Day 2
Bây giờ đã là 9:30 sáng, một nửa số sinh viên trong tòa nhà kí túc xá đã thức dậy và đang học tập một cách chăm chỉ, và nửa còn lại thì vẫn đang ngủ. Jaemin nghĩ Jeno có vẻ phù hợp với loại thứ hai, bằng chứng là việc cậu đã phải dành tới năm phút gõ cửa căn phòng số 15 trước khi Jeno mở cửa.
"Chào buổi sáng cậu bạn đẹp trai," Jaemin lên tiếng, bước qua Jeno và vào phòng. Jeno di chuyển với tốc độ chậm chạp, hoặc có thể Jaemin đi quá nhanh vì cậu đang có rất nhiều năng lượng. "Tôi mang bữa sáng tới," Jaemin thông báo, đặt một hộp đựng lên bàn.
"Nó là gì thế?" Jeno ngáp, tiến đến phía sau Jaemin.
Khi Jaemin quay lại, khuôn mặt cậu trở nên bối rối. "Trời ơi, trông cậu vẫn tệ như ngày hôm qua," Jaemin nói, kéo mũ áo trùm đầu của Jeno xuống để có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt của anh.
"4 giờ sáng nay tôi mới ngủ được," Jeno ngáp, duỗi tay ra sau. "Và sau đó tôi thức dậy lúc 6 giờ. Không đùa đâu, tôi thực sự đã nhìn mặt trời mọc."
"Nghe lãng mạn nhỉ." Jaemin nằm dài trên sofa và nhìn vào điện thoại của mình, liếc qua Jeno vài giây và thấy anh đang ăn miếng kimbap mà Renjun đã để lại cho cậu sáng nay. Động tác của anh rất chậm chạp và nhiều lúc Jaemin thậm chí phải dỗ Jeno tiếp tục ăn khi bắt gặp chàng trai kia đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
"Cậu định làm gì tôi hôm nay?" Jeno hỏi, nhìn Jaemin.
Jaemin khịt mũi, lăn người nằm nghiêng đối mặt với Jeno. "Cậu có cảm thấy đỡ hơn hôm qua không?"
"Tôi đã nhờ ai đó giúp tôi ngủ ngon hơn và Hyuck đã cử đến một người giúp việc nhà cho tôi," Jeno nói đùa.
"Tôi thấy các tiêu đề báo bây giờ nên là: Vận động viên bơi lội quốc gia Lee Jeno thở dưới nước dễ dàng hơn căn phòng ký túc xá trường đại học đầy khói độc của anh ấy."
"Nó không mùi đến vậy," Jeno nói một cách phòng thủ, dừng lại để hít vài cái trong không khí. "Phải không?"
Jaemin duỗi một chân ra và dùng nó đẩy cửa sổ mở ra rộng hơn. "Tôi tin rằng điều đầu tiên tôi làm khi bước vào đây ngày hôm qua là mở cửa sổ."
Jeno lười biếng nhấc người dậy đi đến bồn rửa để làm sạch hộp đựng của Jaemin (ít nhất anh có vẻ đã học được điều này từ ngày hôm qua).
"Dù sao thì, cậu đã không trả lời câu hỏi của tôi. Cậu đang làm gì ở đây?"
Cuối cùng Jaemin cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, tự hỏi liệu mình có nên thêm Jeno vào sự thất bại hay gì đó của mình không. "Quan sát cậu," cuối cùng Jaemin quyết định nói. Rõ ràng là cậu được ban tặng cho một vẻ ngoài ngơ ngác khác của Jeno.
"Hả?"
"Hãy nghĩ về nó như thế này," Jaemin bắt đầu. "Tôi là một nhà thần thoại học và cậu là giống loài mà tôi đang nghiên cứu."
"Tại sao? Cậu đang tìm nguyên nhân gây ra chứng khó ngủ của tôi à? "
"Không, đồ ngốc, đó là việc của các bác sĩ. Tôi chỉ muốn hiểu về thói quen và hành vi trong hệ sinh thái tự nhiên của cậu".
Jeno lau khô hộp đựng và đưa nó lại cho Jaemin. "Vậy điều đó sẽ giúp tôi... thế nào?"
"Chà, chắc là nó sẽ giúp tôi tìm ra cách giúp cậu."
Sau đó, Jeno có lẽ nhận ra rằng việc cố gắng để Jaemin nói ra một câu thẳng thắn là vô ích. Vì vậy, anh đã ngừng chất vấn cậu.
"Được rồi, bây giờ tôi phải đi tập luyện. Cậu có thể đến xem, tôi nghĩ nó cũng khá là thú vị." Khi nói điều này, Jeno đã kéo áo hoodie qua đầu trước khi Jaemin kịp nhìn đi chỗ khác, đập vào mắt cậu là thân hình săn chắc của Jeno.
Jaemin hét lên và ngay lập tức nhìn lại vào màn hình điện thoại của mình, lăn người trên ghế theo hướng khác để quay lưng lại với Jeno. Jeno dường như không để ý đến đôi tai đang đỏ lên của Jaemin, cậu chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt khi Jeno tiếp tục thay đồ.
"Nhân tiện, làm thế nào Hyuck thuyết phục cậu làm điều này? Tôi có cần phải trả tiền cho cậu hay..."
"Ôi, không, đừng trả tiền cho tôi vì đã xáo trộn cuộc sống của cậu. Hyuck nói rằng cậu ấy sẽ mua cà phê cho tôi trong một tuần. Vậy làm thế nào mà cậu thuyết phục được Hyuck giúp cậu?"
Jeno cười khúc khích. "Nói ngắn gọn là, tôi giúp cậu ấy với bạn trai hiện tại của cậu ấy một chút, vậy nên cậu ấy nợ tôi một ân huệ."
"Ồ, ý cậu là Mark à? Không phải trước Mark thì Hyuck đã thử hẹn hò với một anh chàng khác sao?"
"Ừ, là tôi," Jeno cười đầy tình cảm. Jaemin nghe thấy tiếng anh kéo khóa túi và coi đó là dấu hiệu anh đã thay đồ xong để cậu quay trở lại một cách an toàn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi chỉ giả vờ hẹn hò với cậu ấy cho đến khi Mark nổi cơn ghen và sau đó nhận ra rằng Hyuck với tôi chỉ là sắp đặt để anh ấy nhận ra tình cảm của mình thôi."
Jaemin ngạc nhiên. "Không thể tin được, tôi chưa bao giờ nghe Hyuck nói về điều đó." Có vẻ như Jaemin đã có chuyện để hỏi trong lần tới gặp Donghyuck.
Cả hai đi bộ đến khu thể thao của trường đại học, Jaemin nhận ra mình chưa bao giờ vào bên trong. Vì hầu hết các khóa học của cậu đều liên quan đến khoa học, cậu chỉ đi lại phía đông của khuôn viên trường. Tuy nhiên, ở đây dường như là một xã hội hoàn toàn khác với những con người mà cậu từng gặp. Có quá nhiều vận động viên và huấn luyện viên xung quanh khiến Jaemin có phần tự ý thức về việc mình ít hoạt động thể chất, đặc biệt là khi một nửa số người đi ngang qua cậu đều có khả năng bẻ gãy tay cậu như một cây gậy.
Jeno đưa thẻ từ của mình đến ổ khóa ngay lối vào và đưa Jaemin qua cửa kính trước. Ngay lập tức, Jaemin bị sốc bởi độ ẩm và mùi clo bên trong. Nó khơi dậy cảm giác nhớ nhung trong cậu, đưa cậu trở lại thời trung học của mình với những buổi học bơi mà bố mẹ đã bắt cậu phải học trong suốt 5 năm. Ngay cả bây giờ, tất cả những gì Jaemin có thể nhớ là cậu chắc chắn thích bơi ngửa hơn bất kỳ động tác nào khác.
"Cậu có thể đợi tôi ở bên ngoài nếu muốn? Có một quán cà phê ngay gần cửa chính," Jeno lên tiếng khi nhận ra sự khó chịu của Jaemin.
"Không, đừng lo lắng, tôi sẽ quan sát cậu từ đây."
Jaemin tiến đến phía khán đài còn Jeno thì vào phòng thay đồ. Jaemin có cảm giác như mình đang đi qua làn không khí dày và ẩm ướt khiến mặt cậu nóng lên. Cậu quạt qua lại bằng một cuốn sổ và đưa mắt nhìn phần còn lại của hồ bơi từ hàng ghế trên cùng của khán đài. Chỉ có hai người khác, một người ở làn đầu tiên và người còn lại ở làn cuối cùng. Sau một lúc, Jeno bước ra ngoài với mũ bơi màu xanh lam và kính bảo hộ. Jeno thực hiện một số động tác khởi động ở thành bể trước khi lao xuống ở làn thứ 3.
Jaemin cười khúc khích khi Jeno nhìn quanh hồ bơi và vẫy tay với Jaemin ngay khi thấy cậu. Jaemin vẫy tay lại nhưng Jeno đã lao xuống nước. Nước không bị bắn lên nhiều bởi những chuyển động sắc bén từ cánh tay Jeno giống như một con dao sắc cắt qua lát bơ mềm. Đôi mắt của Jaemin chăm chú nhìn theo hình dáng ẩn hiện Jeno dưới làn nước.
Jaemin thực sự có thể nhìn thấy rõ phần lưng rắn chắc của Jeno theo mỗi chuyển động của anh. Cậu gần như tin rằng người đàn ông đang bơi trong hồ bơi hoàn toàn khác với người cậu đã gặp ở phòng 15. Jeno tại đây rất chắc chắn và cân bằng, duy trì một sự ổn định với mỗi cú vung mạnh mẽ của cánh tay. Chuyển động chân của anh cũng nhịp nhàng và nhất quán - không thể nào giống với Jeno của ngày hôm qua. Khi Jeno đến cuối hồ bơi dài 25 mét, anh lộn nhào và tiếp tục vòng bơi của mình một cách liền mạch.
Jaemin dành khoảng một giờ tiếp theo cố gắng nhìn vào máy tính xách tay của mình để hoàn thành việc xem lại một số tài liệu, tự nhủ rằng mình chỉ lén nhìn Jeno để quan sát anh vì mục đích khoa học. Không có lý do nào khác.
"Chán chưa?"
Jaemin nhìn lên khỏi màn hình và thấy Jeno đang ở phía cầu thang, trên cổ quấn một chiếc khăn tắm. Cậu cố gắng nhìn chằm chằm vào phía trên vai anh. "Cậu đang làm nước nhỏ giọt ở khắp mọi nơi," Jaemin nói, sờ lên mũi và quay lại phía hồ bơi. "Cậu luyện tập xong rồi à?"
"Ừm, tôi nghĩ tôi sẽ dừng lại. Tiếp theo chúng ta cần làm gì? "
"Ăn trưa thôi. Gần 12 giờ rồi."
Cả hai quyết định chọn một cửa hàng bánh mì kẹp nhỏ trên đường về kí túc xá. Jeno kết thúc bữa trưa bằng hai chiếc bánh mì kẹp gà nướng còn Jaemin chỉ một món salad.
"Cậu biết không, tôi đã tự hỏi," Jeno bắt đầu khi cả hai ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài tòa nhà ký túc xá của họ để ăn trưa. "Mục tiêu chính xác ở đây là gì?"
"Để cậu ngủ," Jaemin nói một cách trắng trợn.
"Ừ, nhưng mà, kiểu như chúng ta đang cố gắng để tôi ngủ nhiều hơn à? Hoặc ngủ tốt hơn? Hoặc liên tục hơn..."
"Tất cả," Jaemin nói. "Chỉ cần cho tôi năm ngày, Jeno, và tôi sẽ giúp giấc ngủ của cậu trở lại đúng hướng."
Trong khi Jeno đang tắm sau bữa trưa, Jaemin tìm thấy một cây bút trong phòng của Jeno và mượn một cuốn sổ ghi chép. Cậu nhận ra bản thân thực sự không biết mình đang làm gì hoặc sẽ làm gì. Với Renjun, không hề có một kế hoạch nào, Jaemin chỉ đơn giản là thử rất nhiều cách để bạn cùng phòng mình đi ngủ và tắt đèn vào một giờ hợp lý. Nhưng cậu biết rằng Jeno thực sự đang muốn xem kết quả.
Thực tế, đi ngủ giống một thói quen hơn là sinh lý hay tâm lý. Jaemin ghi lại danh sách những điểm cậu nhớ đã đọc trong các bài báo và tạp chí từ những năm học trước của mình. Một số rõ ràng và khá dễ thực hiện, và một số có lẽ là không thể đối với Jaemin, nhưng dù sao thì cậu cũng liệt kê hết chúng ra.
Giảm lượng caffeine, liệu pháp CBT, không dùng ánh sáng xanh trước khi ngủ, melatonin, tập thể dục, chu kỳ giấc ngủ sinh học, điều chỉnh giờ ăn, tránh xa rượu, thuốc ngủ và benzodiazepine (tạm thời), tiếp xúc với ánh sáng có kiểm soát, kiểm soát căng thẳng/lo lắng, quan hệ tình dục.
Jaemin ngay lập tức hối hận khi viết xuống cái cuối cùng xuống giấy. Cậu biết cậu đang phản ứng thái quá nhưng lại cảm thấy vô cùng bối rối khi nghĩ đến việc đề xuất điều đó với Jeno. Khi Jeno quay trở lại, Jaemin đã nhanh chóng ném danh sách vào thùng rác.
"Cậu ổn không? Mặt cậu đỏ quá," Jeno lo lắng nói và Jaemin nhanh chóng gạt đi.
Đêm đó, Jaemin cố gắng để Jeno đi ngủ lúc 1 giờ sáng. Đó là một sự cải thiện lớn so với 4 giờ sáng đấy, nếu bạn hỏi Jaemin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip