Phần 1- Vol 12
Gun and Rose. Vol 12
Xét trên mọi khía cạnh, Ngô Thế Huân là thuộc kiểu người thích tham dự hôn lễ hoặc tang lễ hơn cả. Bởi vì khi đó, anh không cần phải mất thời gian đứng trước tủ quần áo, do dự xem mình nên mặc thế nào mới phù hợp. Cứ nhất quán là hôn lễ thì mặc màu trắng, mà tang lễ thì mặc màu đen, có phải đơn giản hơn không?
Lấy ra bộ vest màu đen, sau khi thay xong, lại đứng trước gương một lúc, nhìn vào khuôn mặt đàn ông không chút biểu cảm, than thở: "Tang lễ phải mặc màu đen, thật bi thương." Giống như tự mình ám thị, tự mình nói với mình. Trước khi ra khỏi cửa, Ngô Thế Huân còn không quên chào tạm biệt với mô hình khủng long trên tủ đầu giường và cũng không quên lấy ra hộp sữa đã đánh dấu từ trước. Mọi thứ lúc này mới hoàn hảo.
Vì nhà ở cách khu vực nội thành một quãng khá xa, tuy rằng không phải lần đầu ngồi xe bus nhưng Ngô Thế Huân vẫn không thích ứng nổi, chỉ đành ngay ngắn ngồi trên ghế. Xe của anh đã bị ghi biên lai phạt, mà trên biên lai cũng ghi rõ tạm thời thu hồi giấy phép lái xe, đúng là xui đủ đường.
Cùng con quái vật xe bus đại chiến mấy trăm hiệp, sau khi Ngô Thế Huân xuống xe, việc đầu tiên là xác định xem kiểu tóc có bị làm rối không, sau khi xác nhận xong không có vấn đề gì mới đi về hướng con ngõ nhỏ.
Lộc Hàm vừa bỏ miếng trứng gà vào miệng, điện thoại liền reo lên có tin nhắn đến. Cậu liếc mắt sang nhìn, là một dãy số lạ.
"Tôi tới rồi, xuống đi."
Hứ, Ngô Bắn Tỉa. Lộc Hàm nhai thêm vài miếng nữa, uống thêm một ngụm sữa mới ra khỏi cửa.
Đó cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ không vội không vàng, cùng nhau sánh bước. Bọn họ phải đến tham gia tang lễ của Kim Chính Hoa. Tất cả tư liệu Lộc Hàm thu thập được ở trường học, tại tòa án, đã cấu thành chứng cứ cho việc bắt nạt học đường, trong đó học sinh cầm đầu, bị lưu ban xuống một năm.
"Thật không ngờ, Ngô sir lại cùng tôi đến tham gia gia tang lễ cơ đấy!" Đương nhiên, đây là do Ngô Thế Huân tự nguyện. Nhưng mà cái kiểu tự nguyện này, lại giống như là ban ơn hơn. Khi đó, lúc Lộc Hàm nhận được tin tức phải đi dự tang lễ, Ngô Thế Huân không hề có chút do dự nào, nói cùng đi luôn. Điều này khiến cho Lộc Hàm có chút vui mừng, giống như kiểu đột nhiên biết được, đối phương còn có một mặt không lạnh lùng đến như vậy.
"Không, tôi chẳng qua là muốn nghỉ một ngày thôi! Mệt!" Câu trả lời của Ngô Thế Huân, vô thức lại một lần nữa đem ấn tượng của anh trong lòng cậu, vừa mới được nâng cao lên một tý lại bị hạ xuống đáy.
"Đồ động vật máu lạnh!" Lộc Hàm nói: "Thật là người chưa từng chịu khổ, mới có thể nói ra mấy lời như vậy."
Ngô Thế Huân chỉnh lại quần áo, nói: "Phải đấy, tôi chưa từng chịu khổ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái gì mới gọi là khổ?"
"A?"
"Bởi vì to béo, tự ti, nhu nhược, bị người ta bắt nạt, đây gọi là khổ? Không, cái này gọi là vô dụng. Bởi vì không nỗ lực làm việc, chỉ có thể suốt ngày quét dọn đường phố để xoay xở cuộc sống nuôi con của mình, cái này gọi là khổ? Không, cái này cũng gọi là vô dụng. Bởi vì hoang phí ngày tháng, trở thành phế vật cũng được. Bởi vì bản thân không đủ mạnh mẽ, đi làm hại người khác cũng được. Những cái này có thể gọi là khổ sao? Lộc Hàm, cái gì mới là khổ?" Ngô Thế Huân thực sự đang hỏi, Lộc Hàm cũng đang thành thật lắng nghe. Lúc ánh mắt giao nhau, Lộc Hàm bỗng nhiên cảm thấy, con người Ngô Thế Huân này, dường như thật sự có thừa sức hấp dẫn. Phải đó, cái gì mới là khổ? Lộc Hàm cười cười, không nói gì.
"Không ai bảo cậu, cậu cười lên rất khó coi à?"
"Này Ngô Thế Huân, tính cách của anh có thể đừng có thay đổi loanh xoành xoạch như vậy được không? Hả?" Lộc Hàm nhìn như sắp vung tay thành nắm đấm rồi.
"Lần này thành công rồi nhỉ?" Khóe miệng Ngô Thế Huân nhếch lên, trong đôi mắt mang theo sự giảo hoạt, nụ cười tà ấy, trông khá là kỳ dị, anh hỏi: "Buồn cười không?"
"Hoàn toàn không!"
Đi thêm được một lúc thì đã tới trước từ đường. Bạn bè thân đi thích đến cửa, từng người một cúi đầu đi vào. Huân Lộc hai người lúc này đang đứng ở trước cửa, Lộc Hàm hít sâu một hơi, vừa mới định bước vào, thì khóe mắt chợt nhìn thấy có một người mang khẩu trang và kính râm đang đứng ở một góc, xung quanh vây chặt toàn người là người.
"Kim Tuấn Miên kìa!" Lộc Hàm dùng tay huých vào cánh tay của Ngô Thế Huân nói.
Ngô Thế Huân cũng nhìn về hướng đó, đại khái là ba người cùng phát hiện ra nhau, có chút ngại ngùng.
"Đi thôi!" Ngô Thế Huân bĩu môi nói, sau đó khua khua tay, tự mình tiến vào trong từ đường trước.
Lộc Hàm nhanh chóng đi tới trước mặt Kim Tuấn Miên. Vụ án đã kết thúc vài ngày rồi, cánh truyền thông đưa tin càng ngày càng làm quá lên. Đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vậy mà Kim Tuấn Miên lại xuất hiện tại nơi này.
"Anh không lo bị người ta bám theo à?"
"Cũng tốn nhiều công sức lắm!" Giọng Kim Tuấn Miên có chút khàn, nụ cười cũng hơi miễn cưỡng, nói tiếp: "Thế nhưng tôi vẫn muốn đến tiễn đưa."
"Không nên vào đâu, có nhiều người lắm!" Lộc Hàm trong lòng cũng không phải không hiểu, phải biết rằng, tình trạng của Kim Tuấn Miên hiện nay cũng không phải tốt lắm. Quản lý của mình bỗng nhiên bị bắt, lại còn trách oan một fan. Anh ta tự trách lại sợ hãi, còn phải đối mặt với truyền thông. Lộc Hàm vươn tay ra, vỗ vỗ vai Tuấn Miên nói: "Sẽ ổn cả thôi!"
"Tôi chỉ muốn đến tặng thứ này, sau đó sẽ đi ngay." Kim Tuấn Miên nói, lấy trong áo khoác gió ra cái hộp giữ ấm giấu bên trong: "Vẫn còn nóng, mong cảnh sát Lộc hãy giúp tôi mang tới cho cô bé ấy!"
"Được!" Lộc Hàm nhận lấy. Kim Tuấn Miên cúi đầu xuống, mím chặt môi lại sau đó liền xoay người rời đi. Lúc này, Lộc Hàm lại nhớ đến lời Ngô Thế Huân đã từng nói, mỗi một người, đều tồn tại theo một phương thức khác nhau. Có lẽ đúng là như vậy...
"Oppa, em là một đứa béo, thế nhưng em vẫn không bỏ được bánh gạo cay, tuy rằng các bạn đều cười nhạo em, nhưng mà chỉ cần ăn bánh gạo cay liền như được sống lại, tràn trề sinh lực. Thật muốn ăn thêm một lần nữa."
Đây là nội dung di thư của cô bé ấy. Khi Lộc Hàm đem cái hộp giữ ấm đặt ở trước bàn thờ, bánh gạo cay hãy còn nóng. Lộc Hàm chắp tay trước ngực, cúi người xuống.
Oh Se Hun nhìn bóng lưng người kia, lại nhìn vật đang đặt trên bàn thờ, di ảnh của Kim Chính Hoa.
"Cười lên cũng là một mỹ nhân đó!" Anh cười nhẹ rồi khẽ nói: "Xin hãy yên nghỉ."
Trong lễ tang, bầu không khí ngượng ngập nhất là khi phía bên nhà trường đọc diễn văn. Đại diện cho trường học đọc diễn văn là hiệu trưởng trường Thanh Đằng, một người đàn ông trung niên hói đầu, có thân hình phát tướng.
"Khụ, đối với cái chết của học sinh Kim, trường chúng tôi bày tỏ thương tiếc, đồng thời tại đây cũng có sự tham giự của phóng viên đưa tin, còn có cả cảnh sát nữa. Trong lúc chia buồn, trường chúng tôi lần nữa thanh minh, chuyện học sinh Kim bị bắt nạt, trường học chúng tôi cũng không biết rõ. Hơn nữa, người chết là tử vong tại nhà, trường học cũng không có trách nhiệm quá lớn. Đương nhiên, đối với cha mẹ của người chết..."
Lộc Hàm nhìn về phía cha mẹ của người đã mất, người cha đang ôm lấy vai người mẹ, tay hai vợ chồng nắm chặt lấy nhau. Cam chịu, còn có cả bất đắc dĩ. Lộc Hàm nhíu mày thầm nghĩ phải rồi, đây chính là xã hội...
"Đừng kích động!" Ngô Thế Huân dường như biết Lộc Hàm muốn làm gì, anh bèn vươn tay ra ngăn cản. Quả thực, nếu như Ngô Thế Huân không cản lại, Lộc Hàm nhất định sẽ xông lên, đấm cho gã đàn ông kia một phát.
"Không nên tùy tiện lấy thân phận cảnh sát đem ra chơi đùa!"
Lộc Hàm cắn chặt hàm răng, trừng mắt nhìn. Ngô Thế Huân biết, cái tên thùng cơm di động này, thật sự tức giận rồi! Quả thật, cho dù thế nào đây cũng là một tang lễ, vậy mà lại làm ra cái vẻ như là lễ công bố tin tức chính thức, người trong trường học vội vàng chối bỏ trách nhiệm như vậy, đúng là trò hề lộ liễu.
"Nhìn cho kỹ, đây chính là, cái gọi là luật." Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nói.
Hai người phụ huynh đã mất đi con gái, ôm đầu khóc nức nở, còn bị tùy ý chà đạp lên chút danh dự cuối cùng. Bởi vì sự bảo vệ của luật giáo dục, những hung thủ gián tiếp, chỉ bị giảng giải đạo lý, thậm chí còn được gỡ hết tội danh.
Cũng chính là lúc đó, Lộc Hàm triệt để hiểu rõ, vì sao Ngô Thế Huân luôn luôn duy trì lý trí dùng để ứng phó đối với bất cứ chuyện gì. Vì sao khi đối mặt với pháp luật, anh lại luôn giữ thái độ xem nó như trò đùa. Đó là bởi vì, anh hiểu được, làm sao mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ người khác. Ngô Thế Huân, là một người có pháp luật của riêng mình.
Đây chính là cộng sự của Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân vỗ vỗ vai Lộc Hàm, sau đó mới nở một nụ cười, rồi nói: "Làm cảnh sát, không có thời gian cho cậu thích ứng đâu. Phải năng động lên, Lộc sir! Nhưng, không phải bây giờ."
Hai người lúc này cùng nhìn nhau cười.
Sau khi lễ tang kết thúc, hiệu trưởng trường Thanh Đằng đang chuẩn bị lái xe rời đi. Vừa chạy đến ngã rẽ, lại bị người đàn ông mặc một thân vest đen đột nhiên lao ra cản đường đi.
"Này! Không nhìn thấy xe à???" Ông ta vừa ló đầu ra, liền buông lời chửi. Bỗng nhiên lại lòi đâu ra một người nữa, vươn tay mở cửa xe từ bên trong, đem người kéo ra ngoài. Giơ chân lên đá, động tác cực nhanh.
Này, đây là phạm pháp đấy.
Khốn kiếp, ông đây, chính là luật TMD pháp!
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là làm theo thông lệ!"
-Vol 12-
TMD= con mẹ nó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip