♡19♡

Một tay ôm chú gấu bông vào lòng, tay còn lại nàng vòng sang ôm con người đang nằm cạnh mình. Hông của hai người chạm vào nhau, tia nắng le lói chiếu qua tấm rèm cửa. Hiếm thay, lần này Jennie là người đầu tiên mở hờ đôi mắt tỉnh giấc. Nàng nhích cơ thể nằm nghiêng, rúc mình vào người Jisoo. Nàng cảm nhận được cánh tay đặt dưới thân nàng nhúc nhích, quấn quanh ôm lấy che chở vòng eo của nàng.

Tiếng chim líu lo tíu tót bên kia cửa sổ, làn thở ấm chạm lên vầng trán Jennie, tiếp sau là những chiếc hôn nhỏ xíu, khiến trong lòng nàng bỗng chốc ngại ngùng rợn sóng. Nàng khao khát được đối phương yêu thương như lúc này.

"Chào buổi sáng, bé vợ của chị." Nàng ngân nga trong cổ đáp lại giọng trầm ấm quen thuộc của người kia, quyết định nhắm dần đôi mắt lại.

"Không phải em muốn thức dậy chạy bộ sao...?" Jisoo nhẹ giọng hỏi nàng, đưa đôi môi tiến đến chiếc má phúng phính của nàng, đặt lên làn da màu nắng vài chiếc hôn đây đó. "Em sẽ lại không vui nếu giờ không chịu dậy đó..."

Jennie rên rỉ không muốn di chuyển dù chỉ một tí. Nàng rúc đầu mình vào gần hơn vào hõm cổ Jisoo.

"Rồi rồi, nhưng mình có thể ôm ấp sau mà." Jennie có thể cảm nhận được môi Jisoo đang cong lên cười trên chiếc má bánh bao của nàng, nhiêu đấy là đủ để nàng mở lại đôi mắt mình, vì nàng muốn nhìn thấy nét cười của người nàng thương.

Jennie nheo đôi mắt lờ mờ của mình, cố điều chỉnh mắt mình trước những tia nắng. Nàng muốn đưa tay lên dụi đi cơn mệt mỏi khỏi đôi mắt nàng, nhưng tay chân cứ như bị kim châm chích lấy khắp chỗ. Cảm giác ê người hiện hữu trên cơ thể Jennie, khiến nàng khó mình mà di chuyển được. Jisoo dường như đã nhận ra có điều không ổn với vợ, cô rời khỏi cái ôm, để Jennie có thể ngả lưng xuống giường với chú gấu bông nằm gọn gàng bên hông.

"Vợ à, em ổn không?"

"Ừm, chỉ là em bị khó chịu chút trong người..."

"Chị biết rồi."

Jisoo cầm lấy tay phải của Jennie, bắt đầu xoa lên làn da nàng, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cơ thể nàng thả lỏng dần. Mỗi lần cô nghe nàng rên rỉ thành tiếng, cô dồn thêm tí lực vào bàn tay mà xoa bóp kĩ càng hơn. Cô tiếp tục giúp cơ thể nàng thư giãn, đến khi nàng hoàn toàn tỉnh ngủ, tâm tình đã nhẹ người và thoải mái hơn trước.

"Nếu chị tiếp tục nữa... em sẽ không dậy được mất..." Jennie sung sướng rên ra tiếng, vô cùng tận hưởng cách chữa trị của cô vợ.

"Được rồi, vậy thì chị ngưng đây." Jisoo đáp lại trêu nàng, rút hai tay về và phóng ngay khỏi giường.

"Em chưa có kêu chị ngừng mà!" Jennie lên tiếng gọi theo sau, nhưng tiếc thay cô đã đặt chân đến đứng ở trước phòng tắm, tay đang đặt lên nắm cửa. "Này!"

Jisoo quay lại, nhếch môi cười nhìn nàng. Khuôn mặt hiện hữu biểu cảm như muốn trêu người. "Nếu em muốn nữa, thì em phải ngồi dậy và bước tới đây rồi."

"Hông công bằng..." Jennie bĩu môi, trưng ra bộ mặt đáng thương nhất nhìn Jisoo. Nàng nghiêng nhẹ đầu, đôi môi run rẩy nũng nịu, thậm chí giương đôi mắt cún con thuyết phục cô.

"Ẳm em với?" Jennie đưa hai tay lên cao như đang cố chạm tới Jisoo từ chiếc giường.

"Ôi không, đúng là em bé hư mà." Jisoo bật cười, nếu cô bảo rằng việc đấy không hiệu quả và không thấy ngạc nhiên tí nào thì sẽ là nói dối mất.

"Là em bé của chị mà." Cái bĩu môi trên gương mặt Jennie càng lớn hơn, hai tay nàng vung vẩy trong không khí vẫn cố chạm đến được cô bằng cách thần kì nào đó.

"Ah." Jisoo cất tiếng vờ đau đớn, tay vỗ lên chỗ trái tim mình vừa bị sự đáng yêu của nàng tấn công. Cô từ tốn bước lại chỗ nàng. "Tại sao chị chưa bao giờ nghĩ em láu cá đến vậy nhỉ? Em luôn biết cần làm gì, để đạt thứ mình muốn."

"Em sẽ không phủ nhận điều đó đâu." Jennie hạnh phúc mà cười toe toét khi Jisoo tiến lại gần, một tay vòng lấy tay nàng, tay còn lại ôm eo nàng mà trao cho nàng một chiếc ôm thật chặt.

"Chị yêu em." Jisoo đưa người lại gần hơn với nàng, đặt môi hôn lên mũi vợ khiến nụ cười của đối phương càng tươi hơn.

"Em cũng yêu chị, vợ yêu của em." Jisoo quay lưng lại, nghiêng người xuống để cõng nàng, khiến nụ cười hở nướu hiện lên trên mặt Jennie.

Nhiều buổi sáng nữa cũng trôi qua như vậy.

Là những nụ hôn nhẹ nhàng, là những chiếc ôm thật lâu, và những câu chị yêu em, em yêu chị trao cho nhau. Là những sáng rời nhà đi làm, là những buổi tối trở về nhà, và là những đêm gối đầu yên giấc cùng nhau. Là những buổi hẹn hò thân mật, là những lần đi chơi cùng Lisa và Rosé, là những lúc gặp mặt Ningning và vợ em Giselle. Là đôi lần hiếm hoi bố Jisoo video call và cả hai sẽ trò chuyện cùng bố. Tháng ngày cứ trôi qua như thế, Jisoo chắc rằng mọi thứ cũng đã được gần một năm.

Chính xác hơn, thì đã được đúng một năm kể từ lần đầu hai người gặp và kết hôn với nhau, còn gì ngạc nhiên hơn việc tổ chức một đám cưới bất ngờ cho Jennie? Ít nhất thì đó là việc Jisoo đã lên kế hoạch bấy lâu, cùng với sự cổ vũ từ bạn bè cũng như em gái của Jennie.

Mặt khác, do cha mẹ em vẫn đang đợi em sang tuổi 19, nên Ningning với Giselle vẫn chưa tiến đến bước kết hôn. Em cũng có thông tin đến cả hai biết rằng cha mẹ vẫn còn đang cho người lục tìm tung tích của Jennie. Thật ra thì Heechul đã bắt gặp Jennie ở gần chỗ làm của nàng, khiến nàng không còn cách nào khác mà phải nộp đơn xin nghỉ việc.

"Em không biết em đã cảm ơn chị vì cho em làm quản lí ở công ty quảng cáo của chị chưa vậy, chị Bona?

"Em đã cảm ơn rồi, nhưng chị phải là người cảm ơn em mới đúng. Kể từ khi em đến đây làm việc, lợi nhuận công ty tăng lên gấp đôi luôn đó!"

"Ôi, không có gì đâu mà." Jennie quơ tay phủ nhận lời khen, nhưng vẻ mặt tươi cười tự hào của nàng lại cho thấy nàng thích nghe những lời ấy như nào. "Nhưng tiện thể thì, em đang băn khoăn muốn hỏi ý chị, không biết hôm nay em có thể về sớm được không ạ?"

"Có hẹn hôm nay à?" Bona đưa mắt quét nhìn Jennie thấy ngay nàng mặt mày đang ửng hồng cả lên. Nàng dừng gõ bàn phím, bẽn lẽn đưa mắt từ chiếc bàn ngước lên nhìn chị sếp của nàng.

Bona huýt sáo trêu nàng. "Đi hẹn hò với vợ chứ gì? Em nên giới thiệu cô ấy với chị liền đi. Cái cách mà em luôn miệng kể về vợ đáng yêu ghê."

"Chị ấy đáng yêu thật mà." Jennie lí nhí qua đôi môi khép chặt của mình, hai má ngại ấm lên.

"Được rồi. Đi chơi vui vẻ nhé." Bona đặt tay sờ đầu Jennie, phì cười khi thấy dáng vẻ thẹn thùng của đối phương.

"Em cảm ơn chị..." Jennie ngại ngùng cười đáp lời chị, cầm áo khoác rồi rời văn phòng. Nàng rất phấn khích không biết Jisoo đã sắp xếp những gì cho cuộc hẹn mà cô mời nàng đây.

Vì sao á? Tất nhiên Jennie không hề quên hôm nay chính là ngày kỉ niệm một năm quen nhau của hai đứa rồi, và nàng chắc chắn Jisoo cũng nhớ hôm nay là ngày gì. Ngày tháng cưới nhau được ghi rành rành trên giấy chứng nhận kết hôn như thế, cũng không quá khó để nhớ cho lắm.

Ở phía ngoài văn phòng, Jisoo đang dựa người vào chiếc Nissan màu đỏ cả hai đã gom góp mua vài tháng trước để đợi đón nàng.

Jennie hăng hái vẫy tay liên lọi, nàng tăng tốc chạy ngay về phía cô. Jisoo nhận ra hình bóng của nàng vợ, vẫy tay đáp lại, với nụ cười hiện trên đôi môi đỏ của mình.

"Nhớ chị quá!" Jennie nhào ngay vào người cô, hai tay giơ lên trao cho cô chiếc ôm chặt đến muốn gãy cả xương.

Jisoo hơi bị choáng bởi thứ lực tác động bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng giữ thăng bằng lại mà ôm đáp lại nàng. "Đúng là Jendeukie mà."

"Nói chị cũng nhớ em nữa~" Jennie chu môi mè nheo, đưa trán mình gối đầu lên trán cô.

"Chị không bao giờ không nhớ em." Jisoo tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách mà hôn nàng. "Mình đi chứ?"

"Đưa em đi ăn tối!" Jennie cười tươi hạnh phúc.

Cả hai như đắm chìm trong bong bóng tình tứ hạnh phúc nhỏ bé của mình, không chút để tâm đến có vài cặp mắt ghê tởm đang nhìn hai người họ, một tí cũng không quan tâm.

_________
Nếu cảm thấy thích chương truyện, hãy nhấn nút 'Bình chọn' trước khi đọc qua chương mới giúp mình nhé. Chỉ bỏ ra thêm vài giây thôi là đã đủ để fic giữ xếp hạng cao, có thể tiếp cận thêm nhiều độc giả hơn rồi. Cảm ơn mọi người :D

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip