01

Khi nhắc đến Ten, mọi người thường nghĩ tới một chàng trai ồn ào, một người không ngần ngại nói ra những điều mình nghĩ và làm bất kì điều gì mình muốn. Bởi vì Ten chính là như vậy. Cậu hiểu rõ giá trị của bản thân mình, và không bao giờ để bất cứ ai coi thường cậu hết. Đôi lúc lời nói của Ten nghe có vẻ hơi thô lỗ, nhưng thật ra cậu không cố tình nói vậy.

Và khi nói đến Kun, người ta lại nhắc tới một chàng trai trầm lặng, khép kín. Anh không phải là người nói nhiều nhất lớp, cũng không phải người hay xen vào một cuộc trò chuyện nào đó, dù mọi người đang nói về thứ anh đam mê. Anh trầm tính và thích quan sát mọi người. Kun có thể chỉ ra ai đang làm một việc gì đó với tâm trạng không thoải mái gì cho cam, và đó sẽ là lúc anh lên tiếng. Kun là người được rất nhiều người khác tin tưởng, và cũng là người mà bạn có thể dẫn đến để gặp nhị vị phụ huynh.

Mà Ten thì... không hẳn...

Nhưng đó không phải là khuôn mẫu cuộc đời hay sao? Rằng nam châm trái chiều thì hút nhau ấy?

.

Lại là tiệc tùng. Trường đại học đã tổ chức một bữa tiệc để chào mừng học kì mới. Mà đối với sinh viên ở đây, tiệc tùng có nghĩa là ra sức uống cho say mà không lo lắng về những hậu quả sau này, vì sớm thôi, điểm số của họ sẽ bị ảnh hưởng.

Kun chẳng hiểu sao mình lại có mặt ở đây luôn.

À không, nói đúng hơn thì anh biết vì sao mình có mặt ở đây, người bạn cùng phòng yêu dấu đã đưa anh tới đây và rồi biến mất trong vòng một nốt nhạc, ngay sau khi họ vừa đặt chân tới đây. Kun tựa lưng vào tường, nhìn đám đông sinh viên uống, rồi hát, rồi nhảy, rồi đập bất cứ thứ gì họ vớ được vào tay. Anh cầm một ly rượu, ly đầu tiên và cũng có thể là ly cuối cùng. Anh không phải người thích mấy trò nhậu nhẹt say xỉn và vật vã vào sáng hôm sau.

Kun nhìn thấy bạn cùng phòng của mình - chàng trai Nhật Bản tên Yuta - lướt qua trước mặt. Kun còn trông thấy anh ấy đưa một chàng trai lên tầng. Khi anh cố nheo mắt lại để nhìn cho rõ, Kun đảm bảo 100% người đó là Doyoung, cậu bạn học cùng anh một vài môn học hồi năm ngoái. "Ờ thì, mình không thể nói là không nhìn ra vụ này được", anh tự lẩm bẩm.

Kun đứng cạnh tường thêm khoảng mười phút nữa trước khi thấm mệt. Đồ uống của anh đã cạn và trò chơi xây tháp bia cũng đã trở nên nhàm chán. Kun đứng thẳng người và đi ra ngoài hành lang.

Không khí mát lạnh ở bên ngoài trái ngược hẳn với những cơ thể đầy mùi mồ hôi và bầu không khí nóng nực bên trong bữa tiệc. Kun cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể hô hấp bình thường và không bị đau đầu bởi khói thuốc là hay là bất cứ cái quỷ gì mà mọi người hút nữa rồi.

Kun đóng cửa và lại gần chiếc ghế băng cạnh cửa. Anh đặt chiếc ly rỗng xuống đất rồi ngồi xuống ghế, ngửa người tựa lưng vào ghế. Anh nhắm hai mắt lại, nhận ra tiếng bass và tiếng nhạc vẫn còn khá ồn ào, nhưng ít ra cũng đã đỡ hơn lúc này rồi.

Anh cứ nhắm mắt như vậy, cảm nhận bản thân mình đang từ từ được bao bọc bởi sự yên ả.

.

Ten mới chỉ hơi ngà ngà say thôi. Thật đấy, tửu lượng của Ten rất tốt, nên là cho dù cậu đã uống kha khá, nhưng cậu vẫn có thể đi thẳng và từ ngữ thì không bị líu ríu vào nhau.

Nhưng mà, tất cả bạn bè của cậu đều biến mất nhanh như một cơn gió. Doyoung đã đi đâu đấy không rõ, còn Johnny thì vừa mới năm phút trước vẫn còn đang đứng cạnh cậu, vừa nốc rượu vừa tranh cãi với cậu xem hôm nay Taeyong có đến hay không. Không phải là Johnny đã say, mà là anh ấy làm cậu phân tâm quá. Giống như ly rượu đầy này và chàng trai đáng yêu đứng dựa lưng vào tường vậy. Nhưng buồn thay, chàng trai ấy cũng đã biến mất và nhờ thế cậu mới phát hiện ra căn nhà này đã chật chội đến mức nào. Thế nên cậu quyết định ra khỏi đây.

Phải mất một lúc Ten mới có thể lách qua đám đông đang hăng say nhảy nhót kia. Và rồi cậu gặp anh chàng đáng yêu khi nãy, giờ đang ngồi trên chiếc ghế băng. Chàng trai ấy trông có vẻ rất yên bình, mặc dù gần cậu ta là khoảng năm mươi... gì đó, một trăm người say xỉn đang hăng hái nhảy nhót theo bản nhạc với âm lượng lớn muốn thủng cả màng nhĩ.

Ten nhìn chàng trai ấy chăm chú đến nỗi cậu không hề phát hiện ra cậu ấy đã mở mắt và nhìn cậu chằm chằm. Cậu chỉ tỉnh mộng khi người lạ mặt kia lên tiếng, "Này!"

Ten tròn mắt, há hốc miệng. Chàng trai lạ cười khúc khích và giờ đây cậu chỉ có thể nghĩ tới chuyện nụ cười ấy đẹp đến mức nào.

"Cậu say hả, hay đơn giản chỉ là cần một chút không gian thôi?"

Câu hỏi ấy khiến Ten nhận ra mình lại nhìn người kia chằm chằm một lần nữa. Cậu gãi cổ, cảm thấy hai má hình như đang nóng dần lên. 'Mày bị sao vậy Ten? Mày đâu phải người dễ bối rối?'

"Ừm, cả hai? Nhưng thật ra mình không say lắm, nên mình sẽ chọn cái thứ hai.", Ten đáp với phong thái trả lời ít tự tin hơn cậu nghĩ. Nhưng cũng chẳng làm sao hết, bởi cậu lại được nghe người kia cười và, ừ, vẫn tuyệt diệu như tiếng của một thiên thần vậy.

"Chạy trốn khỏi những mớ lộn xộn và điên khùng hả?", chàng trai lại hỏi, và rồi Ten phát hiện ra điều mà trước đây cậu khoing hề biết, ấy là chàng trai này có chất giọng thật êm dịu, cậu có thể nghe cậu ta nói hàng giờ.

Cậu bỗng nhớ ra cậu ấy có hỏi cậu gì đó nên vội vã gật đầu, "Ừ, mình đã chiến đấu hết mình với bạn bè vì rượu cồn và khói thuốc làm mình đau đầu."

Chàng trai ừm hừm như xác nhận và lại tựa lưng vào ghế băng. Ten nhìn cậu ta nhắm mắt lại nhưng vẫn không hề dịch chuyển vị trí ngồi.

"Cậu có thể ngồi xuống ghế, mình không cắn đâu.", cậu ấy làm Ten giật mình, nhưng rồi cậu cũng chầm chậm ngồi xuống ghế. Và xin thề, cậu rõ ràng đã nghe thấy người ấy lẩm bẩm, 'trừ khi cậu muốn mình làm thế'.

.

Cả hai cứ ngồi im lặng như thế, tưởng chừng hàng tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng hóa ra mới chỉ nửa tiếng trôi qua mà thôi. Ly rượu của Ten đã cạn, cậu cảm thấy bản thân dường như đã ít thư giãn hơn, và hình như cậu đã say thêm một chút.

Và rồi sự im lặng cũng bị phá vỡ. "Cậu có thích con trai không?", người bên cạnh bỗng hỏi làm Kun giật bắn mình. Anh tròn mắt, quay lại nhìn cậu ta và hỏi:

"Cái gì?"

"Cậu có thích con trai không?", lần này giọng điệu của người kia nghe có vẻ thẳng thắn hơn một chút.

"Mình ừm... Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Người kia nhún vai và mỉm cười, "Để xem mình có thể có tí hi vọng nào không."

Kun cúi mặt xuống để tránh người kia thấy được khuôn mặt mình đang đỏ bừng lên, nhưng anh vẫn ấp úng trả lời,"À ừ thì, mình cũng... có..."

Anh không hề nhìn thấy, nhưng Ten đã mỉm cười, "Thật tốt quá."

Kun ngẩng đầu lên nhìn người kia, định mở miệng nói gì đó nhưng bị tiếng chuông điện thoại của cậu ấy cắt ngang. Cậu ta lôi điện thoại từ trong túi ra và rên rỉ khi nhìn thấy tên người gọi, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi, "Sao thế?"

Tất nhiên Kun không thể nghe thấy cuộc điện thoại, nhưng dựa vào cách người kia đảo mắt, cậu đoán cuộc trò chuyện ấy không được tuyệt cho lắm. "Mình sẽ quay lại ngay", cậu ta nói rồi cúp máy.

Ten bỏ điện thoại vào túi quần rồi đứng dậy, "Bạn của mình đang vật vờ ở đâu đó và mình có lẽ là người tỉnh táo duy nhất có thể đảm bảo cậu ta không chết ở xó xỉnh nào đấy. Thế nên mình phải đi rồi". Ten nói, giọng thật sự nuối tiếc.

Mà quả thực cậu tiếc thật. Cậu muốn nói chuyện, muốn biết về người kia nhiều hơn nữa, nhưng cậu phải rời đi để cứu bạn mình khỏi những bãi nôn mửa.

Kun phẩy tay, "Không sao đâu, cậu cứ đi cứu bạn mình đi.", Kun cười nhẹ, Ten cũng cười, và rồi Ten vẫy tay và đi vào trong.

Kun ngồi nhìn cánh cửa một lúc trước khi đập tay vào trán.

'Chết tiệt, mình quên không hỏi tên cậu ấy rồi!'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip