Day 1


Jaemin lê bước trên hành lang, miệng lẩm nhẩm số 15 trong khi đưa mắt nhìn lên những cánh cửa mình đi qua. Hiện tại là 3 giờ chiều và Jaemin cảm thấy ổn về mọi thứ một cách kỳ lạ. Thật ra, haha, cậu vừa uống cà phê cho ấm bụng.

Cuối cùng, cậu dừng chân trước cánh cửa có số 15. Jaemin mới chỉ gõ một lần, cánh cửa ngay lập tức mở ra và khiến Jaemin loạng choạng gần như ngã về phía trước.

"Cậu là Jaemin?" Một giọng nói có vẻ khó chịu vang lên.

Căn phòng sau lưng người lạ trước mặt bao trùm một sự u ám kỳ lạ, bóng tối dày đặc đến nỗi Jaemin không thể nhìn rõ thứ gì. "Chắc hẳn cậu là là bạn của Hyuck?" Jaemin hỏi ngược lại.

Người kia bỗng cười khúc khích khiến Jaemin rùng mình. "Phải," anh chàng nói, mở rộng cánh cửa phòng hơn. "Nhưng mà, cậu có thể gọi tôi là Jeno."

Tuy ánh sáng từ hành lang chỉ chiếu vào một chút nhưng Jaemin vẫn có thể nhận ra đôi môi nứt nẻ, vùng da quanh mắt thâm quầng và cả mái tóc rối tung lộ ra một chút sau mũ áo hoodie của Jeno. Trông Jeno nhợt nhạt và Jaemin thực sự hy vọng đó chỉ là do ánh sáng. Nếu không phải Jeno vừa ra mở cửa và nói chuyện, cậu thực sự nghĩ rằng mình vừa mở một chiếc quan tài và đánh thức người chết.

"Trời ơi, cậu trông tệ quá, ôi chết tiệt, xin lỗi," Jaemin thốt lên. Không thể trách cậu được, ai đó phải nói cho anh chàng tội nghiệp này biết sự thật. "Hôm qua cậu ngủ không ngon sao?"

"Thực ra, tôi vẫn chưa ngủ."

Jaemin chớp mắt. "Hả?"

Jeno lại cười. "Tôi đã không ngủ chút nào kể từ thứ sáu."

"Nhưng– nhưng mà, hôm nay đã là chủ nhật rồi."

"Ừ. Tôi biết," Jeno nói, ngẩng đầu với vẻ trêu chọc.

"Chúa ơi," Jaemin thở dài và Jeno bước sang một bên, ra hiệu cho Jaemin bước vào.

"Chắc hẳn tôi là trường hợp tồi tệ nhất mà cậu gặp nhỉ?" Jeno hỏi.

"Cậu là trường hợp duy nhất mà tôi xử lý. Tôi không biết Hyuck đã nói gì với cậu nhưng tôi chỉ là người nghiên cứu về giấc ngủ, không phải là một bác sĩ".

"Ừ, có vẻ cậu ấy đã nói gì đó tương tự thế."

Phòng của Jeno là một căn phòng hình chữ nhật và được trang bị nội thất giống hệt như phòng ký túc xá của Jaemin, điểm khác biệt duy nhất là chiếc giường đơn thay vì giường tầng.

"Tại sao không phải là giường tầng?" Jaemin hỏi.

Jeno nhún vai. "Tôi không có bạn cùng phòng."

"May mắn thật đấy," Jaemin thốt lên mặc dù cậu cho rằng Renjun là một người bạn cùng phòng khá ổn. Cậu ngồi trên mép chiếc giường hoàn toàn trống không ngoại trừ tấm ga trải giường vừa vặn.

"Chuyện gì đã xảy ra với giường của cậu thế?"

"Ồ, tôi đã ngủ–" Jeno cắt ngang và bắt đầu lại với một tiếng thở dài. "Thì, tôi đã cố gắng ngủ trên chiếc ghế sofa sáng nay nhưng thậm chí nó còn tệ hơn chiếc giường nữa." Jeno xoay chiếc ghế máy tính của mình lại và ngồi xuống.

"Tôi có thể nhận ra điều đó mà không cần chạm vào chiếc ghế sofa," Jaemin chỉ ra, liếc nhìn nó. Đó là khi cậu nhận ra tình trạng của căn phòng mà lúc đầu cậu không để ý vì ánh sáng mờ tối. Nó trông như một phiên bản lớn của túi đồ của Jaemin vậy, nơi vẫn chứa biên lai của Mcdonald từ năm 2017, một vỏ cam héo từ hai tháng trước và có lẽ là cả những tuýp kem bôi tay trống rỗng đã hết từ lâu mà cậu không buồn ném ra ngoài vì chúng vẫn còn thơm.

"Vậy, tôi nên làm gì đây?" Jeno hỏi.

So với người khác, Jeno có vẻ không thích thú thậm chí là buồn chán, nhưng Jaemin để ý thấy cách Jeno bắt đầu kéo sợi chỉ trong tay áo của mình, cách anh cắn môi và móng tay của mình trong lo lắng. Jeno lo lắng và trông hơi đau khổ khi không hoàn toàn tin tưởng Jaemin có thể giúp mình. Jaemin biết điều đó là lẽ đương nhiên nhưng bây giờ cậu thực sự muốn chứng minh rằng mình có thể giúp gì đó.

"Biết gì không? Đứng dậy đi, chúng ta cần dọn dẹp nơi này."

"Gì cơ-"

Jaemin kéo mạnh chiếc áo hoodie của Jeno và khiến anh loạng choạng bước ra khỏi ghế, đôi mắt mở to vì bối rối.

"Và mở cửa sổ ra đi, cậu đang ngủ đông trong đây đấy à?" Jaemin kéo rèm cửa và cười toe toét khi thấy Jeno đang co người lại trước tia nắng đột ngột từ cửa sổ hắt vào, trông anh như một ma cà rồng nhìn thấy ánh sáng ban ngày lần đầu tiên sau một thế kỷ.

"Tiếp theo là gì? Cậu định bắt tôi rửa bát? Và vứt rác à?"

Jaemin thở dài, khoanh tay trước ngực. "Nghe cậu nói thì có vẻ như cậu đã không làm điều đó một cách thường xuyên?"

Jeno không trả lời, Jaemin nhắm mắt lại và hít thở sâu. Cậu thầm cầu nguyện trong đầu rằng làm ơn chúa hãy mang bất cứ thứ gì đến đây để giúp cậu vượt qua sự hỗn loạn tên là Lee Jeno.

Họ dành hai giờ tiếp theo để dọn dẹp một cách kỹ lưỡng - không chỉ một mà là hai lần, toàn bộ phòng ký túc xá của Jeno.

Hai người bắt đầu với mớ hỗn độn rõ ràng nhất: quần áo của Jeno. Jeno về cơ bản đã biến cả căn phòng của mình thành một cái giỏ đựng quần áo, bởi vì Jaemin nhặt quần áo từ mọi nơi (bao gồm cả bộ đồ lót bẩn được sử dụng làm dấu trang trong một trong những cuốn sách của Jeno, và Jaemin không muốn biết chúng đã bao lâu kể từ lần sử dụng cuối cùng).

Sau đó, tất nhiên, cả các món ăn, hoặc như Jaemin gọi là, bãi rác trong bồn rửa. Điều đáng ngạc nhiên là số lượng bát đũa khá nhỏ đối với một người chưa rửa bát lần nào trong suốt một tuần, và khi Jaemin hỏi, Jeno giải thích đó là vì anh đã sống bằng ramen mua ngoài đựng trong bát dùng một lần trong ba ngày.

Đến lúc đổ rác, cũng giống như đồ giặt, hai người phải nhặt rác từ mọi ngóc ngách trong căn phòng. Jaemin không chỉ tìm thấy một, hai, mà là hẳn sáu lon bia rỗng. Khi cậu định cúi xuống kiểm tra gầm giường, Jeno đã nhanh chóng ngăn cậu lại bằng một tiếng kêu lớn, cảnh báo Jaemin rằng cậu chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy những gì dưới đó. Điều này khiến Jaemin càng thêm tò mò và cậu đã lén nhìn khi Jeno tự dọn đồ dưới gầm giường, chỉ để chứng kiến ​​Jeno vứt thứ có vẻ như là bao cao su đã qua sử dụng. Jaemin quay phắt lại với đống quần áo đang gấp dở để tẩy sạch tâm trí về hình ảnh tai tiếng kia.

Đồng hồ trên tường báo 10 giờ tối, và Jaemin lập tức hoảng sợ. Jeno nhanh chóng trấn an rằng ai đó đã chỉnh giờ đồng hồ như một trò chơi khăm và anh quá lười để thay đổi nó.

"Mới gần sáu giờ thôi. Có phải bây giờ tôi nên bắt đầu đi ngủ không? " Jeno hỏi, gục mặt xuống chiếc giường mới dọn dẹp sạch sẽ của mình. Ngay cả Jaemin cũng phải thừa nhận rằng họ đã làm rất tốt trong việc khôi phục nơi này thành một nơi dễ sinh sống hơn.

"Ồ, không, ba giờ nữa cơ. Và cậu, chính cậu, bây giờ cần phải đi ăn tối như một người bình thường."

Jaemin để kệ Jeno úp mặt vào gối và đi tới kiểm tra ba ngăn tủ gần bồn rửa để đựng thức ăn, nhưng sau khi trải qua cả một buổi chiều với Jeno, Jaemin không ngạc nhiên lắm khi không tìm thấy gì ngoài một hộp ngũ cốc và hai cốc ramyeon chưa mở.

"May ghê, chúng ta có thể ăn mỗi người một cốc ramyeon," Jeno nói. Trước khi Jeno có thể lấy chúng, Jaemin đã đóng sập tủ lại, suýt nữa đã kẹp ngón tay của Jeno.

"Tôi đã nói là bữa tối như một người bình thường."

"Đó thực sự là thứ mà mọi sinh viên bình thường ăn," Jeno đáp lại.

"Được rồi, vậy để tôi nói lại - một người khỏe mạnh."

Jaemin cuối cùng cũng lôi được Jeno ra khỏi phòng sau một hồi vật lộn đấu tranh. Hóa ra, Jeno đã không rời khỏi tòa nhà trong vài ngày và còn tuyên bố rằng anh đã phát triển chứng sợ ăn (tự chẩn đoán). Nhưng nếu Jaemin đã có thể bắt Jeno dọn phòng, chắc chắn cậu cũng có thể khiến anh rời khỏi phòng.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Jeno hỏi, giọng khàn khàn vang vọng khắp cầu thang khi họ đi xuống tòa nhà.

"Đến siêu thị."

Jeno phát ra một âm thanh bối rối. "Tôi tưởng chúng ta sẽ đi ăn tối?"

"Ừ. Và tôi sẽ dạy cậu cách nấu ăn."

Phải thừa nhận rằng đây vốn không phải là cách Jaemin dự định giúp Jeno. Cậu nghĩ rằng mình sẽ chỉ đến thăm anh chàng tội nghiệp một hoặc hai lần và cho anh một số mẹo để dễ ngủ hơn. Chứ không phải như hiện tại, hai người đang đến siêu thị gần nhất, cụ thể là khu thực phẩm tươi sống.

"Tôi chưa bao giờ đến đây," Jeno nói, chọc nhẹ vào những nhánh cần tây.

"Hả? Vậy bình thường cậu mua thức ăn ở đâu? "

"Cửa hàng tiện lợi"

"Chúa ơi." Một lần nữa, Jaemin tự hỏi làm thế nào mà Lee Jeno vẫn còn sống.

Hai người lấp đầy giỏ hàng với trứng, cơm nấu sẵn, một củ hành tím, một củ tỏi, một túi nấm, đậu phụ và một bó rau chân vịt nhỏ. Rẽ sang lối tiếp theo, Jaemin lấy thêm cả dầu mè, tương ớt, nước tương và một củ kim chi.

"Cậu thực sự không có kim chi à?" Jaemin nghi ngờ hỏi.

"Ừ."

"Cậu kỳ lạ thật đấy."

"Xem người vào phòng và dọn dẹp giường cho tôi nói kìa," Jeno trêu chọc.

Hóa ra Lee Jeno cũng khá tốt khi đề nghị mình sẽ xách hai túi đầy đồ trở lại ký túc xá.

"Có chảo chiên trong nhà bếp đấy," Jeno lên tiếng khi cả hai phải ghé qua phòng của Jaemin trên tầng 4 để lấy bếp chiên sau khi nhớ rằng tủ của Jeno rất trơ trọi, thậm chí có mạng nhện ở các góc xa.

"Cậu đùa đấy à?" Là tất cả những gì Jaemin trả lời. Nhà bếp của Jeno tồi tệ gấp mấy lần bếp của Jaemin. Ba trong số tám bếp ga không hoạt động được và còn có mùi lạ phát ra từ một trong các bồn rửa.

"Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng nhà bếp," Jeno nói trong sự thích thú khi kiểm tra nhãn dầu mè như thể đó là một vật lạ chứ không phải thứ được sử dụng trong mọi món ăn Hàn Quốc.

"Hôm nay chúng ta có vẻ làm rất nhiều điều đầu tiên đấy nhỉ."

Jaemin chỉ cho Jeno cách cắt, nêm và nấu đậu phụ và rau. Cậu giải thích kỹ những tác dụng thần thánh của nước tương và cả những công dụng đa dạng.

Jeno đã chuộc lỗi một chút khi chứng minh được với Jaemin rằng anh ít nhất có thể nấu được một quả trứng, và ngay sau đó niềm tin lập tức được thu hồi khi Jeno vô tình đánh rơi đôi đũa của Jaemin vào thùng đựng thức ăn thừa. Cuối cùng, cả hai trở về phòng của Jeno với một bát bibimbap ngon tuyệt mà họ phải thay phiên nhau ăn bằng đũa của Jeno.

"Ngon thật đấy," Jeno thở dài. "Tôi đã không ăn một bữa đàng hoàng trong một thời gian dài."

Jaemin há miệng nhận đồ ăn khi Jeno đút cho cậu một thìa. "Và nó cũng rất nhanh chóng và dễ dàng, phải không?"

"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn không hiểu điều này có liên quan gì đến việc ngủ".

Jaemin lấy trong túi ra một lọ thuốc và đặt nó lên bàn trước mặt Jeno. "Được rồi, nghe này. Tôi hiểu rằng cậu cần ngủ, nhưng uống thuốc không phải là cách. Nếu nó thật sự có ảnh hưởng tốt, tôi đã chẳng có mặt ở đây."

Jaemin chắc chắn Jeno đã hiểu trước khi tiếp tục. "Tôi nghĩ rằng trước khi thật sự giúp lịch ngủ của cậu ổn định lại, chúng ta cần phải sửa phần còn lại trong ngày của cậu nữa. Một căn phòng sạch sẽ và thức ăn đầy đủ dinh dưỡng sẽ không tự động sửa chữa nó, nhưng đó là bước khởi đầu để cậu có được thói quen... Điều đó có nghĩa là cậu nên ăn, ngủ và thức dậy đúng giờ mỗi ngày".

Jeno đã ăn xong món bibimbap và đặt đũa xuống. "Được rồi, ừm, nghe có vẻ hợp lý," anh gật đầu. "Vậy cái đó để làm gì?"

Jaemin đưa cho Jeno lọ thuốc. "Alprazolam."

"Alp– cái gì cơ?"

"Xanax. Thuốc ngủ."

Jeno đáp lại bằng một cái nhìn vô hồn. "Nói thật, tôi đã thử nó trước đây rồi."

"Tôi biết, nhưng bây giờ cậu cần nó để làm quen với việc ngủ trước 10 giờ. Từ khóa ở đây là TRỢ GIÚP." Có một điều mà Jaemin đã không nói với Jeno, Alprazolam cũng thường được dùng để điều trị chứng lo âu.

Jeno lo lắng liếm môi. "Còn gì nữa không?"

"Đi tắm đi. Và hãy thay quần áo sạch vì tôi biết cậu cũng đã đổ mồ hôi như vậy kể từ thứ Sáu."

Jeno cười lo lắng về điều đó.

"Và đừng sử dụng điện thoại!" Jaemin đưa thiết bị điện tử kia ra khỏi tầm với của Jeno trước khi người kia có thể vô thức nhặt nó lên.

"Vậy khi nào tôi có thể sử dụng lại?"

"Sau khi chuông báo thức vang lên lúc 9 giờ sáng ngày mai. Và đừng có mà nghĩ đến việc ngủ quá giờ vì tôi sẽ đảm bảo rằng cậu sẽ thức dậy vào đúng giờ đó."

"Huh?" Jeno cau mày. "Cậu sẽ trở lại đây à?"

"Tất nhiên," Jaemin cười ngọt ngào, đứng dậy và thu dọn đồ đạc của mình. "Nếu cậu nghĩ rằng việc thay đổi lối sống dễ dàng như vậy, Jeno, thì cậu đang đánh giá thấp tôi một cách nghiêm trọng đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip