Phần 1- Vol 58

Gun and Rose . Vol 58

"Anh biết rồi mà vợ! Xong việc ở đây anh lập tức về ngay, sau đó chúng ta sẽ tới Busan nghỉ dưỡng mà. Thôi nào, em hiểu chuyện chút đi, đây là hội nghị cấp cao đó không phải phóng viên nào cũng có thể có mặt đâu." Người phóng viên kẹp điện thoại bên tai, từ trong nhà vệ sinh đi ra, mở vòi nước để rửa tay đồng thời nói chuyện dỗ dành vợ mình ở đầu kia điện thoại.

"Xoảng!!!" Đột nhiên có tiếng động vang lên, khiến cho người phóng viên trẻ giật mình rụt cổ lại, điện thoại rơi xuống bồn rửa tay: "Ôi trời!" Người đó vừa với tay nhặt lên, vừa nghiêng đầu nhìn qua. Cúi mắt xuống thấy một mảnh thủy tinh vỡ trên nền nhà, còn cả một hòn đá khiến anh ta nhất thời đờ người ra.

Vẫn chưa hết, bỗng nhiên anh ta còn trông thấy một cái móc dây thừng màu đen, được ném vào từ bên phải, móc vào mép cửa nhà vệ sinh. Tiếp sau đó là vài tiếng chân đạp mạnh mẽ, người phóng viên kia chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, trước mặt bỗng xuất hiện một người. Người đó vóc dáng rất cao, chỉ mặc quần áo trong, đôi mắt lạnh lùng lại mang đầy vẻ uy hiếp, dọa anh ta sợ đến nỗi không nói được lời nào.

"Chọn anh vậy!" Người đàn ông nọ vung tay lên, một con dao đã kề sát vào cổ người phóng viên kia. Anh ta chớp mắt một cái, lập tức ngã xuống đất. Người đàn ông với sắc mặt lạnh lùng, ghé sát đâu lại: "Hừ, quần áo nhỏ hơn mất rồi!" Nhếch mép, gỡ thẻ phóng viên ra khỏi cổ người kia rồi kéo đối phương vào một phòng, sắp xếp ổn thỏa xong liền tìm biển đang sửa chữa treo vào tay nắm cửa.

Không phải ai khác, mà chính là Ngô Thế Huân. Anh siết chặt cà vạt, bước ra khỏi nhà vệ sinh, đồng thời giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa. Mồm miệng anh khô khốc, lấy điện thoại ra kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định có tín hiệu.

Lộc Hàm, cậu tốt nhất là trước 2h gọi điện cho tôi. Ngô Thế Huân âm thầm nói trong lòng.

"Xin xuất trình giấy tờ cá nhân." Nữ thư ký đứng ở cửa, cúi đầu nói với Ngô Thế Huân. Mặt anh đanh lại, giơ thẻ phóng viên lên rồi đi vào bên trong. Mới vào được hội trường có vài giây đó thôi, mà thời gian bỗng như chậm lại hẳn vậy. Anh vừa ngước mắt lên, liền đối mặt với Kim Mân Thạc đang đứng bên cạnh tổng thống. Người đàn ông đó khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, khẽ hướng Ngô Thế Huân gật đầu.
                   
Ngô Thế Huân híp mắt lại, tìm vị trí ngồi xuống. Đây chính là hội nghị cấp cao trong Nhà Xanh, chính khách ngồi trên bục, bên dưới là cánh phóng viên ngồi yên, im lặng như tờ. Bọn họ có người thì giơ máy quay lên, có người lại cầm bút ghi chép. Ngóng trông quốc gia và chính phủ nói cái gì đó, để bọn họ còn "thêu hoa trên gấm".

Khiến Ngô Thế Huân bất ngờ đó là, chỉnh lý xong văn bản phát biểu trên bục, Kim Mân Thạc lại đi xuống phía dưới. Người kia vẫn không ngừng nhìn mình, điều đó khiến Ngô Thế Huân bất giác nhíu mày. Càng khiến người khác bất ngờ hơn là, người đàn ông toàn thân đầy sức hút này lại ngồi xuống bên cạnh anh. Anh ta vắt chân lên, vẫn giữ nguyên nụ cười đưa mắt nhìn lên bục phát biểu.
                   
Hội nghị vẫn còn chưa chính thức bắt đầu, mà bầu không khí đã căng thẳng đến cực điểm. Ngô Thế Huân liếc mắt quan sát người đàn ông này, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ điều gì?

"Có mang theo còng số tám không?" Kim Mân Thạc nhẹ giọng hỏi. Ngô Thế Huân không đáp lại.

"Nếu như Lộc Hàm thắng thì hãy còng tay tôi lại, đây là giao hẹn giữa chúng tôi. Vậy nên, tôi sẽ không trốn tránh." Thời gian đang qua đi từng phút từng giây, mọi thứ vẫn bình thản như vậy: "Cũng luôn có người sẽ kết thúc tất cả."

Ngô Thế Huân không hề lên tiếng, hiện tại điều duy nhất anh quan tâm, chỉ có người đàn ông kia, không biết đã là lần thứ bao nhiêu giơ đồng hồ lên xem rồi.

"Cậu nghĩ cậu ta có thể thắng không?"

"Có!"

"Vậy vì sao cậu vẫn luôn nhìn đồng hồ? Phải chăng là không tin tưởng cậu ấy?"

"...Là tôi không tin tưởng chính bản thân mình."

"Có ý gì?"

"Là đối với bản thân không tin tưởng, một khi mất đi cậu ấy!"

Câu nói này, lại khiến Kim Mân Thạc thu lại nụ cười. Không phải là không có lòng tin với đối phương, mà là với bản thân có khả năng mất đi đối phương không có lòng tin. Câu nói này, tựa như chạm đến nơi nào đó trong lòng Kim Mân Thạc, nhưng chỉ một chút thôi. Có lẽ là bởi vì, quá lâu rồi không có cảm giác như vậy, thời khắc ấy, trong đầu Kim Mân Thạc là một mảnh trống rỗng. Anh ta nghiêng đầu qua nhìn Ngô Thế Huân, thấy người đàn ông này, ánh mắt mang theo sự sốt ruột, nỗi lo lắng đành tạm ẩn nhẫn, Kim Mân Thạc lần nữa nhìn về phía trước.

"Cậu ta sẽ không thắng đâu!" Kim Mân Thạc thản nhiên nói.

Ngô Thế Huân bỗng nhiên cong khóe môi lên, khẽ liếc mắt nói: "Có câu này của anh, ngược lại khiến tôi yên tâm không ít." Trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Kim Mân Thạc, ánh mắt ấy bỗng có chút sửng sốt. Ngô Thế Huân tiếp tục nói: "Lộc Hàm có một thói quen xấu, đó chính là bướng bỉnh. Người khác càng cảm thấy cậu ấy không có khả năng, cậu ấy càng khăng khăng muốn làm được. Có bao nhiêu không thể, ngược lại cậu ấy sẽ biến nó thành bấy nhiêu có thể."

Dưới hầm lò tối đen, ánh sáng phát ra từ đèn pin càng ngày càng yếu, Lộc Hàm nhún nhún vai, làm vậy có thể khiến cho bản thân ấm lên đôi chút. Khóe miệng cậu vẫn mang ý cười, vẫn còn thiếu một chút nữa. Lúc này, thần kinh đã căng thẳng đến cực độ rồi! Phải, là sáu ô vuông, thiết bị dò sóng kiểm tra được mỗi một ô sẽ liên quan đến một dây. Không chỉ có vậy, Lộc Hàm còn phát hiện ra, đây không chỉ là sáu ô vuông bình thường, từ bố trí ngang dọc của đống dây có thể thấy được ở đây có quy tắc xoắn ốc nhất định. Cái này rất giống với một vật nào đó.

Rubik.

Nhưng phức tạp hơn rubik một chút đó là, không phải chỉ cần đem hình lập phương chuyển về cùng một màu, mà còn phải không làm loạn một dây nào. Cánh môi Lộc Hàm đập vào nhau lập cập, hầm lò mỗi lúc một lạnh, cậu thậm chí còn cảm thấy như có vô số con dao đang cắt vào da thịt cậu. Đầu ngón tay vẫn đang không ngừng chuyển động: "Thiếu một chút nữa thôi, Lộc Hàm!" Cậu tự nhủ với mình như vậy, mặc dù thân thể đã run đến lẩy bẩy.

Ô cuối cùng, Lộc Hàm vươn tay ra khều một cái.

"Cạch!" Quả cầu được mở ra, nước mắt của Lộc Hàm tràn đầy hốc mắt cùng với tiếng cười nhè nhẹ. Đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá cây, xanh da trời, tím, có tất cả sáu sợi dây. Cậu nín thở, tay phải co lại, lôi chiếc kìm sắt từ trong túi ra. Chỉ cần cắt đứt một dây, là sẽ dừng lại, cậu giơ đồng hồ lên xem, chỉ còn...năm phút.

Còn ba phút.

Hai phút.

Một phút.

Bốn mươi.

Ba mươi.

Mười lăm.

Năm...

"Bùm!" Pháo giấy được bắn phụt ra từ trong ống: "Tôi tuyên bố! Hội nghị cấp cao, chính thức bắt đầu!"

"Cạch!" Ngô Thế Huân cong khóe miệng lên: "Kim Mân Thạc, anh đã bị bắt." Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói, đã kịp móc còng số tám lên tay người đàn ông kia. Kim Mân Thạc rất bình tĩnh, anh ta và Ngô Thế Huân đứng dậy cùng lúc. Ánh mắt tổng thống lập tức tìm đến, đây là ánh mắt tràn đầy câu hỏi có chuyện gì vậy?

Kim Mân Thạc đứng thẳng dậy, chỉ cười cười rồi cúi gập người xuống chào. Khi anh ta ra khỏi căn phòng đó, lần đầu tiên cảm giác được, gió thổi đến sao mà dễ chịu đến vậy. Lúc Kim Mân Thạc bước ra khỏi Nhà Xanh, anh ngẩng đầu lên nhìn trời, phút giây ấy, nước mắt không còn bị khống chế nữa.

"Mặt trời." Giọng nói run run, cả nụ cười của bản thân hòa lẫn với nước mắt. Lần này, đều là thật chứ? Ngô Thế Huân chỉ thản nhiên mở cửa xe, cố định còng tay của Kim Mân Thạc rồi ngồi vào ghế lái, nhấn ga, xe lần nữa lao vụt đi.

Trong hầm lò, Lộc Hàm nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Ý cười không có cách nào kiềm chế được, tiếng cười mang theo cả nước mắt này, nghẹn ngào tuôn ra khỏi cổ họng. Quả bom đã ngừng hoạt động, trong sáu sợi dây, Lộc Hàm đã chọn cắt đi sợi dây màu vàng, giây phút ấy, cái tên mà cậu gọi lên.

"...Thế Huân...Thắng rồi! Thắng rồi!!!"

"Đây đâu phải đường đến Sở cảnh sát." Kim Mân Thạc phát hiện, chiếc xe này đang hướng ra khỏi nội thành, trong ánh mắt mang theo tia nghi ngờ. Ngô Thế Huân từ đầu chí cuối đều nhẫn nhịn kiềm chế tiếng cười, không lên tiếng. Gió tạt vào mặt. Hiện tại, người anh muốn gặp nhất là Lộc Hàm. Vô cùng, vô cùng luôn.

Khi chiếc xe dừng lại ở mảnh đất hoang vu, Ngô Thế Huân vừa nghiêng đầu qua, đã nhìn thấy Lộc Hàm chân khập khiễng đang đi về trước còn ngoắc tay với mình. Sắc mặt cậu trắng bệch nhưng cười lên rất đẹp. Hai mắt đỏ au, quả thật vấn đề hình tượng có hơi gay go. Hốc mắt Ngô Thế Huân cũng đỏ lên trong chớp mắt, anh lập tức mở cửa xe, chạy về hướng đó.

Ở giữa mảnh đất hoang vu này, hai người từ từ tiến lại gần nhau, nhịp tim của Ngô Thế Huân đã đập mạnh lên đến mức tựa như muốn ngừng lại. Khi người kia dùng tất cả sức lực ôm anh vào lòng, khoảnh khắc ấy giống như có được cả thế giới. Thân nhiệt Lộc Hàm rất thấp, nhưng sức lực ôm lấy anh lại rất lớn: "Tôi trở về rồi!"

Lộc Hàm hít hà mùi hương trên người Thế Huân. Cái ôm của anh rất ấm áp.

Bầu trời ảm đạm không một gợn mây, ngay cả gió cũng chỉ nhè nhẹ thổi. Buông người trong lòng ra, Ngô Thế Huân nâng gương mặt mệt mỏi kia lên. Trên mặt cậu là tro bụi, cùng vết thương chưa kịp khép miệng. Khóe miệng anh cong lên, nước mắt cũng rơi xuống, đồng thời Ngô Thế Huân khẽ mở miệng hỏi: "Có thể hôn cậu không?"

Lộc Hàm vung nắm tay lên, đấm thẳng vào bụng Ngô Thế Huân.

"Ờ!"

Giây tiếp theo, lại bá đạo kéo cà vạt người đàn ông kia xuống. Dịch cái chân bó bột lên trước một chút, chân kia kiễng lên. Đem đôi môi khô khốc của mình áp lên.

"Cảnh sát Lộc, đâm đau quá!"

"Đương nhiên rồi, tôi chết khát rồi đây này!"

"Tôi đang nói đến râu ria của cậu ấy!"

"Mie nó nói thừa, ông đây là đàn ông đương nhiên là có râu!"

-Vol 58-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip