[JaeYong] 재용 특별 장 (Special) 💛

Sau khi Taeyong và Jaehyun rời khỏi quán cà phê, họ đã cùng nhau ra sông Hàn.

"Ở đây thích thật đó." Taeyong nhắm mắt lại, tận hưởng những luồng gió mát thổi vào mặt mình.

"Em biết mà." Jaehyun mỉm cười.

"Dù sao thì, tôi không hề có bất kì ý định nào ra đây với cậu đâu. Tôi chỉ muốn cho đôi chim cu đó có thời gian riêng tư với nhau thôi."

"Thật sao? Anh chắc chưa?" Jaehyun nhìn Taeyong hỏi lại.

"Ừ chắc."

"Vậy thì thôi. Liệu...anh có bạn trai chưa?"

"Không có, tôi ghét mấy chuyện tình cảm lắm. Nó khiến tôi nổi da gà."

"Điêu."

"Sao tôi phải nói dối cậu làm gì?"

"Vì rõ ràng là anh đang nói dối."

"Không có. T-Tôi thật sự không có ai cả." Taeyong nói lắp.

"Tức là anh có người yêu rồi, hay là anh ta hoặc cô ta là người cũ?"

"Là a-anh ta." Taeyong lẩm bẩm. "Mà cậu hỏi làm cái gì? Tôi đã bảo cậu đừng có lo chuyện bao đồng rồi còn gì!" Taeyong trừng mắt nói.

"Tại vì em quan tâm đến anh."

"Đừng quan tâm đến tôi. Tôi chịu đủ rồi."

"Chịu đủ gì cơ?"

Nước mắt Taeyong bắt đầu tuôn ra, anh nhanh chóng rời đi, rời khỏi Jaehyun. Nhưng cậu đã nhanh tay hơn tóm lấy cổ tay của Taeyong.

"Bỏ tôi ra." Giọng Taeyong lạc đi.

"Nói cho em biết có chuyện gì trước đã."

Taeyong thở dài, nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má. Jaehyun tóm lấy 2 vai Taeyong, quay người anh đối diện với mình.

"Cái gì?" Taeyong lườm Jaehyun.

"Ý anh cái gì là sao? Anh không định kể cho em nghe à?"

"Sao tôi lại phải kể cho cậu nghe? Cậu có phải là mẹ của tôi đâu mà tôi phải kể."

Trước thái độ chống đối này của Taeyong, Jaehyun bực dọc thở dài.

"Kể cho em đi mà, em thực sự lo cho anh đó."

"Đồ kì quặc nhà cậu không cần lo cho tôi, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau và cậu đâu biết gì về tôi đâu."

"Anh không muốn kể, không muốn cho em biết, anh lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với em, em đã làm gì sai với anh chứ? Em chỉ hỏi anh 1 cách rất tử tế, anh có thể gọi em bằng cái tên gì cũng được, nhưng ít nhất hãy cho em biết giữa anh và người đó có chuyện gì xảy ra được không?" Jaehyun trong 1 phút nóng giận đã nói hết những gì mình nghĩ.

"Cậu không hiểu đâu, cậu cũng đâu biết cảm giác bị người mình yêu phản bội là như thế nào đâu. Tôi yêu anh ta, nhưng anh ta lại không yêu tôi như tôi yêu anh ta. Anh ta đã ném tôi đi như 1 thứ rác rưởi. Tôi trông có giống 1 thứ rác rưởi không?" Taeyong với đôi mắt ướt đẫm giận dữ hỏi Jaehyun.

"Không hề."

"Vậy tại sao tôi lại phải chịu đựng điều này cơ chứ? Tôi đã làm gì chứ? Cậu có giải thích được không?!" Taeyong vừa khóc vừa hét lên.

Jaehyun liền kéo Taeyong vào 1 cái ôm khiến cả người anh cứng đờ. Jaehyun bọc tay mình quang thân ảnh nhỏ bé của Taeyong, để anh vùi mặt vào ngực mình mà khóc.

"Tôi đã làm gì có lỗi với anh ta cơ chứ? Tôi dành trọn con tim để yêu anh ta, ấy vậy mà anh ta chẳng hề để tâm đến điều ấy." Taeyong vừa đấm vào ngực Jaehyun vừa khóc nức nở.

"Tên khốn đó dám chơi đùa với tình cảm của anh là vì anh không đủ mạnh mẽ để đấu lại nó, nhưng lại yếu ớt đủ để cho hắn giễu cợt. Chỉ vì anh quá tử tế với hắn và 1 ngày nào đó thằng chó đẻ đấy sẽ nhận quả báo vì đã chà đạp lên con tim anh thôi."

"Vậy là lỗi của tôi ư?" Taeyong kêu thé lên.

"Một phần thôi. Thằng đó cũng sai nữa. Nó có từng bạo hành hay đánh anh bao giờ chưa?"

Taeyong do dự gật đầu.

"Tên rác rưởi đó, em sẽ đấm cho hắn ta 1 phát như 1 cái bao cát." Jaehyun cuộn tròn tay, các đốt ngón tay bẻ *cạch cạch* 1 cách giận dữ.

"Đừng. Dù sao cũng là quá khứ rồi, tôi cũng không muốn làm to chuyện lên, mệt lắm cậu biết không?" Taeyong giữ lấy nắm đấm của Jaehyun, nói.

Jaehyun thở dài nhưng rồi mỉm cười nhìn Taeyong.

"Vậy bây giờ chúng mình làm gì đây?" Jaehyun hỏi.

"Chẳng biết nữa, tôi chỉ muốn ngồi hóng gió ở đây thôi." Taeyong ngồi ở trên chiếc ghế gần sông Hàn, nói. Jaehyun liền ngồi xuống cạnh anh.

"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi cảm thấy dễ chịu trong lòng hơn." Taeyong đôi mắt hướng vô định về phía dòng sông, nói.

"Không có gì, miễn là anh cảm thấy ổn hơn là em vui rồi."

Taeyong mỉm cười tựa đầu lên vai Jaehyun.

"Tôi làm vậy được không?"

"Được chứ."

"Cảm ơn nha." Taeyong nhắm mắt lại tận hưởng tiết trời có phần khô lạnh.

"Bất kể lúc nào anh cần." Jaehyun mỉm cười.

Bỗng Taeyong vòng tay qua tay Jaehyun.

"T-Tôi nghĩ t-tôi t-thích cậu rồi." Taeyong ngại ngùng lí nhí.

"Anh bảo sao cơ?" Jaehyun nhìn Taeyong hỏi lại.

Taeyong nhìn Jaehyun rồi bắt đầu bộc bạch. "Tôi thấy rằng cậu vùa tử tế vừa ấm áp, và điều ấy khiến tôi thích cậu nhiều hơn."

"Tưởng anh ghét mấy trò lãng mạn sến súa mà?"

"Aish, trước đây thôi, bây giờ tôi bắt đầu thích rồi. Vì cậu." Taeyong ngại ngùng nói.

"Từng lời nói của cậu cũng như sự chân thành của cậu làm cho tôi tin tưởng. Xin lỗi vì đã gọi cậu là đồ kì quặc hay dị hợm. Tôi không cố tình đâu." Taeyong tiếp tục.

"Không sao. Em thấy bình thường mà." Jaehyun mỉm cười.

"Thật sao? Sao cậu có thể tử tế với tôi đến vậy chứ? Tôi thậm chí còn gọi cậu bằng những cái tên xúc phạm và còn tỏ ra khó chịu xấu tính nữa. Đáng nhẽ ra cậu nên giận tôi mới phải chứ."

"Chẳng có lí do gì để em làm vậy hết, bởi vì em cũng thích anh mà." Jaehyun nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp của đối phương, đáp.

"Thật ư?"

"Thật mà."

"Nhưng-"

Jaehyun đặt ngón tay lên đôi môi hồng xinh xắn của Taeyong, cắt ngang lời anh định nói.

"Shh ...Em không muốn nghe về nó nữa, anh cũng đừng tự đổ lỗi lên đầu bản thân như vậy. Em đã nói rồi, rằng em không hề giận anh một chút nào hết."

Taeyong gật gật. Trông anh đáng yêu đến mức Jaehyun phải bật cười.

"Chúng ta ở lại đây thêm 1 lúc nữa được không? Nếu em không có thời gian thì không sao đâu." Taeyong hỏi.

"Được chứ. Miễn là có thể bầu bạn cùng anh thì không vấn đề gì."

Taeyong cười toe toét rồi bám vào cánh tay của Jaehyun như 1 đứa trẻ khiến cậu phải bật cười trước sự đáng yêu của anh

Cả 2 người cùng ngồi bên nhau cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới cùng nhau đi về.

<<END>>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip