21) giá như

"namjoonie em ơi, em cảm thấy sao rồi?"

"là anh đây."

"làm ơn hãy mở mắt vì anh, được chứ?"

giọng nói dịu dàng của jackson vang vào tai của namjoon khi cậu chầm chậm mở mắt.

jackson nhanh chóng nhận ra và bắt đầu xoa nắn tay của namjoon, mong rằng nó có thể giúp cậu thoải mái.

với sự giúp đỡ của jackson, namjoon đã ngồi dậy, cậu nhìn xung quanh để tìm các thành viên nhưng rồi phải thở dài vì không tìm thấy ai. cậu nhìn jackson với một nụ cười mệt mỏi và buồn bã.

tim anh nứt nẻ vì cảnh tượng trước mắt. anh nhanh nhạy đem namjoon ôm vào lòng  và hít lấy mùi hương ở cổ của cậu. namjoon, hơi bất ngờ một chút, đã hơi hét lên nhưng vẫn đáp lại cái ôm. anh ôm chặt lấy người bạn của mình, cảm giác tội lỗi cứ ăn mòn lấy anh vì là lí do của nỗi khốn khổ của cậu.

sau vài phút, jackson ngồi lại, hít sâu vài cái để kìm nén bản thân. "ơn chúa, cậu vẫn ổn." anh nói.

namjoon đột nhiên lấy tay đỡ ngực, hít thở trở nên khó khăn. jackson nhìn mà hoảng loạn khi thấy namjoon quằn quại trên nệm.

"joon, namjoon, hít thở sâu vào." anh cố gắng. và namjoon muốn làm, cậu muốn làm điều jackson nói nhưng cậu lại không thể, kể cả khi cậu đang tuyệt vọng.

cả cơ thể cậu đau nhói, namjoon hét lên trong vô vọng trước khi cậu ho ra cái thứ chất lỏng đặc quánh màu đỏ tươi. jackson trở nên hoảng loạn hơn nữa. anh ôm namjoon vào lòng mình rồi chạy nhanh xuống tầng. máu của namjoon dính trên áo anh nhưng anh không thể màng đến ngay lúc này.

"ai đó hãy gọi cấp cứu đi!" anh hét lên. mọi người rời khỏi phòng của họ, thở gấp khi thấy cơ thể namjoon nằm bất động trên tay của jackson.

"xe cấp cứu đang đến!" jin nói, lo lắng và sợ hãi ẩn hiện trong giọng nói của anh.
____________________________________

"c-có ai đã nói với sejin-nim và bang pd-nim chưa?"

và như trông đợi, tất cả mọi người đều lắc đầu.

jin, người lớn nhất, đã tự mình quyết định gọi cho quản lý và giải thích mọi thứ, mặc dù anh phải dừng lại vì một vài tiếng nấc.

đầu bên kia đã tĩnh lặng được một lúc trước khi sejin hít sâu rồi nói.

"được rồi, anh hiểu. anh… không phải là có ý đổ lỗi cho mấy cậu nhưng… chẳng lẽ các em chưa bao giờ để ý kiểu mọi chuyện hả? các em cùng ban nhạc, và kể cả là bạn trai của nhau, tại sao mấy em lại không thấy? tụi em còn hẹn hò kia mà." anh nói. bởi vì điện thoại đang mở loa ngoài, jackson đã nghe thấy và anh chế giễu họ bằng cách nhìn thẳng vào mắt từng người một, đôi mắt hiền hòa bây giờ chỉ nhìn bọn họ với sự thù ghét.

và rồi họ nhìn nhau.

"chúng ta… chúng ta đáng lẽ ra phải là người thấy rõ nhất. chúng ta đã hoàn toàn thất bại trong việc làm bạn cùng nhóm." và kể cả là người yêu của nhau. jin muốn nói nhưng anh không biết tại sao anh chẳng thể mở miệng. sau tất cả, anh không thể như vậy mà cứ nói với sejin tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm.

sejin thở dài. "anh không thể phán xét chuyện này được, anh thật sự không biết. nhưng anh đang trên đường đến chỗ mấy cậu, chắc mất khoảng 5 phút. giữ bình tĩnh đi các cậu trai."

"được rồi." jin trả lời rồi gật đầu. "và… hãy tự bảo vệ mình. đừng làm việc gì ngu ngốc. anh sẽ đi nhanh hơn nữa để đến đó sớm hơn. tạm biệt." sejin lo lắng nói. "vâng, gặp anh sau, sejin-nim."

quản lý của họ tắt máy và ngay sau đó, jin đã bị mọi người hỏi rất nhiều câu không kịp trả lời.

"anh ấy đã nói gì vậy?"

"tại sao anh lại nói chúng ta thất bại trong việc làm bạn cùng nhóm?"

"anh ấy sẽ đến đón chúng ta chứ?"

"khi nào anh ấy mới tới?"

jin giơ tay của mình lên, làm một dấu hiệu để kêu mọi người im lặng. "quản lí nói là vì chúng ta là thành viên cùng nhóm… và bạn trai của em ấy, chúng ta nên để ý sớm hơn… quản lí sẽ đến đây sau khoảng 5 phút."

và thế là mọi người đã đợi.

năm phút sau, họ nhận được tin nhắn từ sejin bảo rằng họ phải ra ngoài. mọi người đeo khẩu trang để che mặt và để tránh bị chú ý đến.

khi bọn họ đã vào trong xe, sejin quay người lại nhìn họ. mắt anh đỏ lên cứ như anh đã khóc. tất nhiên là anh có. anh không phải là một tên quái vật máu lạnh và những cậu thanh niên này như những đứa con của anh. khi jin gọi anh và kể về những gì đã xảy ra, anh đã không muốn tin. không muốn tin rằng nó là thật.

"các cậu như thế nào rồi?" anh hỏi và cười run rẩy, sự thương hại và buồn bã ẩn hiện trên khuôn mặt anh.

đó là khi jungkook bắt đầu khóc. tất cả vẻ bề ngoài bình tĩnh ấy của cậu bị vỡ ra khi những cảm xúc thật đang đòi sự giải phóng.
_____________________________________

những bức tường trắng và lạnh lẽo đã vây lấy họ được khoảng 20 phút nhưng cảm giác như đã vài tiếng đồng hồ trôi qua. cái ghế bọn họ đang ngồi rất thoải mái. nhưng họ không thể vì thế mà thư giãn. còn một thứ rất khó chịu là không biết rằng namjoon có đang ổn hay không. họ nghe được vài nhân viên y tế nói chuyện với nhau nhưng chỉ nghe được một ít thông tin như "mất quá nhiều máu", "bị trầm cảm" và "thiếu dinh dưỡng". khi họ đến bệnh viện, họ được kêu là ngồi chờ bên ngoài phòng vì các nhân viên y tế cần phải chăm sóc cho namjoon trước đã và các nhân viên có thể bị cản trở trong quá trình làm việc vì bọn họ.

và vì thế, họ ngồi ở đây, một mình, sợ sệt, lạnh lẽo và như bị rút hết năng lượng.

tại sao những thứ này lại xảy ra? giá như họ kiên nhẫn hơn một chút để nghe trưởng nhóm của mình nói thay vì chỉ tin tưởng bề nổi của mọi chuyện. giá như họ quan tâm đến cảm giác của namjoon hơn và hạ thấp cái tôi xuống để xin lỗi thì những chuyện này sẽ không xảy ra. nhưng nó đã xảy ra và không ai có thể thay đổi được nữa.

ồ, nhìn cái cách mà họ ước rằng mình đã chú ý thấy sự đau đớn trên gương mặt của joonie khi bọn họ hét vào mặt cậu vì không chung thủy với họ đi, đáng lẽ ra những con người ấy phải xử sự bình tĩnh hơn một chút. nhưng bọn họ lại quá mệt mỏi và kiệt sức, cái chuyện họ sẽ phản ứng mạnh chỉ còn là vấn đề thời gian. nhưng đó không phải là một lí do chính đáng. namjoon cũng có cảm xúc, cậu ấy cũng chỉ là một con người, cậu ấy cũng làm việc nhiều như họ vậy. và không như mấy con người kia, cậu còn không than thở một câu vì bọn họ biết cậu cảm thấy mình không có cái quyền đó vì cậu là trưởng nhóm. và để mà thành thật, bọn họ khá là vui vì điều đó, họ quá ích kỷ khi họ nghĩ namjoon tốt hơn là nên im lặng, thế thì sẽ có ít người làm phiền hơn.

ở cái góc xa bọn họ nhất, yoongi đứng ở đó. mắt y nhắm chặt khi nghiêng đầu mình dựa vào tường. có vẻ như y đang bị lạc vào dòng suy nghĩ khi một giọng nói đột ngột vang lên làm y giật mình.

"kim taehyung?" ai đó gọi đến. "là tôi." ngay khi nghe thấy tên mình, taehyung liền bật dậy khỏi ghế. những người khác cũng đứng dậy theo.

tên của taehyung được điền vào chỗ người thân của bệnh nhân trên giấy nhập viện của namjoon vì cậu là người đã theo anh lên xe cấp cứu.

"tôi là bác sĩ kihyun, tôi phụ trách điều trị cho kim namjoon." người bác sĩ, kihyun giải thích. anh ấy nhìn khá là trẻ tuổi.

"được rồi, tôi cần cậu trả lời một vài câu hỏi của tôi." bác sĩ nói, nhìn xuống bìa kẹp hồ sơ trong tay anh.

trước khi anh có thể nói gì, mọi người bắt đầu bủa vây lấy anh và hỏi.

"cậu ấy có sao không?"

"cậu ấy sao rồi?"

"có gì nghiêm trọng quá không?"

"có-"

"trước hết, anh kim đã ổn nhưng anh ấy vẫn còn hôn mê. anh ấy mất rất nhiều máu, nhiệt độ cơ thể bị giảm và anh ấy còn bị bong gân ở cổ chân với một vết cắt lộn xộn. có vẻ như anh kim đã không ăn gì trong nhiều ngày, có phải vậy không?" kihyun hỏi, anh nhìn họ một cách kỳ vọng.

khi thấy rằng không ai nói gì, jackson đã tự động đứng ra để trả lời câu hỏi của vị bác sĩ.

"đúng vậy." anh ảm đạm nói.

vị bác sĩ gật đầu và viết vội cái gì đó xuống.

"à. và về những vết thương của anh ấy, các anh có biết tại sao anh kim tự tạo ra vết thương cho chính mình không. những vết thương như vậy thường là dấu hiệu dễ nhận biết của bệnh trầm cảm, các anh có biết không? các anh có biết gì về việc anh kim bị trầm cảm không?" vị bác sĩ hỏi lần nữa, thở dài một cái khi anh lại lần nữa nhận lại sự im lặng.

jungkook trông như thể cậu sắp bị tan vỡ.

trầm cảm. từ ngữ đó cứ văng vẳng bên tay, làm quặn thắt đi cả tâm hồn. vậy đó là thứ mà họ bắt anh phải trải qua. người trưởng nhóm vui vẻ, tích cực ngày nào của bọn họ đã bị họ kéo xuống một cách thậm tệ. trong khi bọn họ còn vây lấy anh với sự chán ghét và lời lẽ không ra hồn, bọn họ không nhận ra rằng những lời nói đó như thể dao bén và để lại vết thương. và trong trường hợp của namjoon, nó không chỉ là vết thương tâm lý.

bọn họ đã phá vỡ anh.

jungkook đã làm anh tan rã.

___________

lúc dịch khúc cuối làm tôi hơi đuối sức và bực bội nữa, cảm giác mình đã gặp quá nhiều chi tiết nhân vật rạch tay như thế này và đến đỗi nó nhàm luôn, tại sao không ai sáng tạo trong vụ ngược thân ngược tâm các kiểu này nhỉ? dùng thuốc, dùng lửa, dùng nước,... sau cùng vẫn là tự hại và nó đem cho người bị trầm cảm cảm giác như nỗi đau tâm lý đã chuyển thành vật lý thôi, đâu phải trầm cảm auto chỉ rạch tay?

này tôi chỉ nói mấy fic angst thôi nha, bạn nào có bệnh hoặc quen người có bệnh thì đừng nói cho họ hay đừng làm theo, hậu quả tệ hại lắm đó ಠ_ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip