Viên đường thứ bốn mươi: Cả một bình cõi mơ của em đều có anh (Hạ)

Ăn cơm xong, Ngô Thế Huân chủ động nói mình sẽ rửa bát, mẹ Ngô thấy mình giành không được cũng để mặc cậu làm. Vừa khéo hôm nay trên TV có phát chương trình của Lộc Hàm, mẹ Ngô và Ngô Thiên Hạ liền rủ nhau về phòng khách xem TV.

Vừa nhìn thấy Lộc Hàm trên TV, khóe miệng Ngô Thiên Hạ không nhịn được cong lên, nói: "Ngoại hình và tính cách bạn trai của anh, đều có điểm giống nam thần đó mẹ, rồi bố mẹ nhất định sẽ thích anh ấy!"

Mẹ Ngô nghe thế lại lo lắng nói: "Thế anh con là fan của Hàm Hàm, người ta có để ý không?"

Đôi mắt Ngô Thiên Hạ tròn xoe, biểu cảm có chút vi diệu, nói: "Không để ý đâu, tình cảm của anh ấy với bạn trai mới là tình yêu, người khác đều là gió thoảng mây trôi thôi, me yên tâm đi!"

Buổi chiều, Ngô Thế Huân mang chú cún kia trở về trước, sau đó ở nhà tắm rửa xong mới đi đón Lộc Hàm.

Lộc Hàm từ sáng sớm đã đi chụp ảnh, là một mẫu vòng tay mới sắp ra mắt thị trường.

Xe của Ngô Thế Huân đỗ ở dưới tầng, sau đó mới gọi điện cho trợ lý của Lộc Hàm, hỏi cô ấy thời gian lúc nào việc chụp ảnh kết thúc. Sau khi Lộc Hàm biết, liền nhắn Ngô Thế Huân lên tầng đợi anh.

Lúc Ngô Thế Huân lên đến nơi, Lộc Hàm vẫn còn một pose cuối là hoàn thành buổi chụp ảnh. Máy ảnh và đèn chiếu sáng bày trước mặt, khiến cho lớp áo sơ mi được cắm thùng trong quần âu màu đen càng trở nên trắng sáng, nút áo ở trên cùng cũng không cài lại, để lộ ra chút lười biếng nhàn nhạt. Khi không còn lớp tóc mái che đi, đường nét chân mày của anh lại càng thêm lộ rõ một tầng anh tuấn. Biểu hiện trước ống kính tự nhiên, động tác lưu loát, toàn bộ con người đều toát lên vẻ rực rỡ lạ thường.

Đó là hành tinh nhỏ của anh ấy, ở nơi đó toả sáng lấp lánh, Ngô Thế Huân đã nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn đưa cái hành tinh nhỏ đầy mê hoặc này về nhà thôi, trừ cậu ra sẽ không cho phép ai được thấy cả mới yên tâm được.

Trên xe, Lộc Hàm đã đổi lại là quần áo của bản thân mặc vào người. Chụp từ sáng sớm đến khi trời gần tối, lúc này anh đang thả lỏng bản thân ngồi dựa vào ghế phó lái, thỉnh thoảng câu được câu mất nói chuyện với Ngô Thế Huân.

Khoé mắt Ngô Thế Huân khẽ đảo qua cánh tay thon dài của anh, hỏi anh buổi tối muốn ăn gì.

Thời điểm hoàng hôn, bên ngoài vẫn là một mảnh sáng rõ như ban ngày, đúng vào giờ tan tầm cao điểm, tình trạng tắc đường vô cùng khủng khiếp, nhưng dường như những điều này một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hai người bọn họ, giống như quãng thời gian chờ đợi cũng là một sự hưởng thụ.

Lộc Hàm nghiêng đầu qua gương mặt đầy hân hoan nhìn Ngô Thế Huân, đôi con ngươi sáng rực, kiểu biểu tình giống như một đứa trẻ: "Anh muốn ăn cay! Lẩu Trùng Khánh! Miến chua cay!"

Ngô Thế Huân khẽ nhíu mày, trêu chọc anh nói: "Bảo bối, anh đây là mang trên mình kiểu dạ dày của người Trùng Khánh đó hả?"

Lộc Hàm thích ăn cay, đáng tiếc là dạ dày anh không khoẻ, thường xuyên ăn cay sẽ bị tổn thương, giống như loại đồ ăn cay và tê nổi tiếng như lẩu Trùng Khánh, anh có thích ăn đến thế nào cũng chỉ dám thỉnh thoảng ăn một lần.

Nghĩ đến việc anh đã có cả một đoạn thời gian chưa được ăn rồi, Lộc Hàm mới vươn tay ra nắm lấy ống tay áo của Ngô Thế Huân, dẩu dẩu môi bày ra dáng vẻ đáng thương hết sức, nói: "Thế Huân à, anh đã lâu lắm không được ăn rồi!"

Một đôi mắt nai chớp chớp, đầy vẻ trông đợi nhìn vào Ngô Thế Huân, đợi cậu gật đầu đồng ý.

Ngô Thế Huân quả thật chẳng biết nên khóc hay nên cười, cái bộ dạng dè dặt lại đầy vẻ mong mỏi kia của Lộc Hàm, chẳng khác nào như ngày thường bị cậu đối xử tệ lắm ấy. Cậu chẳng qua chỉ là không cho anh ăn những món đó thường xuyên mà thôi, làm sao mà lại trở thành giống như ngược đãi vị bảo bối này vậy.

Cuối cùng đương nhiên là đành phải đồng ý rồi! Vì không muốn bị nhận ra, cho nên bọn họ vẫn đến quán cũ mà Lộc Hàm thường lui tới, nơi đó hay có ngôi sao đến ăn lẩu nên công tác bảo mật trước nay vẫn luôn làm rất tốt.

Lộc Hàm được mệnh danh là tiểu thịt tươi số 1 trong những ngôi sao đang hot, độ nổi tiếng của anh cao, fans lại đông, tần suất xuất hiện trước mặt công chúng cũng ngày càng nhiều, bình thường khi xuất hành đi đâu cũng gặp đôi chút khó khăn. Là người của công chúng, đối tượng yêu đương lại là đồng tính, điều đó có nghĩa là sau này muốn cùng Ngô Thế Huân công khai sẽ gặp phải không ít khó khăn, nhưng mà lúc này lại cũng có chỗ tốt, đi cùng nhau ra ngoài sẽ rất có ít người hoài nghi quan hệ của hai người.

Lộc Hàm từ sớm đã hẹn đặt chỗ với ông chủ nhà hàng, cho nên hiện tại vừa đến đã có thể yên vị ngồi chọn món. Mái tóc đen xì che đi hàng lông mày, một đôi mắt sáng ngời, Lộc Hàm rất nhanh đã tích vào phía sau những món mà anh yêu thích.

"Thế Huân à, anh chọn xong rồi em chọn đi này!" Lộc Hàm đưa thực đơn cho Ngô Thế Huân nói.

Bọn họ ngồi trong một căn phòng riêng, cách biệt với tiếng người ồn ã phía bên ngoài, trước mặt là chín ô nước lẩu đang bốc khói nghi ngút, màu đỏ bắt mắt của ớt cay trong nước lẩu mê hoặc lòng người.

Ngô Thế Huân dời đi tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi gò mà của Lộc Hàm, bị hun bởi hơi nóng của nước lẩu đang bốc mà trở nên đỏ hây hây.

Bỏ đi gương mặt và khí chất, Ngô Thế Huân nghĩ Lộc Hàm của cậu thật sự không có chút nào giống với một ngôi sao. Làm gì có ngôi sao nào bởi vì quá thích ăn lẩu mà trở thành bạn bè với ông chủ nhà hàng lẩu đây, còn có cả chuyện đêm hôm sẽ xuất hiện trên đường ăn xiên nướng nữa chứ. Và cũng sẽ chẳng có một ngôi sao nào, mà từ đầu đến cuối lại có một đôi mắt sáng ngời và sạch sẽ đến vậy.

Trong thời gian ăn lẩu, Lộc Hàm ăn đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, bởi vì cay quá mà phải uống liền mấy cốc nước mơ, đôi môi cũng trở nên sưng mọng.

Khả năng ăn cay của Ngô Thế Huân cũng ngang cơ với anh, chỉ là không điên cuồng yêu thích ăn lẩu như Lộc Hàm, vì vậy cậu ăn cũng không nhiều.

Nhìn thấy gương mặt đang ăn của Lộc Hàm tràn ngập vẻ hưởng thụ, đôi mắt còn chằm chằm nhắm vào đồ ăn trong nồi lẩu, khiến Ngô Thế Huân không tự chủ được mà nghĩ, Lộc Hàm của cậu có thể mãi luôn vui vẻ như thế này thì tốt rồi. Tuy rằng Lộc Hàm luôn mang đến cho người khác cảm giác về một bản thân anh là một người đầy năng lượng, nhưng Ngô Thế Huân biết, thật ra cũng có những lúc anh không phải chỉ có mỗi bộ dáng vui vẻ như vậy.

Ăn lẩu xong thì cũng không còn sớm nữa, bọn họ cũng không đi lòng vòng thêm ở bên ngoài mà lái xe thẳng luôn về nhà.

Xe dừng lại ở hầm gửi xe, Lộc Hàm bước xuống rồi đi tới phía đuôi xe, mở cốp lên lấy ra túi giấy anh đã đặt ở đó từ lúc đầu. Trong đó là chiếc vòng tay cùng kiểu mà nhãn hàng tặng, với một đôi nhẫn nam mà anh đã mời người khắc chữ không lâu trước đó.

Trong đó có một chiếc mà anh vẫn luôn đeo trên tay, mấy ngày trước Lộc Hàm đã mời người khắc chữ bên trong chiếc nhẫn hai chữ cái "S" và "L".

L là anh, Luhan. S là Thế Huân, Sehun.

Bình thường vì yêu cầu của công việc mà anh phải cởi nhẫn ra, vì vậy mấy ngày trước chiếc nhẫn trên ngón tay mất tích cũng không khiến Ngô Thế Huân dấy lên nghi ngờ. Chỉ là hôm nay trước khi đi ngủ, Ngô Thế Huân lại để ý đến vết đeo nhẫn mờ mờ trên ngón tay anh, bởi thế mới thuận miệng hỏi: "Mấy ngày này sao không thấy anh đeo chiếc nhẫn kia nữa vậy?"

Vốn là Lộc Hàm còn đang đắn đo, làm sao mới có thể đem chiếc nhẫn kia đeo được lên tay Ngô Thế Huân mà âu sầu, rồi nếu thẳng thừng lôi nhẫn ra nói với cậu đây là nhẫn tình nhân đương nhiên càng không được, Lộc Hàm cảm thấy nhất định phải nghĩ ra một cách lãng mạn mới được.

Bây giờ lại bị Ngô Thế Huân hỏi thẳng trước mặt, Lộc Hàm ngược lại còn cảm thấy không thể chờ đợi nổi thêm việc đeo nhẫn cho Ngô Thế Huân nữa. Hai chiếc nhẫn giờ đang lặng lẽ nằm trong ngăn kéo bên cạnh. Ngô Thế Huân dường như rất tham lam xúc cảm từ hơi ấm nơi bàn tay anh, còn đang bận cầm tay của Lộc Hàm lên đùa nghịch.

Không khí bỗng chốc trở nên ái muội, Lộc Hàm vừa muốn rút tay về, liền phát hiện ngón tay có vết tích mờ mờ của chiếc nhẫn đã được đưa vào một nơi mềm mại ẩm ướt lại ấm áp.

Ngô Thế Huân đem ngón tay cho vào miệng mình ngậm lấy, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm một vòng, mới thả ra.

"Ngọt lắm!" Ngô Thế Huân giống như vừa được thưởng thức một loại đồ ăn, cho nên mới nói ra hai từ như thế.

Lộc Hàm dùng ánh mắt không có chút sát thương nào lườm cậu, cái tên đàn ông này lại nói linh tinh rồi, vị trên ngón tay sao có thể ngọt được, mà anh ban nãy rõ ràng đã rửa tay rồi hơn nữa cũng đâu dùng tay cầm quá thứ gì ngọt đâu cơ chứ.

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đó, bảo bối."

Nghe thấy câu nói này của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mới nhớ đến chuyện hai chiếc nhẫn, anh không do dự thêm nữa mà vươn tay ra lôi ra từ ngăn kéo một chiếc hộp đặt hai chiếc nhẫn.

"Ở đây này, chiếc còn lại là của em."

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm trong nháy mắt liền cảm thấy thẹn quá hoá giận, trừng đôi mắt đẹp xinh lên, trách móc: "Ngô Thế Huân vận đào hoa của em quá nhiều, bắt buộc phải đeo nhẫn ngón giữa, để nói với mọi người là em đã có đối tượng rồi!"

"Được, anh nói thế nào thì sẽ là thế ấy!" Ngô Thế Huân vừa nói vừa đeo vào ngón giữa của mình chiếc nhẫn có khắc chữ L, rồi lại cầm tay Lộc Hàm lên đeo chiếc nhẫn còn lại cho anh. Sau đó mới hôn lên gương mặt anh, ở bên tai anh thì thầm nói: "Bảo bối, đã hài lòng chưa nào?"

Tai Lộc Hàm đỏ lên khẽ ừ một tiếng.

"Vậy anh thưởng cho em một nụ hôn đi!" Ngô Thế Huân từ đằng sau ôm lấy Lộc Hàm, hướng về phía tai anh hà hơi trêu chọc.

Lộc Hàm một mặt mắng Ngô Thế Huân lòng tham không đáy, mặt khác thì lại xoay người lại nhắm mắt vào chủ động dâng lên đôi môi của mình.

Quyền điều khiển ở trong tay Lộc Hàm không quá vài giây, đã bị Ngô Thế Huân đoạt đi mất. Anh được Ngô Thế Huân hôn lấy hôn để, trong khoang miệng ngập tràn hơi thở của người kia, khiến anh đằm chìm một cách sâu sắc.

Đêm đó hai người không có làm, chỉ ôm lấy nhau rồi thiếp đi. Kích cỡ ngón tay của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đã tranh thủ đo khi cậu say giấc từ trước vì thế lúc này nhẫn đeo vào mới vừa vặn như vậy.

Viên đường thứ bốn mươi mốt: Đối với tôi mà nói đáng yêu như em ấy

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip