đi cửa chính
___
Thôi Hữu Tề ngồi bên góc bàn, trên tay cầm món điểm tâm tinh xảo mà Văn Huyền Tuấn mang đến, đây quả thực là loại bánh mà em thích. Thôi Hữu Tề không khỏi nghĩ thầm, dường như hôm nay Văn Huyền Tuấn khác hẳn với vị tướng quân cao cao tại thượng ở cổng thành ngày đó, đến cả ánh mắt cũng có gì đó không đúng.
Cảm xúc trong lòng em cũng theo đó mà xáo trộn.
Liễu Mẫn Tích đến, như thường lệ không cần thông báo, người hầu trực tiếp dẫn y vào trong.
"Hữu Tề à, huynh nói với em này..." - Liễu Mẫn Tích như thói quen bước tới ngồi bên cạnh Thôi Hữu Tề, y không làm một hành động thừa thãi nào, chỉ có khuôn miệng nói không ngừng nghỉ.
"Lúc huynh đến có nghe vài người bàn ra nói vào, họ nói Bạch Hổ tướng quân của quân Định Bắc, là cái người tên Văn Huyền Tuấn á. Mới giờ Dần* hôm nay đã xuất hiện ở tiệm điểm tâm bên thành Đông xếp hàng mua bánh rồi. Hắn ta còn đến sớm hơn cả chủ tiệm, mọi người nói hắn ta có người trong lòng rồi đấy."
*giờ Dần: từ 3 - 5 giờ sáng.
Thôi Hữu Tề không khỏi kinh ngạc.
"Ơ... đây chẳng phải là điểm tâm của tiệm đó sao? Sao cầm mà không ăn thế?" - Liễu Mẫn Tích lấy một cái lên rồi ngắm nghía sau đó đưa vào miệng.
"Hôm nay có điểm tâm sớm thế, thường thì may lắm buổi chiều mới tới lượt. Đúng rồi, trên đường tới huynh vùa gặp cái tên Văn Huyền Tuấn kia đó, hai quầng thâm mắt đen thui nhưng vẫn cười tươi như hoa ấy..."
Liễu Mẫn Tích đột nhiên hiểu ra điều gì đó, còn Thôi Hữu Tề thì ngơ ngác bối rối.
"Không phải chữ Thôi Hữu Tề, người trong lòng của Bạch Hổ tướng quân, là em à?"
Thôi Hữu Tề hoang mang.
"Dạ? Huynh ấy... huynh ấy sáng sớm nay đã đem điểm tâm đến... "
Thôi Hữu Tề nói càng lúc càng nhỏ.
"Hữu Tề à..." - Liễu Mẫn Tích hết cách, "Vậy em nghĩ thế nào."
"Em... em không biết đâu." - Thôi Hữu Tề quả thực không biết xử lý ra sao, Văn Huyền Tuấn nói hắn ta đem đồ đến thỉnh tội với em.
"Vậy Lạc ca ca kia của em thì sao?"
"Lạc ca ca, huynh ấy không thích em." - Nhắc đến công tử nhà họ Lạc, Thôi Hữu Tề mới chợt nhớ đến, từ sau những vụ ồn ào quấy nhiễu của Văn Huyền Tuấn đã rất lâu rồi em không nghĩ đến vị công tử họ Lạc kia nữa.
Cũng không biết huynh ấy đã đến nơi hay chưa.
Thanh âm của Liễu Mẫn Tích lại vang lên.
"Trước tiên đừng nói đến những chuyện khác, Hữu Tề à, em thấy phụ thân có đồng ý cho em thành thân với người trong quân doanh không?"
"Mẫn Tích ca ca, bát tự* còn chưa viết nữa mà."
*bát tự: tám chữ: giờ - ngày - tháng - năm sinh viết theo Thiên can - Địa chi. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai nhà phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
____
Văn Huyền Tuấn cuối cùng cũng tìm điểm mấu chốt - dùng đồ ăn để chinh phục Thôi Hữu Tề. Thôi Hữu Tề không thể từ chối đồ ăn ngon, giống như cái cách mà hắn không chống cự nổi Thôi Hữu Tề. Sau này hắn mới phát hiện, thứ mà Thôi Hữu Tề không thể kháng cự nhất chính là sự bao dung, nuông chiều độc nhất vô nhị mà hắn dành cho em.
Thân là người trong quân doanh lại là vị tướng trẻ tuổi tài ba, Văn Huyền Tuấn không thể tránh khỏi những buổi yến tiệc trong cung, chưa kể đến những bữa tiệc đó đều do các công hầu* tổ chức. Hắn từ nhỏ đã cùng Đương kim Thánh thượng chinh chiến sa trường nên cả hai rất thân thiết với nhau. Tuổi tác Văn Huyền Tuấn tương đương với em trai của Thánh thượng nên Thánh thượng vẫn luôn xem hắn là em trai trong nhà, có món nào ngon lạ cũng không hề thiếu phần của hắn.
*công hầu: tên hai tước vị đầu tiên trong năm tước vị của triều đình thời xưa, ban cho các đại thần. Chỉ chức quan to hoặc đường công danh.
Thôi Hữu Tề quả nhiên là có lộc ăn, ai có thể từ chối một anh trai mỗi khi kết thúc cung yến đều đem mấy món ngon từ đó về cho cho mình chứ.
Hôm nay là táo tàu vàng, ngày mai là tổ yến, hôm sau là mấy món điểm tâm.
Thôi Hữu Tề kinh ngạc khi nhìn thấy Văn Huyền Tuấn trèo từ cửa sổ vào, lát sau lại nhíu mày nói, "Huyền Tuấn ca ca, không phải đã nói là huynh hãy đi cửa chính sao? Sao lại trèo tường vào nữa rồi?"
Khinh công của Văn Huyền Tuấn rất khá, nhưng hôm nay hắn mang về quá nhiều đồ ăn, nếu đi cửa chính rồi bị Thánh thượng phát hiện thì lại không hay.
Thôi Hữu Tề phàn nàn xong lại nhìn chằm chằm vào Văn Huyền Tuấn lấy đồ ăn đang ôm trong lòng ra.
Lại là một bữa ăn thịnh soạn.
Văn Huyền Tuấn và cả Thôi Hữu Tề đều đang nghĩ thầm trong lòng.
Thôi Hữu Tề kỳ thực không cảm thấy đồ ăn trong cung ngon hơn đồ ăn nhà mình là bao, chỉ có điều là Văn Huyền Tuấn lén lén lút lút mang về nên cậu mới cảm thấy kích thích mới lạ hơn mà thôi.
Mặc dù nhà họ Thôi không có chức tước gì để truyền lại cho con cháu đời sau, gia phụ cũng không mặn mà với con đường làm quan nhưng dựa vào cơ ngơi làm ăn buôn bán lâu năm nên nhà họ Thôi vẫn luôn báo đáp bà con làng xóm, giúp đỡ bạn bè thân thích.
Sự tín nhiệm của người dân dành cho nhà họ Thôi vô cùng lớn, người dân Khánh An ai cũng khen nhà họ Thôi là gia tộc lương thiện, cộng thêm việc nhà họ Thôi luôn đóng thuế đúng hạn đôi khi còn đóng góp tiền tài để làm những việc có lợi cho đất nước nên được hoàng gia hết sức nể trọng.
Thánh thượng đã nhiều lần ngỏ ý nhà họ Thôi về việc làm quan nhưng họ đều cự tuyệt. Họ khẳng định rằng chỉ muốn chuyên tâm làm ăn buôn bán, khi thành Khánh An cần, nhà họ Thôi có thể dốc hết tài sản giúp Thánh thượng giải quyết nỗi lo của dân chúng, chỉ mong con cháu đời sau có thể sống bình an.
Không ngoài dự đoán, chuyện Văn Huyền Tuấn thường xuyên "tiện tay mang đi" cuối cùng cũng bị Thánh thương phát hiện. Cũng may Thánh thượng vẫn chừa cho hắn chút thể diện, đưa hắn đến nơi kín đáo để hỏi riêng, kết quả lại khiến Thánh thượng dở khóc dở cười.
Từ đầu đến cuối Thánh thượng vẫn coi Văn Huyền Tuấn là em trai ruột trong nhà, nói muốn ban hôn cho hắn nhưng hắn lại từ chối.
"Thần phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân khiến Hữu Tề yêu thần, cam tâm tình nguyệt thành thân cùng thần!"
Có khí phách!
Nói chung là cũng không phải không có thu hoạch gì, Thánh thượng nói sau này bàn ăn của Văn Huyền Tuấn sẽ được lên món một phần, một phần đóng gói mang về.
"Đừng làm thế nữa, mất mặt! Muốn thì cứ thẳng thắn mà nói, tước vị phong thưởng đều đã ban cho rồi, lẽ nào ta lại tiếc vài ba món ăn này sao?"
Văn Huyền Tuấn cuối cùng cũng có thể mang đồ đi vào từ cửa chính.
- hết 'đi cửa chính' -
bình yên trước bão tố🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip