Chapter 10

Tôi thức dậy và cảm thấy đầu óc quay cuồng, tôi đã cảm thấy như vậy khi thức dậy khoảng vài tuần gần đây, nhưng rồi nó sẽ biến mất sau khoảng nửa tiếng gì đó.

"Chào buổi sáng unnie" Eunha chào tôi ngay khi em mở mắt. Em thật đáng yêu khi ngáp một cái rồi lại gần tôi, vòng tay quanh eo tôi rồi vùi mặt vào ngực tôi. Cô gái nhỏ này đang rất đáng yêu vào buổi sáng sớm này.

"Chào buổi sáng bé con" Tôi chào lại em rồi vuốt nhẹ tóc em.

"Em có muốn đi đâu không?" Tôi hỏi. Hôm nay tôi rảnh, không phải làm tài liệu nghiên cứu nào cả, không có tiết học, không có báo cáo phải hoàn thành và tôi đang nghĩ rằng tôi nên đưa Eunha ra ngoài.

Kể từ khi em ở nhà tôi thì em hiếm khi đi ra ngoài. Em chỉ ra ngoài khi tôi về nhà muộn; em ngồi ở ngoài và kiên nhẫn đợi tôi về. Tôi muốn đưa em ra ngoài, tôi muốn em nhìn thể vẻ đẹp của thế giới này.

"Hmm?" Tôi hỏi lại lần nữa vì không thấy em trả lời. Tôi cảm nhận được cái lắc đầu của em và cái ôm của em chặt hơn nữa.

"Em chỉ muốn ở trên giường với chị cả ngày thôi" Em lầm bầm. Tôi cũng muốn ở đây với em như thế này lắm chứ, nhưng tôi muốn em có cái nhìn khác về vẻ đẹp mà thế giới này có thể có, rằng con người có thể vui vẻ như thế nào và tôi không nghĩ là sẽ tốt nếu tôi ở trên giường cả ngày, cơn đau ở đầu đang muốn giết tôi và tôi nghĩ tôi cần phải đi lại loanh quanh để dẹp cơn đau đó đi.

"Chúng ta không thể nằm đây và ôm nhau thôi sao?" Em hỏi rồi ngước lên nhìn tôi với đôi mắt cún con. Có vẻ như em không có hứng thú với việc ra ngoài ngắm nhìn những điều mới và khám phá thế giới thì phải. Em có vẻ thích ở trong nhà hơn.

"Nhưng chị muốn đưa em ra ngoài, em không muốn đi với chị sao?" Tôi hỏi lại em. Tôi thực sự muốn ra ngoài cùng em và sống những ngày tháng mà chúng tôi bên nhau có ích hơn.

Cuối cùng thì chúng tôi quyết định tới công viên giải trí cùng Yerin và SinB. Cả hai đã bám lấy chúng tôi kể từ lúc họ thấy chúng tôi ra khỏi nhà, well tôi sẽ không phàn nàn gì đâu; người ta nói càng đông càng vui, phải không?

"Unnie! Đi cái này đi!" Yeri phấn khích nói rồi chỉ vào tàu hải tặc. Chúng tôi vui vẻ đi tới đó vì đã lâu lắm rồi kể từ khi chúng tôi tới công viên giải trí. Kể từ khi chỉ có hai đứa chúng tôi, cho tới giờ khi cả hai đã có thêm người bên cạnh. Thời gian trôi đi thật nhanh và mọi thứ thay đổi ngay trước mắt chúng tôi, nhưng chúng tôi lại chẳng để ý. Yerin cầm tay SinB và kéo tới một bên và ngồi xuống. Tôi nhìn Eunha vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào con tàu, khuôn mặt hiện vẻ không chút thích thú nào.

"Em không muốn đi sao?" Tôi hỏi.

"Nhưng chị có thể đi mà." Em đáp và cười với tôi.

"Em sợ sao?" Tôi hỏi em lần nữa và em khẽ gật đầu. Tôi mỉm cười rồi xoa đầu em-- em ấy như trẻ con vậy và tôi thích nhìn mặt này của em.

"Em không cần phải sợ điều gì cả khi em ở cạnh chị. Đi cùng chị nào, chị sẽ cầm tay em và sẽ không để em thấy cô đơn. Chị sẽ che mắt cho em khi có chuyện gì đó làm em sợ nhé" Tôi vừa nói vừa nghiêm túc nhìn em như một sự đảm bảo cho lời nói của mình. Tôi kéo em đi và em chẳng nói gì mà thay vào đó tôi có thể thấy em níu tay tôi chặt hơn nữa.

"UWAAAAAAAAAAAAAAA!" Yerin đang hét với chất giọng cá heo bên cạnh tôi. Em ấy đang vươn cả hai tay lên còn mắt thì nhắm tịt bởi gió. Tôi nhìn sang trái và thấy bé con của tôi đang cúi đầu và nhắm chặt mắt.

"Eunha" Tôi gọi tên em. Em nhìn tôi, trong mắt đầy sự sợ hãi. Tôi mỉm cười rồi giơ tay hai đứa lên không trung.

"Tận hưởng đi nào, cuộc sống sẽ tuyệt hơn khi em tận hưởng nó!" Tôi hét lên khi con tàu bắt đầu lên cao hơn nữa. Chúng tôi đều hét khi nó nhanh hơn và cao hơn nữa và khi kết thúc thì tất cả chúng tôi đều khản hết giọng vì đã hét quá nhiều, well ngoại trừ SinB vì cô ấy ngồi như một hòn đá suốt cả chuyến đi.

"Đi cái kia tiếp đi chị!" Yerin chỉ về phía tàu lượn siêu tốc ở cách đó không xa. Eunha bám chặt lấy tay tôi, tôi nhìn em và thấy cái lắc đầu từ em.

"Chị bỏ qua cái đấy thôi, tụi chị sẽ kiếm cái gì ăn trước đã. Nhắn cho chị khi chơi xong nhé" Tôi nói với Yerin. Em ấy bĩu môi như đứa trẻ rồi chào tạm biệt tôi.

Chúng tôi đi trên con đường đầy những bông hoa đầy màu sắc, những xe đồ ăn, và nhiều trò chơi khác. Khi chúng tôi đã thấm mệt thì cả hai ngồi xuống một băng ghế trống để nghỉ ngơi.

"Unnie" Tôi ngạc nhiên khi có ai đó xuất hiện trước mặt tôi-- là Umji.

"Umji" Tôi chào lại em ấy và mỉm cười. Em ấy mặc một chiếc quần short đáng yêu và khiến em ấy chỉ như một bé mẫu giáo. Em ấy thật đáng yêu và mũm mĩm mà.

"Em thấy chị và em muốn qua chào chị. Em đang đi cùng vài người bạn cùng lớp" Em nói và chỉ đám nhóc đang tụ tập không xa chúng tôi, tôi có thể nhận mặt được vài đứa.

"Nơi này hợp với em hơn là bar đấy" Em ấy cười với tôi và gật đầu. Sau khi nào thêm vài câu thì em ấy chào tạm biệt tôi và chạy lại phía bạn của em ấy-- Mình thực sự thấy Eunha ở em ấy, cả hai đều dễ thương và đáng quý. Kiểu như phải có ai đó bảo vệ họ khỏi thế giới này và mình sẽ là người bảo vệ cho Eunha... Mình mong là Umji cũng sẽ tìm được ai đó bảo vệ em ấy.

"Em sao vậy?" Tôi hỏi em khi thấy em cứ mãi nhìn xuống đất.

"Cô gái đó... chị ở với cô gái đó vào đêm đó... mùi hương đó... chính là cô ấy" Em nói với cái giọng nhỏ xíu. Em vừa nghịch những ngón tay và bàn chân vừa nói vậy. Tôi cười khi thấy em ấy như vậy. Tôi quỳ xuống trước mặt em và cầm lấy cả hai tay em.

"Em đang ghen sao?" Tôi hỏi.

"Em không có" Em đáp.

"Em có đó, chị muốn thấy mặt đó của em nhiều hơn đấy, Eunha. Chị thích nhìn thấy em tỏ ra đang chiếm hữu chị, điều đó làm tim chị rung động đó, nhưng hãy nhớ phải luôn đặt niềm tin vào chị đấy nhé" Tôi nói rồi nâng cằm em để tôi có thể nhìn vào mắt em.

"Vì chị luôn bên em và em là người duy nhất sở hữu cái này" Tôi đặt tay em lên ngực mình và mỉm cười rạng rỡ và khi tôi thấy em cười lại tôi như được giải tỏa.

"Em có mệt không? Em muốn về nhà bây giờ chứ? Em có muốn chị cõng em không nào?" Tôi tiếp tục hỏi em.

"Em nặng lắm đó chị" Em nói khi leo lên lưng tôi, tôi đứng thẳng lên ngay khi em yên vị trên lưng tôi, tôi khẽ than một chút để trêu em và em liền hét lên rằng em muốn xuống vì em nặng lắm.

"Em không nặng chút nào mà và kể cả em có nặng đến mấy đi chăng nữa thì chị vẫn sẵn sàng cõng em đi khắp nơi" Tôi nói. Tôi có thể thấy em lại đang vùi mặt vào cổ tôi, hơi ấm của em làm tôi nhột, nhưng tôi không có ý định phàn nàn về điều đó mà thực sự tôi chỉ muốn giữ hơi ấm của em trên người mình mãi mà thôi.

"Chị có cảm thấy mệt mỏi vì em không?" Tôi nghe thấy em hỏi.

"Không có, thực ra mỗi ngày chị lại thêm quyết tâm khiến em cảm thấy đặc biệt, cảm thấy được yêu thương và vui vẻ hơn nữa" Tôi đáp.

"Sao chị lại tốt như vậy chứ..."

"Bởi vì em là Eunha của chị" Một nụ cười xuất hiện trên môi tôi và vì em không đáp lại nên tôi chỉ yên lặng đi ra xe để đưa em về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip