Oneshort

"Rin, tao không có thời gian cho vấn đề của mày đâu."

Đôi mắt ngọc lục bảo không do dự mà nhìn anh, Rin có thể cảm thấy sự đắng chát trong từng câu nói, nhất là khi Sae nhìn anh với ánh mắt lố bịch. Nếu nói Rin bất ngờ sau khi Sae nói vậy thì chắc chắn là nói dối.

Đây là vấn đề của anh, đúng vậy.

Anh đã quen với tấm lưng to lớn của anh trai nhỏ dần khi gã bỏ lại anh phía sau, gạt tay anh ra như thể rũ bỏ những việc dang dở và một trái tim tan vỡ. Có lẽ trong hoàn cảnh khác thì gã sẽ chẳng rảnh rỗi mà phàn nàn, nhưng vấn đề này không phải của một người, mà là cả hai. Nó trói buộc hai anh em nhà Itoshi, Rin có thể tưởng tượng ra viễn cảnh cổ họng hai người bị thắt lại bởi những sợi dây vô hình.

Có công bằng không khi anh sẽ thay người lớn hơn chịu trách nhiệm? Có nên không? Anh không biết, nhưng anh không muốn nó trói buộc cuộc sống của riêng mình bởi cái nghĩa vụ phải làm người kia hạnh phúc.

"Tôi sẽ không kết hôn, đó là việc của anh." Đôi mắt xanh lục sắc sảo lần nữa găm thẳng vào gã, mặc dù gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì cả.

"Anh là anh cả, đó là nghĩa vụ của anh, không phải tôi."

"Tao sẽ không làm theo ý cha mẹ. Tao sẽ không kết hôn, kể cả người đàn ông kia có dùng quyền lực để bắt tao cưới con gái ông ta. Không là không."

Gã đứng trước mặt Rin.

"Tao sẽ bỏ trốn, và không bao giờ hối hận với sự lựa chọn của mình."

"Anh luôn như vậy nhỉ? Anh luôn đẩy hết mọi thứ lên đầu tôi, nực cười."

Thứ cuối cùng mà anh tưởng tượng được là dấu tay đỏ chót in hằn trên má phải. Đây là lần đầu tiên Sae dùng bạo lực lên anh, lần đầu tiên gã đánh anh như câu trả lời. Người nhỏ hơn vẫn không rời ánh mắt, anh đưa tay lên chạm vào bầu má đỏ ửng của mình.

Rin đã hâm mộ Sae quá lâu, thậm chí sẵn sàng dâng hiến cả đời mình cho gã để thể hiện lòng trung thành.

Rin sẽ đưa tất cả mọi thứ cho Sae, nhưng Sae thì không. Có thứ gì đó đã vỡ khi gã quay lưng lại với anh. Những thứ xung quanh hai anh em lấp đầy tâm trí Rin, vỡ vụn cùng lòng trung thành mà anh đã mù quáng trao cho gã.

Kể cả anh đã suy nghĩ nhiều về nó, nhưng trong sâu thẳm anh biết rằng mình sẽ phải gánh trọng trách ấy, vì anh mong đợi ở Sae nhiều hơn; tựa người anh trai đã yêu thương anh thuở ấu thơ.

"Cút đi, Sae."

Một tuần sau, gã đã làm đúng như những gì gã nói.

Ngay cái đêm cả hai cãi nhau, gã đã bỏ trốn, để lại một khoảnh kí ức chua xót trong Rin, thứ mà Rin giả vờ không quan tâm khi ghế ngồi bên cạnh anh trong phòng ăn trống trơn hay căn phòng mở toang tựa một lời nhắc nhở về cách gã bỏ anh ở lại đây để giải quyết vấn đề của gã. Cha mẹ hai người không nói gì khi biết tin Sae đã biến mất, cho rằng đó là hành động bình thường trong độ tuổi ấy, và dồn ánh mắt về phía anh.

Ai cũng sẽ mong đợi ở đứa còn lại khi người lớn hơn thất bại.

Con nhà người ta điển hình, trở nên tốt hơn anh trai, một người chắc chắn sẽ thành công. Anh là một đứa con đáng tự hào, là thứ mà cha mẹ và người khác yêu quý. Thế nên anh sẽ không phản kháng, và vâng lời như một chú chó trung thành, đảm bảo rằng mình sẽ tỏ lòng tôn kính với cha mẹ khi ngày ấy đến, khi tất cả quây quần bên bàn ăn và thưởng thức từng món một.

Đây là cuộc hôn nhân chính trị, gia đình anh không phải tầng lớp thượng lưu, nhưng đủ để sống trong xã hội này. Vì vậy, cuộc hôn nhân này sẽ đảm bảo quyền lực của cả hai gia đình.

Đó là suy nghĩ của người lớn.

Rin thì ngược lại.

"Buổi lễ sẽ được tổ chức vào hai tháng sau, tôi mong con trai hai người sẽ phù hợp với con gái tôi." Người đàn ông nghiêm chỉnh với mái tóc hoa râm nói. "Mong cậu ấy sẽ không khiến tôi thất vọng như anh trai cậu."

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Rin sẽ nhận án tử với ánh mắt sắc lạnh và hàng mi dài.

"Chắc chắn rồi, Rin phù hợp nhất mà!" Bà Itoshi nhìn anh, cười một cách căng thẳng đến nỗi bà ấy có thể gãy răng nếu tiếp tục tỏ ra vui vẻ.

"Cháu đảm bảo Honami sẽ an toàn khi ở bên cháu." Rin vô cảm trả lời, nhưng đủ mạnh mẽ để người đàn ông trước mặt gật đầu.

"Nhớ giữ lời đấy, cậu Itoshi." Ông ta phủi hai bên áo khoác, sẵn sàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng Rin biết rằng cuộc trò chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy. "Nhưng nếu cậu làm trái lại những gì cậu đã nói hôm nay, cả gia đình cậu sẽ phải hứng chịu hậu quả do hành động của cậu. Cậu biết thừa gia đình tôi lớn hơn nhiều, đúng không?"

Con người thật nực cười biết bao khi gieo rắc nỗi sợ hãi bằng những thứ phù du và vô giá trị như thế. Không phải là thầy bói nhưng Rin biết lão ta lo sợ khi cuộc hôn nhân này thất bại, vì ông sẽ chẳng nhận được gì. Anh biết nó quan trọng đến nhường nào, khi mà người lớn dám ghép cặp hai con người chỉ biết tên nhau để hài lòng họ.

Và anh cũng biết điều đó khi quan sát cô gái, hai tay cô đan vào nhau trên đùi, mím chặt môi và đảo mắt liên tục, đâu cũng được trừ gương mặt Rin.

"Hiểu rồi ạ."

Cuộc gặp mặt kết thúc như dự kiến, cả hai gia đình cảm ơn vì bữa ăn, Rin cúi đầu trước người cha vợ tương lai, người đã nheo mắt nhìn cậu với sự đe dọa. "Ngủ ngon nhé, cậu Itoshi."

Rin ước đó là một câu 'chúc ngủ ngon', nhưng anh không thể biết được điều gì sẽ xảy ra trong cuộc đời mình. Có lẽ bây giờ anh không thể giữ vững cái tôi của mình nữa, anh cần sự an ủi và vòng tay của Sae, để gã giấu anh vào trong lòng, vuốt ve mái tóc xanh để cậu ngừng khóc, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Rin cần Sae biết bao.

Rin nhớ Sae, nhưng anh nhớ 'nii-chan' hơn.

Vài giọt mưa rơi trên bệ cửa sổ, hòa mình với làn gió mát nhẹ lùa vào tấm rèm, Rin không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong giây lát, đôi chân anh di chuyển quanh phòng, quyết định rằng hiện tại là thời điểm thích hợp để ra ngoài, với khuôn mặt ướt đẫm và mái tóc xanh dần biến thành đen. Anh biết cha mẹ sẽ không quan tâm nếu anh đi mà không thông báo cho họ, dù gì hai người ấy cũng biết anh hèn nhát giống như Sae, sẽ tìm cách trốn thoát.

Anh có thể tiếp tục cuốc sống bình thường nếu đêm đó không bỏ trốn, anh hoàn toàn phớt lờ tiếng nức nở trong ngõ tối và nghĩ rằng đó là người mà cha mẹ thuê để bắt anh trở về. Giá như hai viên ngọc bích không bao giờ xé toạc tâm hồn anh, thì có lẽ chiếc hộp Pandora sẽ đóng lại, như số phận của hai người.

Mọi chuyện có lẽ sẽ ổn.

Nhưng có gì đấy ở đó.

"Xin đừng đánh tôi."

Rin không biết mình cảm thấy thế nào, nhưng cảm xúc ấy đủ mạnh mẽ để khiến anh mở to mắt ngạc nhiên với tốc độ suy nghĩ là 1mpm.

Anh không coi bản thân như một tên sùng đạo thực sự, một người tin vào Chúa hay nhà thờ. Anh kính trọng cha mẹ mình, những người có đức tin trung thành và hết lòng vì ân sủng của họ, ngay cả những người lớn tuổi hơn cũng dành hai mươi phút mỗi ngày để nói chuyện với anh về tôn giáo, nhưng giờ đây anh thấy điều gì đó như đến từ Kinh thánh.

Một thiên thần.

Anh không nói đùa, là một thiên thần chết tiệt, tự bảo vệ mình bằng đôi cánh trắng to lớn, với mái tóc xanh đen và đôi mắt xanh biển ướt đẫm nước mắt vì sợ hãi. Rin chớp mắt một lần, không, hai lần, trước khi hai đôi mắt chạm nhau.

Anh trông giống cậu ấy, nhưng cậu ta không giống anh.

Đây không phải con người, mà là thiên thần, như những gì các bà già đã nói với anh, một thiên thần trắng trẻo và thuần khiết đến mức nhuốm sắc đỏ. Rin nhìn vết thương lớn đang rỉ máu trên đôi cánh trắng run rẩy, mái tóc và đôi má trắng sứ ướt đẫm nước mưa.

"Đừng làm đau tôi."

Cậu lặp lại lời cầu xin với một tiếng nức nở, đau đớn kéo chiếc cánh gãy lại gần với vệt máu đỏ thẫm chảy dọc lông trắng.

"Nếu tôi muốn tổn thương cậu thì tôi đã làm rồi, thiên thần ạ." Anh trả lời khi tiến lại gần. Anh không muốn làm cậu sợ nên thận trọng bước từng bước.

"Để tôi giúp."

Những tia sáng xanh xuất hiện sau lưng cậu khi cảnh giác với anh. Rin trợn trừng mắt trước hành động ngu ngốc này của thiên thần, nếu cậu thu lại chiếc cánh trái thì anh đã có thể dễ dàng đến gần.

Bất ngờ làm sao, đôi cánh trắng chĩa những lưỡi dao kim loại sắc bén về phía cổ Rin.

Mấy bà già chắc chắn chưa hề nói với anh chi tiết này.

"Đừng lại gần." Thiên thần đe dọa, cậu cau mày, từ từ rút cánh lại khỏi cổ Rin. Suy cho cùng, 'Cha' sẽ ghét cậu nếu cậu làm đau con người.

"Cậu sẽ chết trong con hẻm bẩn thỉu này nếu không để tôi giúp đấy."

"Tôi tự làm được."

Một thiên thần bướng bỉnh.

"Vậy thì chờ chết đi."

Rin chuẩn bị rời đi và giả vờ mất trí nhớ để tự dối rằng mình không thấy một sinh vật nằm ngoài ranh giới lý trí và logic của mình. Trong một góc tâm trí, anh muốn tin rằng đó là một loại ảo ảnh nào đó do não tạo ra, nhưng tiếng thiên thần gọi anh là lời nhắc rõ ràng rằng tất cả là sự thật. Quá thực.

"Đợi đã, con người."

"Đừng gọi tôi là con người, tôi có tên đàng hoàng."

Thiên thần chỉ khẽ càu nhàu trước khi cả người căng thẳng vì ở gần 'con người'.

"Rin."

"Isagi, Isagi Yoichi." Thiên thần vội vàng nói.

Rin chắc chắn sẽ không có thứ gì có thể gây ấn tượng với anh nữa, lay động trái tim hay vẻ mặt thê lương của mình, nhưng có một thứ mà Rin sẽ luôn ghi nhớ cho đến phút cuối cùng khi anh rời khỏi thế gian này.

Là Isagi Yoichi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip