Chap 5: Thiêu đốt

Căn hộ lạnh lẽo, trống rỗng. Cô không thích sống một mình vì điều đó khiến cô thật khó để không nhớ tới. Hầu hết thời gian, cô sẽ nghĩ về cô ấy. Cô cảm thấy hạnh phúc khi nhớ lại những ký ức đẹp, chúng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô ước rằng những khoảnh khắc đặc biệt đó là những điều duy nhất cô có thể nhớ, nhưng đáng buồn thay, những ký ức tồi tệ lại chiếm ưu thế trong những lúc cô đơn tột độ, khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn.

Cô không biết phải làm gì. Đã gần hai năm kể từ khi việc đó xảy ra. Kể từ khi cô mất cô ấy. Nỗi đau vẫn còn đó. Vì cô yêu cô ấy. Đau vì cô không thể giúp gì cho cô ấy.

Yeji tiếp tục tự trách bản thân về tất cả những điều đó. "Giá như mình ..." thế này và "Giá như mình ..." thế kia, đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến. Nhưng cô không thể quay ngược thời gian. Cô không thể thay đổi quá khứ. Điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng vượt qua nó, từ từ, từng bước một, nhưng cô phải làm.

Mỗi khi mùa đông đến, cô lại thấy buồn hơn. Có quá nhiều thứ khiến cô nhớ đến cô ấy. Quá nhiều.

Cô đã từng yêu mùa đông, đó là mùa cô thích nhất vì mỗi khi mùa đông đến cô lại thấy vui hơn. Sinh nhật của cô cũng vào mùa đông. Hồi đó có rất nhiều lý do để yêu mùa đông, nhưng giờ cô không thể nghĩ ra lý do nào có thể khiến mình thích nó lại được. Cô ghét nó. Cô ghét nó vô cùng. Ngày nào cô cũng ước mùa đông không bao giờ đến.

Điện thoại của cô kêu vang, khiến cô ngẩng đầu lên khỏi chiếc gối trên giường. Cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đọc tin nhắn vừa nhận được. Đó là Lia, hỏi cô có muốn ra ngoài để tiếp tục sáng tác bài hát không.

Yeji không chắc mình có muốn hay không, cô cảm thấy không được tốt vào ngày hôm đó. Cô nghĩ rằng việc tiếp tục viết bài hát sẽ chỉ khiến nó trở nên tồi tệ hơn. Nhưng, cô cũng cảm thấy có lỗi vì không đi với Lia. Cuối cùng, cô quyết định đồng ý dù cảm thấy không thích.

Cô miễn cưỡng đứng dậy khỏi chiếc giường êm ái của mình để chuẩn bị.

Khi cô gặp Lia bên ngoài quán cà phê, người kia nói với cô rằng ban nhạc khác vẫn đang luyện tập ở tầng hầm. Yeji thở dài, biết rằng Ryujin sẽ ở đó và cô thực sự không cảm thấy muốn gặp cô ấy. Nhìn thấy khuôn mặt của Ryujin vào một ngày mà cô luôn nghĩ về Minju không phải là điều tốt. Nó mang lại nhiều ký ức hơn nữa mà cô không muốn nhớ. Thật đau đớn.

"Bên ngoài lạnh quá, cậu có muốn vào quán cà phê đó không?" Lia hỏi, cô ấy thực sự không thích thời tiết lạnh giá. Cô ấy nóng lòng đợi mùa hè đến.

"Okay," Yeji gật đầu, đi theo cô gái thấp hơn, người dẫn cô vào quán cà phê. "Khi nào thì họ luyện tập xong?"

"Không biết, nhưng tớ đoán là sớm thôi." Cô ấy nhún vai, mở cửa quán cà phê và ra hiệu cho Yeji bước vào trong khi cô ấy giữ cửa. Cô gái cao hơn cảm ơn trước khi bước vào. "Tớ có thể nhắn tin cho Chaeryeong nếu cậu muốn."

"Không, không sao đâu." Cô đáp, hơi lắc đầu. "Hãy để họ có thời gian họ cần, không sao cả. Thật đấy."

Lia gật đầu và lẩm bẩm một tiếng nhỏ 'được' khi hai cô gái đi về phía một chiếc bàn trống, gọi một số đồ ăn và thức uống chỉ sau vài phút kể từ khi ngồi xuống.

"Chúng ta có thể tiếp tục sáng tác bài hát ở đây, nó không quá ồn ào." Cô gái kia nói với cô, nhìn xung quanh.

"Tớ đoán vậy."

"Mọi chuyện ổn chứ?" Lia hỏi với giọng quan tâm, sau khi nhận thấy rằng bạn mình có vẻ đang có tâm trạng tồi tệ.

"Ừ, tớ chỉ mệt thôi." Cô giải thích, cằm đặt trên tay phải. "Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về bài hát này, tớ muốn nó thật tuyệt."

"Tớ chắc chắn là sẽ. Ngoài ra," Lia liếm môi dưới của mình trước khi tiếp tục, nó bị khô vì thời tiết lạnh và cô ấy đã quên mang theo son dưỡng môi của mình vào ngày hôm đó. "Tớ đã nói với cậu rằng đừng quá lo lắng về điều đó. Cậu luôn tạo ra những bài hát tuyệt vời, tớ tin rằng bài hát này cũng sẽ không làm cậu thất vọng." Cô ấy nở một nụ cười ấm áp, và Yeji đáp lại. Lời nói của cô ấy khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Yeji định trả lời, nhưng cô dừng lại ngay khi nghe thấy tiếng chuông cửa báo hiệu có người vừa bước vào. Cô ước gì mắt mình không bao giờ ngước lên vì đồ uống của mình, bởi vì ngay sau khi họ nói, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Ryujin. Cô ấy đang trừng mắt nhìn cô, và Yeji cũng làm như vậy. Cô gái tóc xanh đang ở cùng những người bạn cùng nhóm khác của mình, Yeji đoán rằng buổi luyện tập của họ đã kết thúc. Họ cứ nhìn nhau chằm chằm không dứt, và chỉ dừng lại bởi giọng nói của Lia, đưa Yeji trở lại Trái đất.

"Mh? Cậu nói gì vậy?" Yeji hỏi, quay đầu về phía bạn mình và hơi nghiêng sang một bên.

"Tớ nói, nếu cậu cứ nhìn em ấy như vậy, tớ nghĩ em ấy có thể sẽ thiêu đốt." Cô bạn cười khúc khích sau khi chứng kiến ​​cuộc thi liếc mắt giữa hai cô gái. "Thực sự có ngọn lửa trong mắt cậu."

"Cái gì? Không, ý tớ là tớ ước gì như vậy."

"Nào, đừng nói thế." Nụ cười của Lia ấp úng, cô ấy thực sự không thích nghe những điều đó. Cô ấy biết rằng bất cứ điều gì đã xảy ra giữa hai người họ đều phải được giải quyết, sau tất cả họ đều là những người bạn của cô. Cô không thực sự thân thiết với Ryujin, nhưng sau khi biết cô ấy một chút, cô có thể nói chắc chắn rằng cô ấy không phải là người xấu. Và Yeji cũng vậy.

"Sao cũng được." Yeji đảo mắt, trước khi uống một ngụm. "Tớ nghĩ họ đã luyện tập xong, chúng ta có thể rời đi."

"Ăn xong cái đã, không có việc gì gấp." Lia nói với cô, nhấp một ngụm từ đồ uống của cô ấy. Họ không gọi nhiều đồ ăn, mỗi người chỉ có một cái bánh nướng xốp. Thực sự không có gì phải vội vàng rời khỏi quán cà phê, họ có cả buổi chiều để tập bài hát.

Yeji có thể cảm thấy cô gái tóc xanh đang nhìn chằm chằm vào mình, tự hỏi cô ấy muốn cái quái gì ở cô. Chắc chắn không phải là một ngày tốt để cãi nhau với cô ấy, vì vậy sẽ tốt hơn nếu Ryujin không thách thức cô. Điều duy nhất cô muốn làm là làm việc với bài hát và biến nó trở thành bài hát hay nhất từ ​​trước đến nay, chỉ dành riêng cho Minju.

"Tớ đi vào nhà vệ sinh chút, chờ xíu." Yeji nói khi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Đồ uống chắc chắn đã bắt đầu có tác dụng với cô.

Sau khi làm xong mọi việc, cô lại chỗ bồn để rửa tay. Khi làm như vậy, cô có thể cảm thấy có ai đó bên cạnh mình. Cô ngước mắt lên, nhìn vào tấm gương trước mặt. Cô bắt gặp cảnh Ryujin đang nhìn cô từ trong gương. Yeji đảo mắt, trước khi lau khô tay.

"Em đã xem màn trình diễn của chị vào thứ Bảy." Ryujin nói, bước lại gần cô gái cao hơn.

"Và?" Yeji nhướng mày hỏi. Cô không biết tại sao Ryujin lại tiến gần cô, nó chỉ là để gây rối với cô và cô không thích điều đó. Cô vào nhà vệ sinh không phải đánh nhau.

"Chị chơi bass bị trật nhịp." Cô gái tóc xanh nói với cô, giọng đều đều.

Và Yeji đã đúng, cô ấy chỉ muốn gây rối với cô.

"Im đi." Cô gái mắt mèo vừa nói vừa đảo mắt, trước khi bước ra khỏi nhà vệ sinh không quên dùng vai đẩy cô gái kia.

"Đi thôi." Yeji nói khi cô đến bàn nơi cô và Lia đang ngồi. Cô lấy đồ uống và bánh nướng xốp của mình và bắt đầu đi về phía cửa.

Lia vội vàng lấy hết đồ đạc và đi theo cô gái tóc nâu ra khỏi quán cà phê, bối rối như mọi khi. Bạn cô ấy dường như vẫn ổn chỉ khoảng năm phút trước đó, điều gì đã thay đổi?

Khi ở trong phòng tập, Yeji không cảm thấy muốn làm gì nữa. Ryujin khiến cô khó chịu và cô không thể tập trung để viết lời bài hát. Lia hiểu, ngay cả khi Yeji không nói với cô ấy bất cứ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip