♡23♡

Đám cưới này không phải được tổ chức dành cho hai người, mà chính là dành cho công chúng.

Nàng giờ đang ngẫm lại, không phải việc bỏ trốn khỏi nhà thật vô nghĩa hay sao, khi đến cuối cùng Jisoo vẫn là người sẽ cùng nàng kết hôn? Nếu nàng làm theo lời ông ngay từ đầu thì liệu có tốt hơn? Ông đã chọn ra một người vô cùng tốt cho nàng. Dù ông cố tình hay vô tình đi nữa.

Thế thì không phải tất cả mọi nỗ lực của nàng bấy lâu đều trở thành công cốc hay sao, trở về lại vạch đích ban đầu mà không đạt được bất kì điều gì?

"Không." Jisoo lên tiếng phản đối khi nghe Jennie kể về những băn khoăn của bản thân nàng.

"Em không thấy sao?" Jisoo hỏi. "Mọi thứ bây giờ đều khác rồi."

"Khác gì cơ?" Jennie cau mày đáp.

"Hôn nhân của chúng mình."

Cô nói đúng. Suốt thời gian qua, nàng đều nhận ra được mọi thứ đã dần thay đổi khác đi như nào. Khi cha nàng lên tiếng rằng đám cưới lần này không dành cho hai đứa, nàng chắc rằng ý nghĩa thực sự trong lời ông muốn đề cập đến điều tương tự với toàn bộ cuộc hôn nhân này.

Kết hôn là nghĩa vụ, chứ không phải hứa hẹn. Kết hôn là công việc, chứ không phải thứ tình cảm vợ chồng.

Thế thì bỏ trốn không hề vô nghĩa chút nào. Nếu nàng bị buộc phải kết hôn cùng Jisoo theo cách này, thì nàng thà không phát sinh tình cảm với cô từ ban đầu mà sẽ nghĩ cách nài nỉ ông đổi cho nàng một đối tượng khác, để rồi mọi thứ cứ lặp đi lặp lại theo vòng luẩn quẩn như vậy còn hơn.

Kết hôn cùng ai không phải là vấn đề. Mặc dù có tình cảm từ hai phía và đúng người cũng rất quan trọng. Thế nhưng nỗi lo lớn hơn mà Jennie đang nghĩ đến chính là nơi nàng gọi là nhà. Suốt thời gian cùng cô trải nghiệm một mái ấm thực sự là gì, Jennie giờ đây mới đau đớn nhìn ra được chốn dinh thự xa hoa giàu sang này trống trải đến nhường nào. Nơi này không có dù chỉ một chút hơi ấm. Tất cả những gì cha mẹ nàng quan tâm chỉ là ánh nhìn, sự quan tâm của công chúng. Chốn đây vô thực, chỉ là một lớp vỏ che đậy cho bên trong rỗng tuếch.

Jennie đem lòng nhớ thương ngôi nhà mà cả hai đã cùng tay dựng nên. Có đủ màu có đủ sắc ở nơi ấy. Vậy ra đây là cảm giác nhớ nhà sao?

Nàng chưa từng cảm thấy chúng, nhưng chỉ mới chốc thoáng qua mà nàng đã thấy chán ghét cảm giác ấy đến tận xương tủy. Cảm giác ấy khiến nàng bồn chồn suốt từ tận đáy lòng, khiến mắt nàng như muốn vỡ òa khóc đòi. Là thứ cảm giác mà nghĩ đến cũng đã đủ khiến nàng phải sợ hãi. Nàng muốn thoát khỏi cái bầu không khí ngột ngạt đến khó thở ở nơi này. Nàng lần đầu tiên cảm nhận được bản thân mình căm ghét những áp lực bấy lâu cha mẹ đặt đè nặng lên nàng đến nhường nào. Nàng từng nghĩ mình đã quen với chúng, từng nghĩ chúng không hề ảnh hưởng đến nàng.

"Em muốn làm gì cơ?" Jisoo vươn cổ nhìn Jennie ngạc nhiên.

"Biến chúng thành nhà. Biến nơi này thành nhà." Jennie đưa tay chỉ xung quanh. "Chúng mình đã từng làm như vậy, mình có thể làm lại lần nữa mà. Ý em không phải là nói đến không gian này, mà là những gì vợ vợ mình tạo nên chúng. Hãy cùng em lấp đầy chúng với hơi ấm đi vợ.

"Mình đã nói về việc này rồi mà." Jisoo không vui đáp lại.

"Em biết, em biết. Không làm mấy hành động quá chớn, hãy cứ giả vờ như em với chị hoàn toàn đồng ý với ý của bọn họ, rồi đợi họ chủ quan quay mặt đi. Trong khi đó chúng mình có thể thử khiến nơi này thoải mái hơn chẳng hạn." Jennie đề nghị.

"Thử bằng cách nào? Em có ý nào không?"

Không hẳn cho lắm. Kế hoạch của nàng chỉ là cả hai tiếp tục cư xử như thường ngày.

Vậy nên khi hai bà thông gia dẫn vợ vợ cô nàng đến tiệm thử đồ cưới, Jennie đan tay vào tay Jisoo khi mọi người đang ngắm nghía từng mẫu mã, khiến cô liền bất ngờ. Dường như Jisoo không phải là người duy nhất ngạc nhiên ở đây, mẹ cô chú ý thấy ngay hành động âu yếm của hai người, trong khi mẹ Jennie lại có vẻ thờ ơ hơn.

"Hai đứa gần gũi nhỉ." Sandara lên tiếng bình luận, mọi người dừng lại trước nhà tạo mẫu.

"Vâng ạ." Jennie gật đầu đáp, ôm hông Jisoo. "Người yêu đều vậy mà, phải không chị?" Nàng nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má Jisoo, khiến cô vì thế mà hai má ửng hồng ngại lên. Cô chỉ im lặng gật đầu.

"Ta có thể nói chuyện với con một chút được không, con gái?" Bà đề nghị đến Jisoo, vẻ mặt chẳng chút hứng thú với những gì bà vừa chứng kiến, khiến cô thấy có chút khó hiểu. Bà muốn cô kết hôn với Jennie mà, vậy sao bà lại làm như bà không thích mấy thứ vừa thấy cơ chứ?

Trước khi đáp lại lời bà, Jisoo quay sang hỏi ý Jennie, nàng gật đầu đồng ý rồi lùi người rời khỏi Jisoo. Hành động đó dường như đổ thêm dầu vào lửa khiến Sandara trông còn bực bội hơn ban nãy, bà đi trước đợi Jisoo ở phía phòng khác.

"Có chuyện gì sao?" Jisoo bối rối hỏi.

"Ta mừng vì con có vẻ như đã chấp nhận vụ hôn nhân đã được cha mẹ hai bên sắp đặt này, nhưng ta chưa bao giờ bảo con phải phục tùng nó cả. Nếu con không dạy dỗ cho nó biết vị trí của mình, có ngày nó sẽ ngồi trên đầu con mà xem." Sandara tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.

"Con không phiền nếu em ấy nằm trên con đâu." Jisoo môi nhếch mép cười láu cá đùa đáp lại, khiến mẹ cô hoảng hồn bởi khiếu hài hước lần đầu mới thấy của cô.

"Kim Jisoo!" Sandara khoanh hai tay trước ngực, mặt mày cau có không vui.

"Sao vậy? Tức vì bà không dạy tôi ngồi lại vị trí của mình được sao? Cái vị trí mà dưới quyền bà đó hả?" Cô phản bác.

"Con đừng có nực cười. Con là con ta, ta muốn những gì tốt nhất cho con, thế nên cứ nghe theo lời ta. Con phải dạy dỗ lại nó cách cư xử cho phải phép, dạy cho nó thấy ai mới là trụ cột của cái gia đình này."

Jisoo chỉ biết cười khi nghe lời bà nói. "Bà thật sự nên mua cuốn lịch mới đi." Cô bực bội đáp, rồi quay lưng trở về chỗ vợ cô đang đứng. Cô hôn lên má nàng ngay khi vừa đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của vợ.

Dường như Jennie chỉ ngồi dán chặt trên ghế sofa trong lúc Chaerin ngắm nghía váy cưới và trò chuyện với người tạo mẫu. Jisoo biết Jennie muốn được tham gia vào mấy quá trình tạo kiểu như thế nào và nàng vô cùng yêu thời trang, cô thầm nghĩ chắc vợ mình lại bị dặn phải ngồi yên một chỗ để người lớn lo việc nữa rồi.

"Em không định chọn một bộ váy sao?" Jisoo âu yếm xoa bên hông của vợ, rúc mũi mình vào điểm hôn khi nãy cô vừa đặt lên má nàng.

"Có vẻ như họ đã chọn được váy cho em rồi." Jennie nhún vai tỏ vẻ mình không quan tâm cho lắm. Nàng nhích gần về phía cô đáp lại chiếc ôm. "Em ngồi lên đùi chị được không?"

"Tất nhiên rồi." Jisoo đáp lại, không để lỡ dù chỉ một nhịp. Cô chạm nhẹ hai bên eo nàng nâng lên đôi chút, để nàng ngồi thoải mái trên đùi cô.

Cảm giác không hề nặng cho lắm, vả lại cô cũng thích những lúc được ôm nàng trong vòng tay mình như này, khi đấy cô có thể đặt cằm mình nghỉ ngơi trên bờ vai của vợ, hít lấy hương thơm của mái tóc nàng trong khi ôm nàng chặt vào lòng cô mãi không rời.

"Chị và mẹ đã nói gì vậy?" Jennie hỏi, tiếng cười khúc khích xen kẽ với từng chiếc hôn nhỏ nhoi cô đặt lên mặt nàng.

"À, chỉ là bà bảo chị phải hành xử này nọ theo mấy cách cổ lỗ sĩ ấy mà." Jisoo nhún vai tỏ vẻ khinh thường đáp. "Mà vợ nói đúng đó. Chúng mình thật sự nên đem hơi ấm vào."

"Do chị thích chọc tức mẹ chứ gì." Jennie vỗ lên đùi cô, môi tươi cười nhìn cô.

"Có khi thật." Jisoo bật cười.

Có một điều có thể chắc chắn rằng, cả hai sẽ không còn là những con rối nhỏ bé chỉ biết ngoan ngoãn tuân theo lời chủ nhân nữa. Không cần phải vậy nữa. Họ đã luôn chạy đuổi theo sự chú ý, quan tâm từ bố mẹ, nhưng giờ đây họ tự trao cho nhau thứ yêu thương và cảm giác bình yên mà bấy lâu nay cả hai đã luôn tìm kiếm.

_________
Nếu cảm thấy thích chương truyện, hãy nhấn nút 'Bình chọn' trước khi đọc qua chương mới giúp mình nhé. Chỉ bỏ ra thêm vài giây thôi là đã đủ để fic giữ xếp hạng cao, có thể tiếp cận thêm nhiều độc giả hơn rồi. Cảm ơn mọi người :D

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip