OS[1]Onyx_maokuuns
Link gốc:https://archiveofourown.org/works/12350385/chapters/32112297 chap 17 (mình không lấy được link vào thẳng chap 17:((( )
o0o
Trường học thật mệt mỏi. Bạn không quá giỏi một vài môn học, nhất là toán, bạn có vẻ là con người thiên về thể thao hơn tri thức. Bạn là một cánh tay, không phải bộ não và học hỏi tốt hơn theo hướng đó.
Bạn thở hắt ra và ngồi dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào hàng rào mắt cáo. Bạn biết trốn học sẽ không giúp mình biết thêm được gì, nhưng.... Bạn cũng không học được nhiều trong lớp.
Sẽ tốn bao lâu để ủy viên trưởng tìm thấy bạn? Chắc chắn không lâu, nếu bạn hiểu cậu ấy đủ rõ.
Bạn đứng lên và tựa vào hàng rào. Nó đã từng cao hơn, nhưng sau khi bị gãy nó được thay thế bằng cái rào khác, dù thấp hơn, nhưng chắc chắn hơn.
Bạn rướn người ra và thở dài, gió làm tóc bạn rối tung. Cảm giác rất yên bình. Quên đi những cấp bậc và khả năng lên được lớp gần như âm.... Nó rất tự do.
Bạn quay lại và lê bước, nhặt túi lên và mang nó đến chỗ hàng rào. Bạn lấy điện thoại ra và nhìn hình phản chiếu của mình trước khi bật nó lên để xem giờ. Lớp học sẽ không kết thúc sớm.
Cánh cửa đóng sầm lại và bạn giật bắn mình, hét lên. Bạn cầm chặt điện thoại và giữ nó ở ngực. Bạn nhìn quanh, trừng mắt lườm Kyoya.
"Tôi đã có thể rơi khỏi sân thượng! Tôi đã có thể bị thương!"
"Đó không phải lỗi của tôi. Cậu không nên ở đây ngay từ đầu, động vật ăn cỏ."
Lại thế rồi... Cách gọi yêu thích của ủy viên trưởng. Nó tệ hơn mọi lời xúc phạm mà bạn đã đối mặt trên con đường của riêng mình.
"Cậu đáng nhẽ nên mở cửa nhẹ nhàng hơn," bạn lẩm bẩm.
"Cách xa hàng rào và cậu sẽ không bao giờ ngã," cậu ta đáp trả.
Bạn biết nhà trường đã lắp đặt camera quanh sân thượng. Nếu bạn không ở đó để ăn, bạn sẽ được giám sát vì lý do an toàn. Không thể trách họ được. Nhìn thấy ai đó đứng gần hàng rào cũng sẽ khiến bạn phát hoảng thôi.
Bạn nhấc túi lên và bước một bước lớn xa khỏi hàng rào, khoanh tay. "Tôi sẽ không gặp nguy hiểm nếu như cậu không gần như làm cho cánh cửa gẫy đôi. Đó là hành động phá hoại, đúng chứ, ĐỘI.TRƯỞNG?"
Mắt cậu nheo lại. Tương tự, một biệt danh bạn nghĩ ra để khiến cậu ta cảm thấy phiền phức. Nếu áp dụng nó thường xuyên, nó sẽ thành công.
"Cậu đáng ra phải ở trong lớp."
"Tôi sẽ trượt môn đó vào kỳ thi cuối kỳ thôi. Có gì quan trọng chứ? Tôi sẽ vượt qua những môn khác và ổn thôi," bạn lẩm bẩm.
Bạn xách túi lên và cho điện thoại vào đó, thở dài. Bạn đang định đi thì cậu ta giật túi khỏi tay bạn và giữ nó ngoài hàng rào.
"N-này, cậu không cần phải làm thế! Tôi có nhiều món đồ quan trọng trong đó lắm!" (Cái điện thoại chẳng hạn:))) R.i.p điện thoại)
Cậu ta nhìn vào mắt bạn và chẳng có vẻ gì là quan tâm.
"Kệ đi, tôi về lớp đây! Nhớ trả túi cho tôi đấy!"
Cậu ta có vẻ trầm tư một lúc. "Tôi không nghĩ tôi tin điều cậu nói."
Bạn vuốt tóc, gầm gừ. "Thôi nào...! Tôi hứa sẽ về lớp! Chỉ cần cậu đừng thả túi của tôi xuống!"
Cậu ta ném túi cho bạn. Trong khi bạn vội vã kiểm tra xem có thiệt hại nào không (không có đâu:33), cậu ta lấy tonfa ra. Thứ kim loại sắc lạnh nâng cằm bạn lên.
Nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta khiến bạn lo lắng, nhưng bạn biết điều đó tốt hơn nhìn đi chỗ khác. Cậu ta sẽ đá đít bạn:)))
"Ngồi xuống."
"Hả:D?"
Cậu nhướng mày. "Tôi bảo cậu ngồi xuống. Cậu không nghe thấy à?"
Bạn gật đầu. Lông mày bạn nhíu lại khi bước đến nơi bạn đã ngồi trước đó, dựa lưng vào tường, nhìn Kyoya đầy hoài nghi khi cậu ta đi theo bạn.
Cậu ta ngồi cách xa một chút. Bạn đã hoàn toàn đông cứng khi cậu ta ấn đầu gối bạn xuống và gối đầu lên đùi bạn.
"Uh, Hibari? Tôi tưởng-"
"Đến lớp quá muộn sẽ không giúp cậu gì cả và nó sẽ làm phiền người khác khi cậu cố bắt kịp bài giảng," cậu ta chậm rãi giải thích, lông mày bạn giật giật. Bạn cũng không phải là tên ngốc.
"Vì vậy im lặng và ngồi yên. Cậu sẽ làm tốn thời gian và làm phiền tôi nghỉ ngơi. Cử động đi và tôi sẽ cắn sát cậu."
Nghỉ ngơi? Cậu ta thật hách dịch trong khi bạn cũng muốn đi ngủ.
Bạn không thể hiểu được cậu ta, nhưng cậu ta có cách của mình. Bạn phải làm theo mệnh lệnh và mong chờ điều tốt nhất. Kyoya có cách làm của mình; bạn không nên thắc mắc về nó. Hãy chỉ tuân theo.
Bạn tựa lưng vào tường, nhìn xuống Thủ hộ Mây. Bạn lấy túi và để nó sau lưng, mong rằng nó sẽ khiến bạn thoải mái hơn.
"Biết gì không," bạn nói nhỏ, "cậu làm khá tốt việc của mình. Tôi nghĩ thế. Nó không quá thuận tiện, nhưng cậu có giữ ngôi trường trong khuôn khổ."
Bạn mong chờ được đáp lại. Không gì cả. Ngược lại với lời nhận xét tốt, bạn do dự luồn ngón tay qua mái tóc màu đen mã não. Bạn chuẩn bị cho một phản ứng, nhưng... chẳng có gì cả.
Bạn tiếp tục luồn tay qua tóc cậu ta, ngạc nhiên vì nó khá mượt. Cậu ta có vẻ là một con người sạch sẽ, và vì cậu ta đánh người rất nhiều, cậu ta bắt buộc phải tắm rửa.
"Cậu có thể nói khác nhưng.... Uh, cảm ơn vì đã cho tôi ở đây hôm nay."
Kyoya thở hắt ra. Bạn chọc chọc tóc cậu ta ra sau tai. Cậu ta lườm qua khóe mắt.
"Cậu đang cố gắng thử vận may à? Im lặng đi."
Bạn cảm thấy nhẹ nhõm và nói nhỏ. "Vâng thưa ngài. Cậu có muốn tôi làm gì không? Âm nhạc luôn làm tôi thấy buồn ngủ."
"Tôi không quan tâm."
Bạn khịt mũi, nghĩ về một bài hát. Thật sự, tên này....
Bạn bắt đầu hát một bài mà cả hai người đều biết. Giai điệu bài hát về Namimori trôi nổi khắp sân thượng, rất nhanh sau đó được đệm bởi tiếng chim nhẹ nhàng.
Bạn cảm thấy Kyoya đang thư giãn. Cậu ta có cách cảm nhận kì lạ về.... chà, mọi thứ. Cậu ta khó để đọc vị, khó để làm thân, nhưng bạn nhận ra những khoảnh khắc như này rất quý giá đối với mình.
Luồn tay vào tóc cậu ta, bạn không thể ngừng ngắm nhìn những đường nét trên khuôn mặt cậu. Chúa ơi, đôi mắt cậu ta làm bạn lo lắng. Nhưng chúng khá gây ấn tượng. Ánh mắt cậu ta kiên cường, mạnh mẽ, sắc bén.
Kiểu tóc cũng rất hợp với cậu ta. Bạn không thể tưởng tượng cậu ta với kiểu tóc khác, hay với màu sắc khác. Màu đen của tận cùng đó hợp với cậu ta.
Sự im lặng bất tận, ám ảnh và kéo dài mãi mãi.
Bạn thấy bình thản. Nó có thể liều lĩnh, nhưng ngay bây giờ bạn nghĩ có lẽ việc này không phải là quá tồi.
o0o
Chúc mừng sinh nhật chàng trai ngầu nhất Namimori!!!
Đừng đi khi bạn chưa chúc mừng sinh nhật Hibari Kyoya~~~
05/05/2019
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip