Chap 2: You're safe okay


Sáng hôm sau, Chay tỉnh dậy, cậu dụi mắt và bỗng nhiên có thứ gì đó ập vào đầu cậu. Chay nhìn quanh rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra phòng mình.

"Nhưng sao mình lại ở đây? Mình đã ngủ quên trên xe của Kim... Ôi chuyện này thật tồi tệ" Chay nghĩ.

Chay đứng dậy và chạy đi tìm Porche. Cậu tìm được Porche đang nói chuyện với ai đó trên hành lang. Cậu tiến đến gần anh, ngập ngừng hỏi "Anh...Porche...nghe này..."

Porche đáp lời mà không quay đầu nhìn cậu "Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

"Anh, làm ơn...nghe em nói một lần này thôi và em sẽ không làm phiền anh nữa." Chay nói với đôi mắt cún con.

Porche quay lại nhìn em trai nhỏ của mình, thở dài và nói "Chay... em đang ngày càng xa khỏi tầm tay anh, em không bao giờ nghe lời anh. Em biết rằng không hề an toàn khi ở bên ngoài muộn như vậy...Cảm ơn Chúa vì Kim đã đưa em về ngày hôm qua..."

Chay cúi mặt nói "Em biết lỗi rồi, em sẽ không như thế nữa. Em hứa."

"Em đã hứa rất nhiều lần và vẫn tái phạm." Porche cằn nhằn.

"Anh, em hứa đây là lần cuối." Chay lại dùng đôi mắt cún con của cậu.

"Được rồi được rồi" Porche nói trong sự khó chịu. Sau đó, anh lại lên tiếng "Ồ Chay, mời Kim đến ăn tối với chúng ta vào ngày mai nhé."

Chay hoảng hốt khi nghe điều đó "Sao anh không đích thân mời anh ấy?"

"Vì anh không thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu ta. Cậu ta không bao giờ để ai tiếp cận mình, cậu ấy luôn vạch ra một lằn ranh với mọi người xung quanh. Nhưng chúng ta cần cảm ơn Kim vì đã đưa em về. Và anh cũng cần chính thức làm quen với cậu ta, nhất là khi anh sắp kết hôn với Kinn." Porche dứt lời với một nụ cười.

Chay cũng cười đáp "Okay okay. Em sẽ nói với anh ấy. Nhưng việc đến hay không là do Kim."

"Cảm ơn em trai ngoan của anh." Porche xoa đầu Chay. Chay tránh khỏi tay anh trai rồi rời đi.

-------------------------------------------------------------------------------------

Trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng le lói từ lỗ thông gió, một người đàn ông bị trói trên ghế còn một người khác đang cầm khẩu súng "Tao đã bảo mày đừng gây rối với Chính gia, tao đã cho mày cơ hội tránh khỏi chuyện này nhưng mày bỏ qua nó."

Người đàn ông bị trói trên ghế hoảng sợ "Tôi ngh-nghĩ cậu không ở phe Chính gia."

"Ôi trời ơi...mày mất trí rồi à." Người đàn ông cầm súng cười tinh quái.

"Làm ơn...làm ơn cho tôi một cơ hội khác. Tôi hứa sẽ không mắc sai lầm nữa." người bị trói run rẩy.

Hắn chĩa súng vào đầu người đàn ông kia "Mày biết quá nhiều. Giờ chết đi." Hắn nói và bóp cò. Người đàn ông trên ghế chỉ còn là cái xác không hồn. Hắn nói với những vệ sĩ của mình "Dọn dẹp thứ này đi, đừng để Kinn biết."

-------------------------------------------------------------------------------------

Porchay đang đấu tranh trong tư tưởng "Chỉ là bữa tối thôi. Không liên quan gì đến mình. Mình có nên gọi cho anh ấy. Arghhhh không không, nhắn tin sẽ tốt hơn? Tại sao anh lại đặt mình vào vấn đề này, tại sao mình không quên được anh ấy?"

Cậu mở box chat của mình và tìm số điện thoại Kim. Số vẫn chưa được lưu và video vẫn chưa bị xóa.

"Mình có nên xóa video không?" Porchay nghĩ.

"Tại sao Kim? Sao anh lại làm thế với em? Anh còn chưa xin lỗi em nhưng em vẫn không quên được anh. Nếu anh chịu giải thích tất cả và cầu xin sự tha thứ thì có lẽ em đã tha thứ cho anh rồi, có lẽ đã mất nhiều thời gian nhưng em đã sẵn sàng tha thứ. Anh chưa bao giờ quan tâm đến em đúng không..." Cậu gạt nước mắt và bắt đầu gõ phím.

Porchay:

Porche muốn mời anh ăn tối vào ngày mai.

Kim:

Anh sẽ đến đúng giờ.

Porchay lẩm bẩm ngạc nhiên "Nhanh thật" rồi bỏ điện thoại xuống. Cậu chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ ngổn ngang.

---------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, khi ra khỏi cổng trường đại học Chay nhìn thấy đám đông đang tụ lại và chụp ảnh một người nào đó. Cậu đi đến gần để xem thử là ai. Chay thấy Kim đang dựa vào xe của anh, trông anh như đang chờ ai đó.

Khi Kim thấy Chay, anh đến bên cậu và nói "Anh chờ em một lúc rồi, đi thôi." Rồi nắm lấy tay cậu.

Cậu tránh khỏi tay Kim và thốt lên "Chuyện quái gì thế P'Kim."

"Không gì cả. Em nhắn anh rằng chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối nên anh đến đón em. Có gì sai à?" Kim bình tĩnh nói.

Chay nhìn xung quanh, những sinh viên khác đang chụp ảnh và quay video, cậu cười giả tạo nói " Ồ xin lỗi, do em quên mất. Đi thôi."

Cả hai ngồi vào xe, Kim bắt đầu lái xe. Trong xe, một khoảng lặng bao trùm họ, Kim phá vỡ sự yên tĩnh này "Vậy...Chay, lớp học hôm nay thế nào?"

"Không phải chuyện của anh." Chay đáp mà không thèm nhìn Kim.

"Okay, anh sẽ không làm phiền em. Nhưng anh cần mua thứ gì đó cho anh trai em vì anh ấy đã mời anh bữa tối nay. Em sẽ giúp anh chứ?"

Chay thở dài "Được thôi."

Kim đỗ xe ở bãi xe trước một trung tâm thương mại. Cả hai xuống xe và đi vào bên trong. Khi vào trung tâm, Kim hỏi Chay "Em có muốn thứ gì không?"

"Không" Chay cứng ngắc đáp.

Kim cười khẩy và bước vào bên trong. Kim mua một chai rượu, anh thấy Chay đang nhìn thứ gì đó trong cửa hàng bán quà tặng. Hắn tiến gần đến chỗ Chay và thấy cậu đang mỉm cười nhìn một quả cầu pha lê rất đẹp có hai bức tượng bé trai đứng trên tuyết bên trong. Đây là lần đầu tiên sau 4 năm Kim thấy nụ cười thật tâm của Chay.

"Em muốn nó đúng không?"

"Không." Chay quay sang lạnh lùng nói.

"Vậy anh sẽ mang chai rượu này, của em đây." Kim đưa chai rượu cho Chay và cả hai tiến về phía lối ra nhưng Porchay nói "P'Kim, em cần đi vệ sinh."

Kim mỉm cười và Porchay đưa chai rượu lại cho anh sau đó chạy về phía nhà vệ sinh.

Kim gửi chai rượu ở quầy thanh toán rồi đi theo Chay. Khi Kim vào nhà vệ sinh, Chay đang rửa tay. Một người đàn ông cũng đang rửa tay bên cạnh cậu. Khi thấy Kim, gã ta bắt lấy cổ Chay và chĩa súng vào đầu cậu "Nếu mày dám bước thêm một bước, tao sẽ bắn vỡ đầu nó."

Chay cố vùng vẫy để thoát ra, người đàn ông giữ chặt cậu hơn và nói "Thằng nhãi ranh, đừng vùng vẫy nữa."

"Nghe này, thả em ấy ra. Em ấy không liên quan gì đến tao cả. Mày có vấn đề với tao...Vậy thả cậu bé ra và chúng ta có thể nói chuyện với nhau." Kim cố giữ cho người đàn ông bình tĩnh vì gã đang bắt Porchay làm con tin.

"Tao biết mày Khun Kim ạ và tao cũng biết những trò lừa chết tiệt của mày. Nếu tao thả nó ra tao sẽ chết trong một giây." Người đàn ông lùi lại.

Kim nhìn vào đôi mắt đầy sợ hãi của Chay "Được thôi. Tao sẽ đưa súng của tao cho mày, chỉ cần thả em ấy ra, sau đó mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn với tao." Kim vừa nói vừa lấy khẩu súng từ sau lưng ra.

Porchay không nói nên lời nhìn dáng vẻ chật vật của Kim, cậu có thể thấy nỗi sợ hiện rõ trên mặt anh.

Kim hít sâu vào khi nhìn vào mắt người đàn ông kia và buông khẩu súng trên tay phải xuống . Cùng lúc đó, Kim lôi một khẩu súng khác từ phía sau ra bằng tay trái và "Đoàng"! Viên đạn găm thẳng vào đầu người đàn ông.

Gã ta tắt thở ngã xuống sàn. Chay hoảng loạn. Kim vội chạy đến ôm lấy Chay thật chặt, hắn hít thật sâu và thì thầm với cậu "Đừng...đừng nhìn lại, em an toàn rồi... em không sao rồi."

Chay gật đầu trong vòng tay Kim, cậu không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip