Chương 2

"Uhm......"

Cảm giác nhức đầu bất ngờ ập đến, Ngô Thế Huân choáng váng ngồi dậy, miễn cưỡng mở mắt ra.

Nhìn thấy quần áo vứt bừa bãi trên sàn, bản thân lại không mảnh vải che thân, ngốc cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Cơn đau từ hạ thể truyền đến, cộng thêm những vết tích trên cơ thể khiến cậu cảm thấy vạn phần ghê tởm và tủi nhục.

Trên tủ đầu giường có đặt một tờ séc và một danh thiếp. Cậu xoa xoa thái dương, thuận tay lấy tờ danh thiếp lên xem, từng nét chữ trên đó không hiểu vì sao hiện lên cực kỳ chói mắt :

'Lộc Hàm - CEO Tập đoàn LH'

Ngô Thế Huân bất giác nở nụ cười chua chát, kìm nén để nước mắt không trực trào ra, đôi bàn tay xinh đẹp nắm chặt thành nắm đấm.
  
  
   
Mình có tư cách gì để khóc ?

Bản thân không phải chính là một thằng điếm thấp hèn vì tiền mà bất chấp mọi thủ đoạn sao ?

......

Nhanh chóng khoác lên người bộ quần áo hôm qua, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi cái nơi đáng ghê tởm này càng nhanh càng tốt.

Vừa bước đến đại sảnh thì thấy Biện Bạch Hiền đang đứng ngồi không yên, cậu vô ý thức chỉnh sửa lại chiếc áo, nở một nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng tỏ dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Biện Bạch Hiền vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân liền như mũi tên lao thẳng đến chỗ cậu. Y ôm chặt cậu vào lòng, sủng nịnh hỏi cậu :

"Huân, em đã đi đâu vậy ?"

"Em... em đêm qua uống hơi nhiều, nên ngủ gật trong nhà vệ sinh."

Ngô Thế Huân lập tức trả lời, lo sợ sẽ bị đối phương nhìn ra sơ hở, trong lòng bỗng trở nên khẩn trương.

Biện Bạch Hiền thở dài một hơi :

"Ra là vậy sao." Nói xong y khẽ cà cạ lên chiếc cổ của cậu : "Vậy thì anh yên tâm rồi."

Ngô Thế Huân cảm thấy nhẹ nhõm không ít, xem ra Bạch Hiền vẫn chưa phát hiện ra.

"Bạch Hiền ca..."
  
   
Cậu hiện giờ chỉ muốn thoát khỏi cái ôm của y để tắm rửa sạch sẽ, nếu cứ ở nguyên tư thế như vậy, cậu không dám chắc rằng sẽ không bị nhận ra điều bất thường.
  
    
"Chẳng phải anh bận lắm sao ? Đừng lo cho em nữa. Em ổn mà."

Biện Bạch Hiền gật gù, hôn phớt lên môi người trong lòng :

"Vậy lát nữa anh dẫn em đi ăn nhá !"

Ngô Thế Huân cũng theo đó gật đầu, vội vàng thoát khỏi vòng tay Biện Bạch Hiền.

"Được !"

Sau đó cậu liền chạy vụt mất.
   
     
Bạch Hiền vô lực trượt ngồi trên sàn nhà, một dòng nước ấm nóng từ khoé mắt chợt rơi xuống, âm thanh cũng trở nên run rẩy :

"Huân, sao em lại ngốc thế chứ ?"
   
    
3 năm rồi, hai người dính với nhau như hình với bóng, y làm sao lại không nhận ra. Cho dù chỉ là một biểu cảm thoáng qua, y cũng có thể phát giác được. Dấu đỏ chướng mắt nơi chiếc cổ trắng ngần của cậu, muốn không chú ý cũng không được...
   
   
   
Biện Bạch Hiền, tất cả là tại mày !
    
   
    
Rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ cậu, rõ ràng đã nói sẽ nuôi cậu, không để cậu chịu khổ nữa, rõ ràng đã nói......

......

......

......

Ưu điểm duy nhất của công việc này là ban ngày không phải đi làm, bản thân hoàn toàn được tự do sắp xếp thời gian.

Đợi Ngô Thế Huân tắm xong cũng được 1 giờ hơn, cậu đã ngồi lì trong phòng tắm 3 tiếng đồng hồ, bản thân nhìn chung có thể coi như đã sạch sẽ hơn chút, nhưng phần hạ thể vẫn còn đau nhức.

Nhìn dấu hôn trên cổ, cậu không muốn Biện Bạch Hiền phát hiện, đành mặc một chiếc sơ-mi màu xanh nhạt, nút cài lên đến tận cổ mới miễn cưỡng che được phần nào.

...

Biện Bạch Hiền liên tục đi tới đi lui ngay cửa ra vào, lo sợ Ngô Thế Huân gặp phải chuyện gì, vừa thấy người đi ra bèn chạy nhanh đến ôm người vào lòng.

"Huân, em thơm quá."

Mặt Thế Huân đỏ bừng lên, đưa tay gõ đầu Biện Bạch Hiện.

"Suốt ngày chỉ biết trêu em."

Thấy Biện Bạch Hiền bĩu môi mếu máo, tưởng rằng đã bị mình làm đau, cậu lại vội vàng xoa xoa đầu y :

"Có đau lắm không ?"

Biện Bạch Hiền thật sự chịu không nổi nữa phá lên cười :

"Huân, em có biết bộ dạng bây giờ của em dễ thương lắm không ?"

Tiếp theo liền hôn chụt một cái lên môi cậu.

"Yah, BIỆN BẠCH HIỀN !!!"

Ngô Thế Huân đanh mặt lại, cốc mạnh lên đầu y.

"Được rồi được rồi."

Bạch Hiền không né tránh, cưng chiều nhìn người trong lòng :

"Vậy bây giờ anh dẫn Huân đi ăn nha."

Thế Huân gật gật đầu, bụng kêu ọt ọt lên rồi đây này. Nghĩ đến sắp có đồ ăn ngon, cậu cũng không thèm đôi co với Bạch Hiền nữa.

...

Cả hai ghé vào một tiệm cơm nhỏ ăn đến no nê, những ngày này chính là thời khắc mà hai người thanh thản nhất.

Buồi chiều hôm ấy, hai người đã đi rất nhiều nơi, cho đến 9 giờ tối mới sực nhớ còn phải làm việc liền vội vã chạy về Gay Bar.
 
......
  
Tới sớm không bằng đúng lúc, từ xa đã nhìn thấy chiếc Lamborghini đậu trước cửa bar và Phác Xán Liệt đang đi về phía họ.

Từ trước đến giờ Ngô Thế Huân không hề có thiện cảm với những tên công tử nhà giàu. Nhưng với Phác Xán Liệt thì khác, ngược lại cậu còn cảm thấy ở anh ta có gì đó khá thân thiết, không hiểu tại sao, có lẽ là do từng gặp mặt vài ba lần chăng ?
 
 
 
Chân dài quả nhiên đi rất nhanh, thoắt cái Phác Xán Liệt bước đến trước mặt họ, nhìn sang Ngô Thế Huân cười, nói :

"Thế Huân, em cũng ở đây sao ?"

Cậu gật đầu, mỉm cười trả lời :

"Ân, anh đến tìm Bạch Hiền ca sao ? Vậy hai người nói chuyện đi, em vào trước."

Phác Xán Liệt gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn Biện Bạch Hiền đang trầm mặc bên cạnh.

Vì không muốn làm bóng đèn, để lại không gian riêng tư cho hai người, Ngô Thế Huân liền cất bước rời khỏi.

Đến phòng thay đồ, Thế Huân cấp tốc thay đồng phục, bắt đầu tập trung tinh thần vào làm việc.

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip