Chương 6 - Cuộc đời tuy ngắn ngủi, nguyện bảo vệ em cả đời bình an

Mặt trời vào mùa hè rất thích tăng ca, bảy rưỡi tối trời mới bắt đầu tối dần. Seo Yi Kyung lái xe gần về tới nhà thì thấy phía trước có một bóng dáng đang chạy bộ, hình như là Lee Se Jin.

Bóp còi mấy cái, nhưng đối phương đeo tai nghe không nghe thấy. Nhớ lại một cảnh tượng nào đó trước kia, khoé môi chủ tịch Seo tạo nên một đường cong kín đáo.

Chị nháy đèn pha.

Mặt đường đột nhiên có ánh sáng nhấp nháy theo tiết tấu, người đang chạy bộ cuối cùng cũng chú ý tới, dừng chạy, nheo mắt quay lại nhìn. Phía sau kính chắn gió là Seo Yi Kyung đang chớp mắt nhìn cô, mi mắt hơi rủ xuống với ý cười tươi mới.

Giống như cảnh tượng nào đó từng gặp.

Người trên xe bước xuống, nhìn xung quanh: "Em một mình đi đâu vậy, không ai đi cùng bảo vệ sao?"

Lee Se Jin gỡ tai nghe ra: "Tôi chỉ vận động một chút gần nhà thôi, nghĩ cũng không có gì nguy hiểm nên không muốn làm phiền người khác."

Seo Yi Kyung tiến lại gần, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt hai người một màu dịu dàng, hai người nhìn nhau dưới quầng sáng còn sót lại của vầng mặt trời đang lặn.

Liếc nhìn máy nghe trên tay Se Jin, cô đã từ rất lâu rồi không còn thói quen nghe nhạc khi chạy bộ, sao đột nhiên lại tìm thấy máy mà dùng.

"Em đang nghe gì vậy?" Seo Yi Kyung chỉ vào máy trong tay đối phương.

"Không có gì. Hình như là mấy đoạn thu âm tôi ghi lại từ hồi xưa." Cô đáp có chút lắp bắp, lại còn hơi cúi đầu khó xử.

Vẻ tthích đùa của chủ tịch Seo không hề phù hợp với nét mặt nghiêm túc của chị: "Giữ quá nhiều bí mật sẽ không tốt cho việc hồi phục trí nhớ đâu."

Lee Se Jin ngượng ngùng phản bác: "Sao có thể chứ, tôi nghe cái này chính là để hỗ trợ hồi phục trí nhớ..."

Seo Yi Kyung cười, lấy chiếc khăn mặt quàng trên cổ Se Jin lau mồ hôi cho cô, rồi chỉnh lại tóc mái ướt dính trên má cô.

"Thế hồi phục đến đâu rồi?"

Tuy cảm thấy hành động của đối phương quá thân mật muốn tránh đi, nhưng không biết chủ tịch Seo đã dùng phép thuật gì mà cô không động đậy được, chỉ lắc đầu.

Nói là chỉ có một chút ký ức vụn vặt chắc chị sẽ thất vọng lắm.

Hơn nữa, chuyện cô từng lén thu âm hết những lần chị phát biểu trong các buổi họp, những lần chị chỉ dạy, tuyệt đối không thể để bị phát hiện. Lee Se Jin trong quá khứ thực sự giống với một fan não tàn*.

*Fan cuồng hết thuốc chữa :)))))

Thế là cô quyết định đổi chủ đề: "Yi...Yi Kyung à, ngày mai tôi có thể tới công ty không?"

Seo Yi Kyung đang định quay lại xe chở Se Jin về nhà, nghe vậy liền dừng bước.

Hai ngày trước chị đi cùng cô tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói Se Jin gần như không còn gì bất thường, cục máu đông lúc trước cũng đang dần tan. Còn về nguyên nhân tại sao chưa hồi phục trí nhớ thì đúng là rất khó giải thích theo góc độ y học. Chi bằng thử trở lại những môi trường quen thuộc trước kia, tiếp xúc với những người quen biết, chưa biết chừng có thể kích thích nhớ lại.

Vậy giờ phải đồng ý với Lee Se Jin sao.

Cho phép em ấy trở về nơi rối ren vàng thau lẫn lộn, quay lại nơi nguy hiểm không thể lường trước.

Để đứa ngốc mắt to tim cũng lớn, cực kỳ dễ tin người này, một mình đối mặt với những tên điên không lâu trước đã muốn lấy mạng cô.

Seo Yi Kyung cảm thấy không thể làm chuyện đó, chị không làm được: "Se Jin à..."

Chỉ cần nhìn biểu cảm của chủ tịch Seo là cô biết mình sắp bị từ chối, nhưng Lee Se Jin cảm thấy không thể nhận thua được, vẫn phải kiên trì: "Bác sĩ nói những gì chị cũng nghe rồi mà, chị cũng muốn tôi hồi phục trí nhớ sớm phải không, nên là hãy để tôi trở lại môi trường làm việc quen thuộc nhé?"

"Nhưng..."

"Cùng lắm là chị cho người thầm đi theo tôi là được mà."

"......" Chủ tịch Seo đương nhiên không phải không có gì để nói, mà là không thể từ chối.

Trước kia chị đã vô số lần cự tuyệt lời thỉnh cầu của đối phương, nhưng đó là Lee Se Jin không bị mất trí nhớ. Sau khi mất trí nhớ, cô dường như còn liều lĩnh không biết sợ hơn.

Không biết là cậy được cưng chiều hay cậy mình đã quên.

Seo Yi Kyung một đêm không ngủ.

Không phải tại chị quá mềm lòng, mà là vì ánh mắt khẩn cầu của Seo phu nhân quá đáng thương.

Sáng hôm sau, chị ném mấy bộ quần áo cho người vẫn còn nằm ườn mình trên giường: "Mau thay quần áo, tôi đưa em tới công ty."

Dọc đường, Lee Se Jin pha đủ mọi trò đều trở thành nói một mình, cả chặng đường Seo Yi Kyung không hề để ý tới cô.

Trước khi bước vào toà nhà Tài chính Nhật Hàn, chị chỉ khẽ nói với cô một câu: "Chú ý những người xung quanh, hãy giữ cho mình an toàn."

Người đầu tiên nhận ra phó chủ tịch Lee trở lại đi làm là trợ lý của Se Jin, cô ấy xúc động chạy tới ôm chặt lấy cấp trên của mình. Sau đó Lee Se Jin liền được vây quanh bởi các đồng nghiệp chào đón cô trở lại. Tuy cô có vẻ hơi choáng váng nhưng hình như có thể ứng phó được.

Chủ tịch Seo ra hiệu cho hai vệ sĩ bên cạnh, chuyển hướng trở về phòng làm việc của mình.

Gọi vài cuộc điện thoại hỏi tiến độ điều tra về vụ của Se Jin, dường như vẫn chưa có manh mối gì. Tập đoàn là đối tượng khả nghi chính thì không hề có động tĩnh gì bất thường, cũng không có dấu hiệu ngầm liên hệ với xã hội đen, sạch sẽ tới mức giống như vô tội vậy.

Nếu không phải để trả thù chủ tịch Seo thì thực sự không thể nghĩ ra được kẻ nào lại hạ độc thủ với Lee Se Jin. Dù sao thì cô trước nay nhân duyên rất tốt, dù là nam hay nữ đều được yêu quý hơn chủ tịch Seo nhiều.

Cứ nửa tiếng lại có người báo cáo với chị Lee Se Jin vừa gặp ai, làm những việc gì. Seo Yi Kyung nghe xong mới thở phào một chút.

Mở báo cáo quý trước ra, không phát hiện có vấn đề gì cần chú ý, đang định ký thì chị nhíu mày, lật lại xem cuối trang...

Người phụ trách ký tên: Jang Yoon Bin.

Vị giám đốc tài chính mới này là do Lee Se Jin đề bạt, do năng lực làm việc xuất sắc, đã thay thế vị trí của người trước.

Thật ra đa số báo cáo tài chính trình lên chủ tịch phê duyệt đều tương tự nhau, ít nhiều đều bị Seo Yi Kyung phát hiện ra vấn đề. Nhưng tài liệu này có thể nói là vô cùng hoàn hảo, đủ để thấy con mắt dùng người cao minh của phó chủ tịch Lee.

Nhưng hàng lông mày của Seo Yi Kyung càng ngày càng nhăn lại...

Quan trường trước nay chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc. Sau khi tổng giám Jang nhậm chức, tổng giám cũ mất chức làm những gì? Liệu có phải hắn ôm hận trả thù Lee Se Jin?

Lập tức cho người đi điều tra tổng giám tài chính cũ giờ đang ở đâu, làm gì, Seo Yi Kyung tìm lại hồ sơ, in ảnh của người này ra, vội tới phòng của phó chủ tịch.

Chưa đi được mấy bước thì tiếng chuông điện thoại đem tin xấu tới: "Nguy rồi chủ tịch! Phó chủ tịch vừa rồi đi nhà vệ sinh, một lúc lâu không thấy ra, chúng tôi đi vào tìm thì không thấy cô ấy..."

Seo Yi Kyung tức muốn ném điện thoại, bộ não nhanh chóng suy nghĩ, chị chạy tới phòng giám sát.

Không mất bao lâu liền căn cứ vào hình ảnh quay lại mà phán đoán được, kẻ đó bắt Se Jin xuống hầm xe. Sau khi hạ lệnh cho Tak và hai vệ sĩ khác, chị nhanh chóng xuống hầm.

Vì chị đi thang máy dành riêng cho chủ tịch nên xuống hầm xe nhanh hơn người khác. Ở chỗ không xa chỗ chị có tiếng bánh xe ma xát với mặt đất. Seo Yi Kyung nhanh chóng lên xe của mình đuổi theo.

Dù là bắt cóc hay là lần ám hại thứ hai, chị cũng tuyệt đối không cho phép Lee Se Jin rơi vào hang rồng huyệt hổ lần nữa. Cô đã phải trải qua nguy hiểm thay chị quá nhiều lần rồi.

Se Jin bị bịt miệng, bịt mắt, trói hai tay, nằm ở ghế sau xe. Vừa rồi cô đã lắng nghe động tĩnh, phát hiện tên lái xe vội vàng, quên khoá cửa xe. Trên xe chỉ có hai người đàn ông, tên lái xe và Go Jeong Min, cũng chính là tổng giám tài chính cũ của Tài chính Nhật Hàn.

Phán đoán tình hình hiện tại, Lee Se Jin cảm thấy nếu nhân lúc chúng không để ý, mở cửa xe và nhảy ra ngoài thì tỉ lệ thành công có thể trên 50%. Nhưng khi nhảy xuống liệu có bị xe phía sau đâm không thì khó nói.

Lúc này tình hình cực kỳ khẩn cấp, cô phải tự cứu mình, tự dưng mất mạng thay người khác không phải phong cách của Lee Se Jin.

Sau khi sẵn sàng, cô bật mở cửa xe, nhảy xuống trước khi người trong xe ngăn được cô.

Cuối cùng quán tính lăn cũng dừng lại, không biết đầu bị đập vào đâu, choáng váng không bò dậy được. Đột nhiên nghe thấy có giọng nữ hét lớn gọi cô: "Lee Se Jin, mau đứng lên, chạy về bên trái!"

Là Seo Yi Kyung sao...Chị ấy tới cứu mình phải không...Nhưng chóng mặt quá...không đứng dậy được...

Hai tay bị trói sau lưng nên ảnh hưởng tới cân bằng, Se Jin vừa gượng đứng lên một chút lại loạng choạng ngã ra đất.

Đầu rất đau, một số mảnh vụn của những cảnh tượng âm thanh nào đó đột nhiên ập tới, như tia chớp rạch ngang bộ não của cô. Ký ức trào lên như thuỷ triều thật không đúng lúc, cô gần như muốn chết chìm trong biển hồi ức.

Seo Yi Kyung thấy chiếc xe kia đã vòng lại, sắp đâm vào Lee Se Jin. Giờ có hét nữa cũng vô ích, người chị yêu đang thần chí không tỉnh táo, căn bản không thể tránh được.

Cô ấy đã không tránh được xe thì hãy bắt xe tránh cô ấy vậy.

Đạp mạnh chân ga, Seo Yi Kyung tính chuẩn hướng, lao nhanh về phía chiếc xe đang lao tới.

Cùng với một tiếng va chạm cực lớn, xe của đối phương bị húc bay đi, thân xe lật ngược, hai người đàn ông bên trong bị trọng thương.

Tak và hai vệ sĩ tới kịp thời, cứu được Lee Se Jin. Cô loạng choạng chạy tới chỗ xe của Seo Yi Kyung. Đầu xe móp méo nghiêm trọng, túi khí bung ra ôm trọn lấy gương mặt tái nhợt của chị.

Từ sâu trong ký ức, "Tôi không đến, Se Jin sẽ gặp nguy hiểm, nên tôi đến để đưa em đi", là gương mặt của Seo Yi Kyung.

Tiếng gọi thảm thiết vang bên tai, trong xe, người phụ nữ toàn thân vô lực, khuôn ngực nhói đau, trước khi mất đi ý thức thậm chí còn mỉm cười - cuối cùng cũng được nghe lại, tiếng gọi không chút do dự, không chút rụt rè, chỉ còn sự lo lắng và tình yêu.

"Yi Kyung a...."

Hy vọng kiếp sau cũng vẫn được nghe thấy tiếng gọi ấy.





TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip