Chương 13
Ý nghĩ muốn đi làm thêm của Điền Hồng Kiệt dưới sự ngăn cấm cực độ của Hồ Vũ Đồng cuối cùng cũng từ gấu lớn tức giận biến thành mèo nhỏ yếu ớt không phản nổi sóng.
Nhưng trong quá trình tranh luận khốc liệt với bạn nhỏ, Hồ Vũ Đồng cũng đoán được một vài ý nghĩ của bạn nhỏ : nhà rất nghèo còn Lão Hồ đi làm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Một mặt, Hồ Vũ Đồng cảm thấy lòng tự tôn của một người đàn ông như anh bị xúc phạm. Mặt khác, anh lại nghĩ bạn nhỏ hiểu chuyện như vậy thật là kho báu nhân gian. Hai ý nghĩ mâu thuẫn kết hợp với nhau làm cho vẻ vẻ mặt Hồ Vũ Đồng trông rất kì dị.
Các cơ trên mặt anh nổi lên làm cho khuôn mặt trông rất đáng sợ nhưng trong cái rủi lại có cái may, vì cuối cùng anh cũng đoán được ý nghĩ thật lòng của bạn nhỏ rồi. Bạn nhỏ cầm trong tay con gấu bông màu xanh, vừa cầm vừa bứt véo, giọng đầy lo lắng nói: "Lão Hồ, em không làm thêm nữa đâu."
Nói câu đó xong, đầu cậu hơi cúi xuống, trong lòng vô cùng hổ thẹn : nhất định là ý tứ trong câu nói của cậu rõ ràng quá, làm tổn thương đến tâm hồn mỏng manh yếu đuối của vị hôn phu cậu. Hồ Vũ Đồng "ngây thơ chẳng biết gì" vẫn đang đắm mình trong cảm giác gượng gạo, không biết nên giận hay nên cười. Chỉ có thể nói đại một âm mũi coi như trả lời Điền Hồng Kiệt.
"Anh thật sự rất giỏi, Lão Hồ." Bạn nhỏ trộm nhìn anh nói. "Vừa đẹp trai, chơi trống lại giỏi, tính cách cũng rất tốt nữa." Dường như sợ những lời khen ngợi của mình không có tính từ đặc biệt gì thì sẽ không thể hiện được thành ý, Điền Hồng Kiệt do dự một lát, mãi mới lôi từ vốn từ vựng của mình ra để miêu tả: "Anh ấm áp như ba em vậy."
Hồ-ba-ba-Vũ Đồng lần nữa nhận được sự đả kích lớn từ vị hôn phu thân thương của anh.
Tủ lạnh ở nhà đã trống trơn nên trước khi về, Hồ Vũ Đồng quyết định đưa bạn nhỏ đến siêu thị mua đồ.
Vì hết lần này đến lần khác chịu sự đả kích từ bạn nhỏ ngây thơ vô tội nên Hồ-ba-ba-Vũ Đồng không hề có ý muốn nói chuyện. Mặt vừa hằm hằm vừa chọn rau. Điền Hồng Kiệt muốn dỗ dành anh, nhưng lại không biết làm thế nào. Cậu nghĩ một lúc thật lâu mới nghĩ ra cách lấy chủ đề món bít tết để gợi chuyên.
Điền Hồng Kiệt kéo lấy tay áo của anh, giọng nhỏ nhẹ nói: "Lão Hồ, em muốn ăn bít tết."
Hồ Vũ Đồng vừa nghe đến hai chữ bít tết liền nghĩ đến "tình yêu của người cha", lòng lại đau như cắt.
Nhưng bạn nhỏ đã muốn thì nhất định phải làm cho bằng được thế nên anh hít sâu một hơi, quay ra gật gật với bạn nhỏ : "Vậy mua thôi."
Hồ Vũ Đồng im lặng cả nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện rồi, đối với Điền Hồng Kiệt mà nói đây chính là bước mở cửa đầu tiên. Vì vậy rất vui vẻ chạy đến đủ đông chọn thịt.
Hồ Vũ Đồng đứng đằng này suy nghĩ kĩ càng một lúc, cảm thấy thật sự không nuốt nổi cục tức này vì thế bước ra phía sau bạn nhỏ, khó chịu nói : "Từ giờ trở đi nhà mình mỗi tháng chỉ được ăn bít tết 1 lần thôi."
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu buồn rầu của bạn nhỏ, anh mới cắn răng nói ra từng chữ một: "Nhà.Mình.Nghèo, mua không nổi."
Bạn nhỏ ngập ngừng không biết làm thế nào, hồi lâu sau lại đặt miếng thịt bò đã chọn vào chỗ cũ. Đôi mắt bạn nhỏ long lanh nước, trong đến nỗi nhìn được cả đáy mắt nói với anh : "Em không thích ăn thịt, sau này mình không ăn bít tết nữa cũng được."
Nói xong Điền Hồng Kiệt liền đẩy xe hàng định đi đến khu khoai tây giảm giá. Hồ Vũ Đồng suýt chút nữa là ho ra máu. Vốn dĩ anh muốn xả giận nhưng không ngờ bạn nhỏ nhà mình ngây thơ quá, chọc anh còn giận hơn lúc đầu.
Anh vội vàng nắm lấy cổ tay bạn nhỏ, kéo cậu lại. Hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đáng yêu của bạn nhỏ.
Vẻ mặt Hồ Vũ Đồng vẫn rất gượng gạo, giọng nói lộ rõ vẻ nguy hiểm: "Anh.Có.Tiền !"
Hồ Vũ Đồng đương nhiên không thiếu tiền rồi.
Trong giới anh cũng có danh tiếng, chỉ là luôn giấu mình không muốn truyền ra ngoài. Các show diễn đều là do người quen trung gian giới thiệu giúp, lương cũng không hề thấp chút nào. Kể cả anh chơi trống không kiếm được tiền đi chăng nữa, chỉ cần dựa vào tiền phần trăm cổ phần của anh ở công ty nhà họ Hồ cũng đủ nuôi bạn nhỏ ăn sung mặc sướng rồi.
Thấy đôi mắt bạn nhỏ long lanh nhìn mình, chắc chắn rằng cậu đang nghe mình nói xong Hồ Vũ Đồng mới bỏ tay xuống, muốn giải thích rõ ràng chuyện này với bạn nhỏ. Anh sợ bạn nhỏ sau khi biết rõ mối quan hệ của anh với cha mình sẽ không yên tâm vì thế tạm thời cứ giấu chuyện này đi chưa nói vội.
Hồ Vũ Đồng giơ một số ra trước mặt bạn nhỏ: "Đây là số tiền show vừa rồi kiếm được."
Nhìn thấy mắt của bạn nhỏ vì kinh ngạc mà dần biến thành đôi mắt tròn tròn của gấu nhỏ Hồ Vũ Đồng lại giơ tay biểu thị một con số khác nói tiếp: "Với cả tiền trong sổ tiết kiệm của anh cũng không ít đâu."
Phát hiện nhà mình từ nghèo khó bỗng chốc biến thành hơi giàu có một chút, Điền Hồng Kiệt cảm thấy vô cùng kích động. Cảm giác ngây người mà loại đả kích này đem lại không kéo dài lâu, rất nhanh cảm giác vui sướng đã lên đến tận não.
Điền Hồng Kiệt cười tít mắt, dưới làn môi đỏ mọng lộ ra hàm răng trắng muốt : "Anh không phải là đang nói đùa để dỗ em đấy chứ, lão Hồ?"
Hồ Vũ Đồng hơi bất lực trả lời : "Dỗ em làm gì chứ? Kĩ thuật đánh trống của vị hôn phu của em cũng không tệ, tiền catxe mỗi lần chơi cũng không rẻ đâu."
"Sao anh không nói sớm chứ, làm em lo lắng rõ lâu rồi." Bạn nhỏ vui sướng chồm qua ôm lấy anh, giọng nói vô cùng mềm mại.
Điền Hồng Kiệt cao hơn anh một chút nhưng lúc ôm lại dùng hai tay ôm quanh người anh, tạo ra một dáng vẻ cực kì thân mật. Vai của bạn nhỏ rất mảnh, lúc cậu ở trong lòng anh cảm giác nhỏ bé đến lạ. Trong đầu Hồ Vũ Đồng đầy ắp mình hương thơm sữa mật trên người bạn nhỏ, chắc là không chú ý đến từ "lâu lắm rồi" mà cậu nói. Anh giơ tay muốn ôm lại bạn nhỏ nhưng rất nhanh cậu ấy đã buông ra rồi.
Vẻ mặt của bạn nhỏ rất vô tư làm Hồ Vũ Đồng đang giơ tay đến giữa chừng có chút mơ hồ. Anh chỉ đành rẽ tay ra một hướng khác rồi giả vờ bịt miệng khẽ ho vài tiếng.
"Vậy hôm nay chúng mình mua hai miếng bít tết nha." Bạn nhỏ quay lại tủ đông, vui sướng tiếp tục chọn thịt bò.
Có tiền một cái liền ngang tàng vậy luôn.
Vấn đề sinh nhai của gia đình đã được giải quyết, hòn đá đè nặng trong lòng Điền Hồng Kiệt cuối cùng cũng được đặt xuống rồi. Nam sinh viên vui vẻ mỗi ngày một vui vẻ hơn.
Ở trường cậu nói với Trương Gia Nguyên, nhà cậu không hề nghèo một chút nào, hôm qua còn mua tận hai miếng bít tết nữa. Nói đến đoạn phấn khích cậu còn sờ cổ lắc lắc đầu.
Trương Gia Nguyên ngoài mặt thì phối hợp nhưng thực chất trong lòng lại cực kì bi ai: đứa nhỏ này dễ lừa quá, mới hai miếng bít tết đã vui như này rồi.
Mấy ngày rồi hôm nào cũng thấy bạn nhỏ vui vẻ Hồ Vũ Đồng cũng vui vẻ theo mặc dù anh cũng không hiểu Điền Hồng Kiệt tại sao lại vui như vậy.
Hai ngày sau, lúc đi đón bạn nhỏ tan học, Hồ Vũ Đồng phát hiện hôm nay cậu còn phấn khích hơn trước, vui đến mức cả người như muốn bay lên.
"Em vui gì thế?" Hồ Vũ Đồng vừa khởi động xe vừa hỏi bạn nhỏ.
"Em sắp lên sân khấu biểu diễn rồi." Điền Hồng Kiệt cười tít mắt, vừa thắt đai an toàn vừa trả lời. "Năm nay trường em tổ chức một buổi lễ tạm biệt các sinh viên tốt nghiệp, nói rằng tân sinh viên năm nhất phải tiễn các sinh viên tốt nghiệp, yêu cầu mỗi lớp phải có ít nhất một tiết mục. Lớp em cử em đi đăng kí lên hát một bài, không ngờ được chọn thật rồi."
Anh biết bạn nhỏ học khoa âm nhạc, cậu biết chơi một chút Saxophone, ngày trước ở nhà cậu hay luyện hát hoặc luyện chơi kèn nhưng từ khi bọn họ sống chung, anh chưa thấy cậu nhắc đến chuyện này bao giờ. Chắc là do bạn nhỏ ngại, không dám thể hiện mình trước mặt anh.
Vì vậy ngoài bài hát "thợ quét vôi" đó ra, Hồ Vũ Đông căn bao chưa bao giờ nghe cậu hát. Anh hơi tò mò hỏi: "Em hát bài gì thế?"
"Bài <Vô lạc bất tác> của Phạm Dật Thần." Điền Hồng Kiệt buột miệng hát hai câu. "Trời hôm trống rỗng, đất khô cằn, anh thì vì em mà điên cuồng...."
Bài hát rất sinh động, bạn nhỏ cũng rất hoạt bát. Hát bừa hai câu đã dấy lên hương vị mùa hè của thanh xuân làm Hồ Vũ Đồng không kìm nổi lòng quay qua cười với cậu nói: "Hay phết đó, lúc nào em diễn?"
"Thứ 6 tuần sau a." Trả lời xong bạn nhỏ nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nhưng thầy giáo nói âm của em không được chuẩn lắm, bảo em về nhà phải luyện tập nhiều hơn, anh giúp em được không?"
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ chủ động nhờ anh giúp đỡ, điều này có nghĩa là trong lòng bạn nhỏ, Hồ Vũ Đồng đã trở thành một chỗ dựa đáng tin cậy.
Lần đầu tiên bạn nhỏ bày tỏ sự tin tưởng của mình đối với anh này đối với anh mà nói cũng tràn đầy vị ngọt ngào của sữa mật, ngọt đến mức từng đoạn huyết quản đều đang căng phồng lên.
Hồ Vũ Đồng trả lời: "Đương nhiên là được rồi."
————————
Trương Gia Nguyên không hổ danh là bạn thân của Điền Hồng Kiệt :)) lo cho bạn quá trời đất :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip