Chương 33

【33】

Sở thích của Lộc tiên sinh từ nhỏ đến lớn, cũng là sở trường vận động của anh đó chính là bóng đá.

Ngô tiên sinh ngày trước thường nghe Lộc tiên sinh nhắc đến, lúc anh còn học cấp ba đã từng là đội trưởng đội bóng của trường, thành tích vô cùng phong phú.

Nhưng mà cho dù đã nghe nói kỹ năng đá bóng của anh cao siêu, Ngô tiên sinh lại chưa từng được tận mắt thấy qua.

Vì kể từ khi ở bên Ngô tiên sinh, Lộc tiên sinh rất hiếm khi động vào trái bóng, thỉnh thoảng có vận động một chút cũng chỉ là cùng Ngô tiên sinh chơi bóng rổ.

Hỏi anh tại sao, Lộc tiên sinh chỉ cười cười rồi nói, người già rồi, đá một trận xong mất sức ăn không tiêu.

Nhưng mà chỉ có trong thư tình của Lộc tiên sinh viết cho Ngô tiên sinh, đối với việc miêu tả của Lộc tiên sinh về việc vừa gặp đã yêu Ngô tiên sinh, mới có thể hiểu được nguyên nhân bên trong.

Chỉ là vì ở trên sân bóng rổ, mới được nhìn thấy cậu thêm một chút, vì vậy tôi liền quyết định sẽ không chơi bóng đá nữa...

Ngô tiên sinh đột nhiên nhớ lại đoạn thư trên, cười cười lắc đầu, vừa chơi bóng xong người vẫn còn nóng, Ngô tiên sinh cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên trên ghế ở phòng làm việc, rồi quay người lại nhìn Lộc tiên sinh vừa mới bước vào, tựa như vô tình nói: "Có thời gian cùng nhau đi đá bóng đi!"

Lộc tiên sinh vừa nghe thấy hai chữ "đá bóng", tai lập tức dựng lên, còn thanh thanh lại cổ họng, bày ra dáng vẻ không quan tâm lắm, hỏi: "Bao giờ?"

Ngô tiên sinh mỉm cười, nói: "Tuỳ anh!"

"Được rồi, nhưng đến lúc đó phải nhường tôi!" Lộc tiên sinh cố ý giả vờ tiếc nuối lắc đầu: "Tôi cũng không giỏi lắm!"

Ngô tiên sinh cũng chỉ cười mà không nói gì, Lộc tiên sinh ở một bên vừa chỉnh lại mái tóc rối loạn của mình, vừa lải nhải nói: "Máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc..."

Định thần lại nhìn Lộc tiên sinh một cái, Ngô tiên sinh trề môi ra, từng bước tiến lại gần, đối với mái tóc Lộc tiên sinh vừa chỉnh lại một lần nữa làm loạn lên, tóc của Lộc tiên sinh rất nhanh đã khôi phục kiểu tóc tổ chim ban nãy.

"...Không được làm loạn!" Lộc tiên sinh rõ ràng là lại bị hành động của Ngô tiên sinh làm cho kinh ngạc, bàn tay định đưa lên chỉnh lại mái tóc khựng lại giữa không trung, mãi một lúc lâu sau mới có phản ứng, lập tức giữ lại bàn tay đang làm loạn của Ngô tiên sinh.

"..."

"..."

Hai người cứ giữ chặt tay nhau như thế, Lộc tiên sinh vừa định nói gì đó, lúc anh ngẩng đầu lên nhìn Ngô tiên sinh, đột nhiên phát hiện ánh mắt có gì đó không đúng, hai người rơi vào tình trạng không có phòng bị gì mà nhìn thẳng vào mắt nhau.

Ừm.

Lộc tiên sinh có thể nhìn ra, nơi khoé mắt của Ngô tiên sinh đang cong lên kia có dòng điện xẹt qua.

Một giây, hai giây, ba giây, bảy bảy bốn mươi chín giây...

Ở trong tình trạng "cậu nhìn gì", "tôi thích nhìn anh" lúc này, Lộc tiên sinh không thể nhận thua, cho nên cũng trở bên cứng rắn chống đỡ lại ánh mắt cường thế phát ra điện của Ngô tiên sinh.

Dùng ngôn ngữ của khoa học giải thích, thì hai người đàn ông mà, cùng nhau tranh tài gì đó, quá bình thường đi!

Nhưng mà vào lúc Lộc tiên sinh sắp không chống đỡ nổi, lúc trước mắt sắp bị Ngô tiên sinh đánh bại, tay của Ngô tiên sinh vào lúc này lại hạ xuống.

Lộc tiên sinh trong lòng khẽ thở phào, cứ đấu tiếp như thế thì mắt cũng sắp bị phế luôn.

Không đợi Lộc tiên sinh nghĩ xong, Ngô tiên sinh đã giơ bàn tay còn chưa hoàn toàn hạ hết xuống lên, nắm lấy vai của Lộc tiên sinh, kéo anh lại gần hơn nữa.

Lộc tiên sinh trong chớp mắt, biểu tình lại chuyển từ đang thả lỏng quay trở về trạng thái kinh ngạc.

Khoảng cách giữa hai người lại trở nên rất gần, Lộc tiên sinh căn bản là không nhìn thấy biểu tình của Ngô tiên sinh lúc này, nhưng lại có thể cảm nhận được động tác tiếp theo của Ngô tiên sinh.

Ngô tiên sinh hơi khẽ nghiêng thắt lưng, giữ độ cao
vừa bằng Lộc tiên sinh, Lộc tiên sinh không hề nhúc nhích, khuôn mặt Ngô tiên sinh không ngừng tiến lại gần, đặc biệt là điểm hồng hồng nào đó nằm ở dưới mũi đang dần dần tiến đên tấn công vị trí đồng dạng trên khuôn mặt của Lộc tiên sinh.

Ba ngày trước, Lộc tiên sinh đã từng đặt ra câu hỏi với Bạch Hiền.

Như thế nào là mới gọi là sức mạnh bạn trai?

Bạch Hiền nghĩ cũng không buồn nghĩ đã trả lời anh, Ngô tiên sinh của anh không phải là thể hiện rất tốt hay sao?

Khi đó, Lộc tiên sinh kiên định quả quyết phủ định lại cách nghĩ của Bạch Hiền, Ngô Thế Huân ngoại trừ chiều cao, làm gì còn có phương diện nào man bằng anh?

Bạch Hiền lúc đó đã lộ ra nụ cười quỷ dị lại còn nói một cách đầy nội hàm, vẫn còn nhiều phương diện lắm, đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi.

Nhưng mà nhìn hiện tại, khi hai người có cùng điểm xuất phát, Lộc tiên sinh tựa như trong chớp mắt được đả thông kinh mạch lĩnh hội được đạo lý bên trong.

Vì vậy, khi đôi môi của Ngô tiên sinh chỉ còn cách khuôn mặt anh 0,007 giây, Lộc tiên sinh liền nhấn môi mình lên môi Ngô tiên sinh, nghiêng đầu nói: "Hiểu rồi!"

Bị đè lên đôi môi một cách bất ngờ, Ngô tiên sinh cứ ngơ ra, mày cau lại biểu thị không hài lòng, vừa định lấy tay của Lộc tiên sinh ra, nhưng lại bị người kia trốn tránh, Ngô tiên sinh nhíu mày, Lộc tiên sinh lại cười, ngay lập tức dùng một cánh tay đặt lên cổ Ngô tiên sinh kéo xuống, nhanh chóng trực tiếp chính xác không nhiều lời hôn lên đôi môi của Ngô tiên sinh.

Ừ thì, hai người đàn ông mà, lau súng cướp cò, cũng rất bình thường đi!

Nụ hôn của Lộc tiên sinh vừa cường ngạnh lại rất ôn nhu, dường như muốn hướng Ngô tiên sinh tuyên bố, thế nào mới gọi là, sức mạnh bạn trai.

Ngô tiên sinh không hiểu hoàn toàn, cậu cắn lên cánh môi của Lộc tiên sinh, hai tay từ từ tiến xuống dưới, một tay đặt trên thắt lưng của anh, tay còn lại thì nắm lấy bàn tay của Lộc tiên sinh tiếp tục nghênh tiếp người kia.

Lần trước hôn nhau là vào lúc nào, hai người đều không còn nhớ rõ, cho nên cảm giác của lần này lại vô cùng rõ ràng.

Có chút tương đồng nhưng vẫn có điểm không giống.

Bỏ đi sự xấu hổ thời thanh niên, bao hàm nhiều hơn là hai người đàn ông trưởng thành vẫn giữ một trái tim như thuở ban đầu mà cùng nhau thân thiết.

Lộc tiên sinh thuận tay xoa lên cái gáy của Ngô tiên sinh, dè dặt liếm lên cánh môi của người ấy, thầm nghĩ, có phải cậu cũng nghĩ như vậy phải không?

Ngô tiên sinh không thể tách môi ra mà nói được, nhưng bàn tay nắm lấy bàn tay của Lộc tiên sinh lại càng siết chặt hơn.

Ừ, đương nhiên!

Hôn bao nhiêu lâu không ai nhớ nổi, đã ở tình huống này còn ai nhớ ra mà đếm cái kia.

Chỉ là lúc Lộc tiên sinh cuối cùng cũng buông được Ngô tiên sinh ra, hai người đều hít thở không thông.

Lộc tiên sinh bởi vì thiếu khí mà khuôn mặt còn hơi phiếm hồng, thật không ngờ so với đá một hiệp bóng chuyện này còn mất thể lực hơn thế.

Ngô tiên sinh nhìn dáng vẻ của anh lúc này, mỉm cười nói: "Sau này ở đây làm việc, chỉ nhớ đến mỗi chuyện này thôi thì phải làm sao đây?"

Lộc tiên sinh nhíu này, xém chút nữa thì quên lúc này vẫn đang ở phòng làm việc của Ngô tiên sinh.

"Giáo sư Ngô, trái tim không thể hai lòng."

Lộc tiên sinh bĩu môi, đi qua cầm lấy áo khoác của Ngô tiên sinh khoác trên ghế lên, hướng cửa phòng làm việc mà đi , nói: "Chỉ cần nhớ đến việc hôn nhau là được rồi, hiểu chưa?"

Tư tưởng lớn gặp nhau.

Ngô tiên sinh vội đi qua kéo người chuẩn bị bước ra khỏi phòng làm việc, nói: "Không hiểu, phải tiếp tục!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip