi, Mina làm sao có thể dối lòng khi nàng thì thầm, "này này", trước khi nghiêng vào.
Nụ hôn nhẹ phớt qua nhưng Mina cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm thấy bản thân muốn vùi vào vòng tay của Jeongyeon và không bao giờ rời đi. Nàng cảm thấy sự yên bình mà những bạo chúa không bao giờ cảm thấy. Nàng cảm thấy sự tốt lành mà nàng ngỡ rằng không còn nữa.
Mina đang rất ngất ngây, đặc biệt khi Jeongyeon chạm môi nàng bằng ngón cái của cô khi họ rời đi, thật nhẹ nhàng và êm đềm đến mức nó có cảm giác như nàng đã yêu Jeongyeon cả đời nàng và niềm tinh mỏng manh mà Mina hoài nghi đưa họ đến với nhau.
"Em biết chị sẽ hối hận về điều gì nữa không?"
Nói chuyện bây giờ khá khó khăn, Mina cho là vậy, nên nàng ậm ừ thay câu trả lời.
Nàng đang ngất ngây, càng đậm sâu thêm khi Jeongyeon khúc khích cười, không giống cô tí nào, đặc biệt với chiếc áo choàng và cà vạt và tấm vai đầy phù hiệu của lính Pháp. "Chị sẽ rất hối hận nếu chị không đến đón em lúc mười giờ ba mươi, tuần sau, vào ngày đầu tiên của kì nghỉ của chị."
Mina sẽ rất khờ nếu nàng từ chối. Nàng gật đầu, hôn chào tạm biệt Jeongyeon, và ngủ với nụ cười trên gương mặt.
————
"Chị đến muộn." Mina nói, vừa dậm chân mình. "Đây là cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Làm thế ấn tượng không tốt đâu, Trung Uý."
Jeongyeon vặn chìa khoá để tắt máy xe của mình—chiếc EL năm 1936, Mina nhận ra—và xuống xe, đi đến nơi Mina đang đứng, dưới mái hiên của khu y tá. Cô khẽ gãi đầu khi cô bước lên vài bật thang, dám làm Mina đợi 10 phút cho cuộc hẹn đầu tiên.
Cô trông rất bảnh khi mặc áo thun trắng, xoăn tay áo, ghì xuống bởi suspenders gắn vào quần. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Jeongyeon mặc đồ mà không phải đồng phục lính và Mina mặc đồ đẹp nhất của nàng, một chiếc váy trắng với áo blouse màu hồng và chiếc khăn quàng cổ bằng lụa và Mina thích điều này; việc này cảm thấy rất đỗi bình thường, chỉ là 2 người đi hẹn hò trong ngày và không ai nhìn ngó.
"Đại Tá muốn nói chuyện trước khi chị đi. Chị xin lỗi."
Mina nghiêng đầu, buông đôi tay khoanh xuống. "Đại Tá?"
Cô nhìn đi nơi khác. "Phải," Jeongyeon mở miệng ra nói, nhưng những giọng nói từ trong cửa sổ ngắt lời họ và Mina quá quen với giọng họ.
"Chào, Mina và Trung Uý Jeongyeon!" Nayeon nói qua màng cửa. Sau đó là giọng cười mà Mina biết rằng của Sana. "Đi hẹn hò vui vẻ. Đừng làm chuyện gì mà bọn chị không làm nhé!" Những bước chân nhanh trên nền gỗ nói với nàng họ đã chạy đi trước khi nàng có thể mắng nọ, và ờ thì, nếu mặt của nàng đỏ au lên nàng có thể nói tại vì thời tiết.
Jeongyeon chỉ lắc đầu và cười cho dù đôi má của cô cũng ửng hồng. Cô đưa tay cho Mina nắm lấy. "Chị nghĩ rằng chúng ta nên đi nhỉ?"
Nàng nắm lấy tay Jeongyeon; thô ráp, hơi ẩm, Mina thích thế. Nàng không buông ra cho đến khi họ đến gần xe máy của Jeongyeon, ngón tay đưa nhẹ qua yên ghế.
Jeongyeon cười. "Thích xe của chị không? Nó là—"
"Harley Davidson Knucklehead. Hai xi lanh, pushrod, OHV ở 45 độ. Flathead. Khá ấn tượng đấy." Mina nói một hơi. Nàng chạm vào bình xăng, vẫn đen bóng, có lẽ vì một lớp sơn mới. "Và kết đẹp luôn. Em không biết rằng chị có khẩu vị vậy đấy Trung Uý."
Cằm của Jeongyeon lơ lửng giữa không trung khi Mina quay sang, nhìn chằm chằm vào nàng với sự kinh ngạc và Mina cảm thấy gò má mình lại ấm dần. "Wow," Jeongyeon thở ra, chưa một lần nhìn đi nơi khác ngoài Mina. "Chị không nghĩ là em thích xe motor đến vậy. Chỉ là. Wow."
"Cha em là thợ sửa xe," Mina mỉm cười với Jeongyeon, cô vẫn còn bất ngờ với việc Mina nói quá rành rõ về động cơ xe. "Ông ấy chỉ anh trai em và em tất cả về động cơ." Nàng cầm lấy mũ bảo hiểm đang treo trên tay ga, đội lên đầu Jeongyeon và khoá lại dưới cằm của Jeongyeon.
Họ đứng với khoảng cách rất gần nhau, Mina nhận ra. Mắt của Jeongyeon đảo từ môi cô đến môi nàng, và Mina suýt thì lỡ khoá mũ khi nàng say bởi sự hiện diện của Jeongyeon và cách cô nhìn nàng như nàng là người duy nhất trên thế giới này.
Nàng rồi cũng tỉnh lại, rời đi nhưng hối hận ngay tức thì khi nàng nhớ sự ấm áp của Jeongyeon và nàng biết không chỉ nàng cảm thấy thế này khi Jeongyeon thở một hơi run trước khi choàng áo khoác lại và lên xe.
"Chiếc moto này không thiết kế cho hai người, dù Jeongyeon đã đặt thêm một ghế trên bình xăng cho Mina ngồi. "Em ngồi ngang qua không sao chứ."
"Không sao."
Jeongyeon đề nghị rằng cô đỡ nàng lên, dù là Mina lên xe một cách hoàn hảo, như những lần nàng đã lên từ trước. Nàng ngồi ngang, nhìn Jeongyeon cười một lần nữa. "Em muốn lái không? Chị không sao nếu em muốn."
"Đồ của em bây giờ cũng không phù hợp để lái," Mina nói cô. Đôi giày trắng của nàng sẽ hư nếu nàng lái. "Em sẽ nhận lời mời của chị lúc khác nhé."
Rồi Jeongyeon vặn tay ga, đạp lên chân ga. Họ vút qua những cánh đồng, gió ấm áp đất Pháp chạm má nàng.
Nàng nhắm mắt lại, ôm Jeongyeon chặt hơn.
Có cảm giác như họ chạy trốn vậy và Mina thích thế.
———
Jeongyeon đưa nàng đến một cánh đồng mông quạnh, không di tích chiến tranh, xa doanh trại và nó đẹp làm sao. Những ngọn gió thổi qua những thân cỏ một cách nhẹ nhàng đến mức Mina cảm thấy có lỗi khi họ ở đây, xâm phạm nơi thiên liêng này.
Gần như, là ý chính ở đây.
Nàng không hối hận khi Jeongyeon trải khăn picnic ở giữa cánh đồng, được giữ xuống bởi một giỏ bánh mình và rượu vang và vài ly gốm mà có lẽ cô trộm từ nhà bếp.
"Em hôn chị được không?" Mina lỡ nói ra tức thì khi nàng không biết điều gì đưa khiến khi nàng chỉ biết mình thích Jeongyeon. Rằng chiến tranh vẫn đang diễn ra, rằng họ không có thời gian để ân hận, rằng nàng chỉ muốn hôn Jeongyeon đến khi lúc quân Phát xít đầu hàng, hoặc là quân Phát xít thắng cuộc đi chăng nữa.
Mina không còn tin vào Chúa nữa, nhất à sau khi nàng chứng kiến toàn bộ những điều xấu xa trên cõi đời này. Chúa nào mà có thể làm nhân loại khổ đến thế?
Mina không còn tin vào Chúa nữa, nhưng khi Jeongyeon hôn nàng một cách thật nhẹ nhàng và êm đềm và, rất, rất đỗi yêu chiều, nàng nghĩ rằng có một thế lực nào đó đã đem họ đến với nhau giữa sự hỗn loạn của chiến tranh và những lần bỏ lỡ nhau.
Mina không còn tin vào Chúa nữa, nhưng Jeongyeon làm nàng tin tưởng rằng có lẽ thế giới này không tệ đến thế, với đôi môi và mái tóc mềm và cách mà Jeongyeon đưa đôi tay qua gương mặt nàng; Mina cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
----
đợt comeback này yoojeongyeon nhìn mlem mlem quá hông ấy cứi e đi =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip