Chương 11

Chương 11:

Hai ngày nay Lộc Hàm luôn đi tìm hắn. Hắn cảm giác thật sung sướng. Yêu cầu của Lộc Hàm rất đơn giản chỉ là cùng nhau đi dạo, đương nhiên, phía sau còn có một bóng đèn. Điều này làm cho Ngô Thế Huân rất không vui.

Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm đi săn thú, thế nhưng Lộc Hàm không muốn. Ngô Thế Huân nhìn ra Lộc Hàm có chút lo lắng.

"Không có việc gì, không biết ta sẽ dạy cho ngươi a." Ha hả, cũng không phải người ngoài . .

Ngô Thế Huân quyết định gọi thêm vài người, liền gọi Kim Chi và Dạ Vũ. Kỳ thực còn có một nguyên nhân, để cho bọn họ chặn cái bóng đèn Phượng Hoàng kia lại. Một hồi sau, bọn họ liền tới một khu rừng rậm.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cưỡi chung một con ngựa. Kim Chi và Dạ Vũ cũng cưỡi chung một con, khiến cho Kim Chi rất ngượng ngùng, Lộc Lộc và Ngô Thế Huân như là đã quen rồi, không có chút xấu hổ nào. Kỳ thực dù xấu hổ, cũng không biểu hiện ra ngoài. Phượng Hoàng cưỡi một mình.

Ngô Thế Huân dạy Lộc Hàm sử dụng cung tên, Ngô Thế Huân cầm tay Lộc Hàm, đầu tựa trên vai Lộc Hàm. . Trong lòng Lộc Hàm có chút kì quái, nhưng vẫn mặc kệ. Chỉ là chăm chú học.

Lộc Hàm giống như đã từng học qua nên học rất nhanh, cũng có thể nói là thần tốc.

"Ai u ~ không tồi. Thì ra đã học qua?" Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm làm choáng váng.

"Không có, cảm giác thật vui nga ~" Lộc Hàm mỉm cười ngọt ngào. Ngô Thế Huân rất thích thấy Lộc Hàm như vậy.

Mà bên kia Phượng Hoàng bị bỏ quên ở nơi nào đó nhìn, các ngươi chờ đó, Ngô Thế Huân, ta biết nhược điểm của ngươi rồi!

———————————- Lại đi ra. —————————-

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Ngô Tư Tư đi tới Vương phủ.

"Tiểu Lộc ~~~ ta tới." Ngô Tư Tư chạy ào vào phòng Tiểu Lộc. Thấy . . . . .

Ngô Tư Tư lặng lẽ đi tới bên giường, nhìn hai người trên giường. Thật ngạc nhiên, ta hét to như vậy mà hai người không tỉnh dậy sao?

"Này, này. Các ngươi tỉnh lại đi!" Tiếp tục khua chiêng gõ trống.

Lộc Hàm bị tiếng hét mà giật mình tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy."Nga, là Tư Tư tỷ a." Nói xong lại nằm xuống. Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm giãy dụa mà tỉnh dậy, "Tỷ, ngươi làm gì vậy! ?" Tư Tư vẻ mặt sững sờ, nhìn hai người trên giường.

Lộc Hàm lại ngồi dậy. Tư Tư đoán lần này hẳn không phải là mộng du.

"Ngô Thế Huân, ngươi sao lại ở đây?" Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân.

"Ngươi quên ngày hôm qua chúng ta đã làm gì rồi sao?" Ngô Thế Huân giả vờ ngây ngô nhìn Lộc Hàm.

"Ta nghĩ lại đã. ." Lộc Hàm tự hỏi. .

"Nga nga, chúng ta ngày hôm qua uống rượu!" Lộc Hàm bừng tỉnh đại ngộ.

"Tiểu ngu ngốc, nhớ rồi sao? !" Ngô Thế Huân sủng nịch nhìn Lộc Hàm. Ngô Tư Tư hiện tại nghĩ mình là không khí, lại ngồi xuống trên ghế, tự rót cho mình chén nước. .

"Ta. . Ta. . Ta ngày hôm qua lại uống say làm loạn sao? !" Lộc Hàm bị lần trước dọa một phen kinh hãi.

"Phốc..." Đang định uống nước, tất cả đều phun ra. Thì ra Lộc Hàm nghĩ mình là người nằm trên! ! Ngô Tư Tư vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ngô Thế Huân. "Thu lại nhãn thần khinh bỉ của tỷ đi." Ngô Thế Huân đen mặt.

"Nga, Tư Tư tỷ ở đây a." Lộc Hàm giờ mới nhìn thấy Ngô Tư Tư.

"Ai u ~ rốt cục thấy ta rồi a. Người ta như mặt trời chệm chễ đến nãy giờ rồi ~" Ngô Tư Tư ra dáng tú bà. .

"Tư Tư tỷ, đã đến giờ rồi?" Lộc Hàm cảm giác thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.

"Không có, ngày mai a.". "Vậy hôm nay tới làm gì? !". "Đương nhiên là vì ngươi. . . ." Ngô Tư Tư vòng vo một lúc.

"Nga nga, đúng rồi. Tư Tư tỷ, tỷ nghĩ thật chu đáo." Lộc Hàm bừng tỉnh đại ngộ.

Ngô Thế Huân không nói gì nhìn hai người kia. Dĩ nhiên đã quên ta, lúc này ta phải làm không khí sao? !

"Ngô Thế Huân, mượn Lộc Hàm của ngươi một chút nhé ~ ngày mai ngươi sẽ gặp lại a, hôm nay tạm thời không gặp được." Ngô Tư Tư vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngô Thế Huân.

"Rốt cuộc chuyện gì a." Ngô Thế Huân nhìn Ngô Tư Tư, đó là một câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, Ngô Tư Tư biết Ngô Thế Huân ghen tị. Câu trần thuật cho biết hắn tức giận. Tuy rằng là đệ đệ, thế nhưng nghĩ lại có cảm giác áp bách.

"Ngày mai ngươi sẽ biết." Ngô Tư Tư túm lấy Lộc Hàm bỏ đi.

Ngô Tư Tư đi ra mới thở phào. "Tư Tư tỷ, ngươi làm sao vậy?" Lộc Hàm nghi hoặc. Xem ra Lộc Hàm còn chưa gặp qua Ngô Thế Huân tức giận. "Không có việc gì ~ thiếu dưỡng khí ~" "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip