Chương 36: Em trai của tôi.
Vương Nguyên gần đây có chút không vui vẻ. .
Nhưng bề ngoài của nó tựa như chỉ là do áp lực quá lớn của học tập, bản thân không có thời gian vui chơi cho nên tâm tình có chút không tốt, nhưng tôi cùng lão Vương đều biết, nó đều là do chuyện tôi phải kết hôn mà như vậy.
Tuy rằng nó là đứa vô tâm vô phế, đôi khi lại cùng lão Vương hợp tác tung những cú làm mù mắt cẩu tôi nhưng nó cũng rất tốt, là em trai xuất sắc nhất của tôi.
Luôn luôn nói muốn tìm một anh rể thật nhanh cho tôi để có thể đem tôi thoát khỏi nhóm độc thân, líu ríu tranh cãi ầm ĩ khiến cho tôi phải mua cái này cái kia cho nó, nhưng so với ai nó đều rất tốt với tôi.
Tôi quyết định ngày kết hôn là vào ngày 17 tháng 6, bởi vì ngày đó chính là ngày tốt.
Hôn lễ có rất nhiều chuyện để làm, mẹ tôi cũng xin nghỉ vài ngày để giúp tôi chuẩn bị cho hôn lễ. Tôi luôn có thể thấy Vương Nguyên ở trước mặt luôn bình thường nhưng sau lưng luôn mang theo vẻ oán niệm nhìn tôi bận rộn, cơm nước vừa xong liền cùng lão Vương quay về nhà của cả hai tiếp tục ôn bài.
Vì chuyện này, mà tôi phải đi tìm Vương Tuấn Khải nói chuyện một chút, để cho hắn đi nói chuyện với Nguyên Nguyên.
"Vương Nguyên, tại sao em đối với việc Vương tỷ kết hôn lại bài xích như vậy?" Trốn ở phía sau cửa để nghe lén, tôi đã dặn Vương Tuấn Khải phải khéo léo hỏi chuyện này.
"Không có bài xích a." Vương Nguyên tựa vào mặt bàn đối với bài tập sinh học vừa xóa xóa sửa sửa, vẻ mặt không quan tâm.
Tới Vương Tuấn Khải cũng hỏi không được, hắn chỉ có thể kéo ghế ngồi cạnh nó nhìn nó làm bài tập.
.
.
.
Cũng chính vì chuyện này, tôi ở tháng năm có một kì nghỉ dài hạn liền đem hai con gấu nhỏ kéo ra ngoài, tính toán là muốn hối lộ một chút.
Đã lâu chưa mua quần áo cho Vương Nguyên, trên người nó cũng mặc đi mặc lại mấy cái áo khoác, còn dẫn nó đi ăn món lẩu Tứ Xuyên mà đã lâu rồi nó không ăn.
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, mà đến giữa trưa tôi đã mua cho Vương Nguyên ba bốn bộ quần áo, khi đến quầy thử đồ, nhân viên cửa hàng hỏi tôi có số đo cụ thể hay không tôi vừa định trả lời liền giật mình dừng lại, bởi vì trong trí nhớ của tôi chỉ còn lưu lại số đo của Vương Nguyên hai năm về trước.
May mắn là đúng lúc lão Vương đi đến giúp tôi, lưu loát mà nói ra số đo của Vương Nguyên.
Giữa trưa lúc đi ăn lẩu, Vương Nguyên nói muốn buổi chiều đi xem phim, nhưng dạo gần đây vẫn chưa có phim gì mới đành phải đi đến cửa hàng băng đĩa chọn vài bộ phim về nhà xem.
Xem tới xem lui, tôi dừng lại ở bộ phim <<Núi lở*>> Tôi cùng Vương Nguyên lần đầu tiên cùng nhau xem bộ phim này là vào mùa hè năm cuối cấp của tôi, Vương Nguyên khi ấy thì khóc như mưa còn tôi thì chỉ hít hít mũi.
*Xin lỗi tên phim là tôi chém thôi tại trong QT nó để tôi không biết nên dịch thành thế nào ><
"Chị, nếu nơi này của chúng ta cũng bị động đất, em và chị đều bị đè ở dưới, chị nghĩ xem bọn họ sẽ cứu lấy ai trước?"
"Vương Nguyên, chị nói cho em biết, nếu em còn hỏi cái loại vấn đề não tàn này. Chị sẽ đem chuyện ở trước học kì em cùng người khác đánh nhau cho cha mẹ biết!"
...
Đảo mắt em trai đã trưởng thành, cùng một nam nhân khác [Vương Tuấn Khải: =,=] cùng tôi xem lại bộ phim này.
Nhìn lên bộ phim đang chiếu đến phân đoạn chị gái đang chạy xe về nhà, tôi thoáng nhìn sang Vương Nguyên hốc mắt đang đỏ, cố gắng giấu mình mà trộm khóc.
"Vương Nguyên."
"Dạ?"
"Em còn nhớ đã từng hỏi chị một câu hỏi gì không?"
"....."
"Nếu hiện tại chị hỏi em, chị cùng Vương Tuấn Khải đều bị kẹt ở dưới lòng đất, em sẽ chọn cứu ai?"
"Chị, em...."
"Em không cần trả lời, Nguyên Nguyên chị nói cho em biết, trong cuộc đời này, có nhiều chuyện chính bản thân em lại nghĩ nó rất quan trọng, là điều không thể thiếu nhưng sẽ có một thời điểm sẽ có một thứ cực kì quan trọng đối với em xuất hiện, đây sẽ là thứ chiếm lấy hết tất cả cuộc sống của em."
"Chị rời khỏi em, nhưng Vương Tuấn Khải sẽ ở cạnh em, sẽ dùng tình yêu của mình mà bù đắp vào tình yêu của chị. Huống hồ, chị cũng không phải là người đặc biệt của em, chỉ là em sắp mất đi một người thân nên theo bản năng mà có cảm giác khủng hoảng thôi."
"Có thể chị vẫn sẽ tiếp tục la mắng em, nói cái gì mà chị sẽ mãi luôn bên cạnh em, em vẫn là đứa em trai tốt nhất của chị. Nhưng sự thật không phải thế, chị vẫn muốn được kết hôn, muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình."
"Vương Tuấn Khải sẽ là người sẽ cùng em đi qua từng giai đoạn thăng trầm, cậu ta sẽ thay chị làm hết tất cả những thứ còn lại."
"Tuy cậu ấy không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ có tên ấy mới có những cách thể hiện tình yêu ngốc nghếch mà lãng mạn nhất. Cậu ta không có tiền cho em, hay mua cho em những thứ đắc tiền, nhưng sẽ mua cho em dây nghe điện thoại. Cậu ấy mua cho em quà vặt nhưng không nỡ cho em ăn nhiều, còn biết rõ số đo quần áo của em, khẩu vị của em ra sao cậu ta đều biết hết."
"Cố gắng mà quý trọng Vương Tuấn Khải, đừng buông tay cậu ấy."
Vương Nguyên rút ra một tờ khăn giấy lau lau đi vết nước trên mặt, bình tĩnh nói.
"Chị, chị còn nhớ rõ năm cuối cấp không."
"Học xong đại học, chị quay về nhà chúng ta dọn đến đây chị bắt đầu đi làm, lúc ấy bạn trai của chị hi vọng chị có thể ở lại thành phố kia cùng nhau tiếp tục ở bên nhau, nhưng chị không đáp ứng anh ấy bởi vì chị nói chị phải dắt em trai mình đi mua quần áo mới, cho em ấy ăn những món em ấy yêu thích. Sau đó chị cùng người bạn trai đã quen bốn năm chia tay."
"Hiện tại, đã 27 tuổi, chị cuối cùng cũng phải gả ra ngoài."
"Em thương chị. Về sau nếu bị khi dễ nhớ trở về tìm em, em sẽ đánh anh ta một trận."
Nói nhiều câu tình cảm như vậy, Vương Nguyên bỗng nhiên lập tức đỏ mặt.
"Cái kia.... Lão Vương chúng ta đi đến nhà anh ăn chocolate đi."
Tôi phất phất tay, tỏ vẻ là cứ đi đi.
Bốn năm đại học kia, thật sự rất mờ mịt.
Khi về quê ngoại, tìm công việc xung quanh luôn vấp phải trắc trở, lại cùng bạn trai chia tay, cả người chẳng thể gượng dậy nổi.
Nhưng Vương Nguyên khi ấy nói: "Chị, đâu có quần áo mới cùng đồ ăn vặt đâu!"
Coi như là vì để cho Vương Nguyên có tiền ăn quà vặt đi, tôi bắt đầu đi kiếm việc làm bán thời gian là phát tờ rơi. Năm ấy tôi hai mươi ba tuổi.
Ở trước rạp chiếu phim, lúc ấy đang chiếu bộ phim nổi tiếng <<Núi lở>> này.
Tôi mang theo tuần tiền lương đầu tiên của mình dắt Vương Nguyên đi xem phim, may mắn khi ấy do ngọn đèn quá mờ nên nó không thể thấy được tôi âm thầm lau lệ, sau đó tôi làm như cái gì vẫn chưa phát sinh.
Hiện tại trong nháy mắt thời gian đã đem mọi thứ thay đổi. Tôi chỉ muốn nói.
Tiểu hài tử, nếu đã có lựa chọn của riêng mình thì đừng nói là chân, hay là mệnh, khỏi cần nói đến tương lai, chị gái của cưng sẽ mang đến cho em mọi thứ đầy đủ nhất.
Bởi vì em, chính là toàn bộ của chị.
=======
Nhớ mọi người quá đi (ಥ ̯ ಥ)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip