How can i leave you?
(Tiffany)
"Cậu cứ giận dỗi sao cũng được. may cho cậu là tớ thích cậu đấy."
Tôi lấy hết can đảm thú nhận rồi giấu gương mặt đỏ bừng vào lưng Taeyeon. thật may vì cậu ấy quay lưng lại với tôi, nếu không tôi sẽ chẳng thể nói được gì khi đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn vào mình nữa.
Tôi có thể cảm nhận được thân thể trong vòng tay mình trở nên căng thẳng. không biết đây là dâu hiệu xấu hay tốt nữa.
Tôi nhận thấy Taeyeon đang cố xoay người lại, tôi lập tức siếc chặt cái ôm, tôi không thể để cậu ấy thấy khuôn mặt bây giờ của tôi được.
"Fany-ah ..", Taeyeon than nhẹ
"Đừng. Cứ nằm như vậy đi" Tôi yêu cầu
"ý câu nói khi nãy của cậu là gì?"
"Hả? Câu nào?" Tôi giả vờ ngớ ngẩn để né tránh câu hỏi
"Umm .. khi cậu nói rằng cậu..uh thích tớ?"
"Ah .. câu đó hả.cậu hỏi vậy là sao, Taeyeon-ah? Nó chỉ đơn giản là tớ thích cậu vậy thôi. Lúc đầu tớ đã nghĩ chúng ta không hợp nhau nhưng gần 1 tháng qua, tớ cảm thấy thật tốt khi gặp được cậu. tớ thấy mình may mắn biết chừng nào. Cậu là một nguoiwg tốt, Taeyeon-ah, một người rất chu đáo, dịu dàng, nhưng cũng mạnh mẽ và đáng tin cậy " Tôi nói chân thành khi cố gắng bình ổn trái tim của mình.
Đột nhiên tôi nhận thấy Taeyeon đang cố xoay người lần nữa, nhưng lần này tôi không ngăn cậu ấy lại. Taeyeon nằm đối mặt với tôi, cười ấm áp. Chết tiệt, cái lúm đồng tiền ấy!!
"Cảm ơn vì cậu đã nghĩ về tớ như vậy, Fany-ah. Tớ cũng muốn thú nhận,thật sự lúc ích cậu, nhưng thời gian trôi qua, tớ càng thích cậu hơn. Nhưng tớ vẫn hi vọng cậu tự lập hơn " Taeyeon nói khi vén sợi tóc ra sau tai tôi.
"Tớ không thể mãi bên cậu được, cậu phải học cách chăm sóc mình đi, vì chính bản thân cậu ấy!. Và Chúa ơi, sao cậu sợ nhiều thứ quá vậy?" Cậu ấy cười khúc khích.
"Bọ, sấm sét, ma, bóng tối. Cậu phải dũng cảm lên. Tớ không phải lúc nào cũng có mặt ở đó để bảo vệ cậu đâu. Tớ không thể lúc nào cũng có thể bên cậu. một ngày nào đó tớ cũng phải ra đi. Nếu ngày đó thật sư đến, tớ mong cậu có thể làm mọi chuyện thật tốt"
"Tại sao cậu lại đột nhiên nói chuyện này?" Tôi bĩu môi, ghét cai ý tưởng sẽ mất cậu ấy một ngày nào đó.
"Nah, không có gì. Chúng ta ngủ thôi." Cậu ấy vỗ nhẹ đầu tôi
"Nhưng tớ chưa buồn ngủ."
"Tớ sẽ hát ru cho cậu nhé. Tớ thấy cậu ngủ rất ngon mỗi khi tớ làm vậy đấy." Cậu ấy cười tự mãn
"Ugh .. được đó. Chúc ngủ ngon, Tae." Tôi nói và hôn lên má cậu. Cậu ấy ngượng ngùng mỉm cười với tôi trước khi làm điều tương tự, nhưng không phải ở má, mà ở trán.
"ngủ ngon, Fany-ah." Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe giọng hát ấm áp của Taeyeon. Nhưng những cử chỉ dịu dàng của cậu ấy làm tôi phân tâm, những cái vuốt ve nhè nhẹ trên tóc tôi, và tôi thấy chúng thật dễ thương. Tôi, thật sự, đã phải lòng cậu ấy mất rồi.
********************
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với Taeyeon gần đây. Cậu ấy im lặng hơn, và không vui vẻ như trước nữa. Tôi muốn biết chuyện gì đang làm cậu ấy phiền lòng.Nhưng bất cứ khi nào tôi hỏi, cậu ấy chỉ cười và nói rằng mình ổn. Tôi rất lo lắng cho Taeyeon. Đặc biệt là khi tôi bắt gặp cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt buồn bã.tôi không biết phải làm gì để giúp cậu ấy.
"Fany-ah ..", Taeyeon gọi tôi
"Hm?"
"Hôm nay cậu rãnh không?"
"Yeah .. wae?"
"Cậu học lái xe nhé. Tớ dạy cho."
"Eh? Sao tự nhiên lại....?"
"Yah .. cậu không muốn thử lái bé cưng của cậu hả?" Tôi biết cậu ấy đang nói đến chiếc lamborghini màu hồng của tôi.
"Um .. tớ muốn, nhưng .."
"Không nhưng nhị gì hết. đi nào Tiff. Rất là vui đó. Và nếu cậu đang lo lắng thì tớ cam đoan cậu sẽ an toàn tuyệt đối."
"Được rồi."
.
"Vậy mới được chứ." Cậu ấy nói và véo nhẹ má tôi. Tôi không thể ngăn mình nở nụ cười.
*******************
Nhờ Taeyeon,mà chỉ mất một tuần tôi có thể lái chiếc xe yêu thích của mình. Nhưng cậu ấy vẫn luôn ngồi bên cạnh để quan sát. Bất cứ khi nào có cậu ấy gần bên, tôi sẽ luôn cảm thấy an tâm. Chưa bao giờ tôi tin tưởng một người nào đó dến vậy.
*Taeyeon-ah .. tớ yêu cậu. Tớ thật sự rất muốn cho cậu biết, nhưng tớ sợ cậu sẽ bỏ chạy. tớ rất sợ mất cậu. tớ không dám tưởng tượng một ngày nào đó tớ không còn nhìn thây nụ cười của cậu, không được nghe thấy giọng nói của cậu, không được cãi nhau với cậu, không được chạm vào cậu. Không, tớ không muốn như vậy, ngay cải nghĩ thôi, tớ đã thấy đâu đớn rồi. Và tớ sợ bị cậu từ chối. cậu nói tớ hèn nhát cũng được. nhưng tớ thật sự rất sợ, Taeyeon-ah. Thế nên hãy để tớ tiếp tục yêu cậu thầm lặng thế này thôi. Đến khi tớ có đủ can đảm nói cho cậu, cậu sẽ chấp nhận tình cảm của tớ nhé, và hãy yêu tớ thật nhiều vào.*
********************
"Fany-ah, hôm nay mình học nấu ăn đi. Tớ chỉ cho"
"Tớ không muốn. Tớ ghét nấu ăn. Và nó cũng ghét tớ nữa, Tae ah."
"khoan, "nó" là ai?" Cậu ấy bối rỗi hỏi lại.
"Các loại thực phẩm, nhà bếp....bla bla bla!"
"Hahaha .. Aigoo Tipany tội nghiệp của tớ. Tớ sẽ chỉ cậu, được không? Tớ sẽ luôn ở đây, sẽ kiên nhẫn đến khi cậu nấu được món gì đó có thể ăn được." Cậu ấy trêu chọc
"Hứa đi! Cậu sẽ không bỏ tớ?" Tôi miễn cưỡng thoải hiệp.
Tôi không biết mắt tôi có bị gì không, nhưng một khoảnh khắc nào đó, tôi nhìn thấy thứ gì lấp lánh trong mắt Taeyeon. Nước mắt? Không thể nào.. tại sao Taeyeon lại khóc? Là do tôi nhìn nhầm đúng không. Yeah, chắc là nhầm rồi, tôi tự nhủ.
"Tớ sẽ không đi. Vậy giờ học được chưa?" Cậu ấy mỉm cười ngớ ngẩn. nhưng tôi cảm thấy có thứ gì đó đằng sau nụ cười kia,nhưng tôi không rõ đó là gì.
"Deal. Nhưng tớ phải đi ra ngoài, Tae. Khoảng 3 giờ sau tớ sẽ về. Và .... tớ có thể lái xe một mình chứ?" Tôi hỏi
"Chắc chắn rồi .. nhưng nhớ cẩn thận nhé, không được lái quá nhanh."
"Được rồi, tớ biết rồi. gặp cậu sau nhé, Tae!"
Tôi đã quá háo hức cho lần đầu tiên lái xe một mình để không nhận ra ánh mắt của cậu nhìn theo tôi buồn bã như thế nào, kể cả tiếng thở dài mệt mỏi. cậu ấy lầm bầm gì đó mà tôi không bao giờ có thể nghe thấy
"Tớ phải rời xa cậu như thế nào đây, Fany-ah?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip