Chapter 26
SINB's POV
"Happy birthday to you, happy birthday to you, our dear -- Yerin unnie hap--"
"Ya!" Yerin ngắt lời tôi khi tôi còn đang hát chúc mừng sinh nhật chị ấy. Tôi bật cười vì phản ứng của chị và vẫn kết thúc bài hát dù cho chị đang bĩu môi thể hiện thái độ bực bội vì bị tôi gọi là 'unnie'.
"Chúc mừng sinh nhật thứ 28 của chị" Tôi nhẹ nhàng nói rồi chuyển chiếc bánh tôi đang cầm tới trước mặt chị. Khuôn mặt khó chịu kia đã biến thành một nụ cười và vài người bạn thân của chúng tôi ở đây vỗ tay khi chị thổi hết nến.
"Chúc mừng sinh nhật unnie" Umji nói khi đi tới chỗ chúng tôi và đưa một hộp quà nhỏ cho Yerin. Yerin cười hiền lại với cậu ấy rồi ôm cậu ấy một cái trước khi nói cảm ơn vì món quà.
"Em không cần phải tặng chị cái gì đâu, cơ mà dù sao vẫn cảm ơn em nhé well ít ra em còn có gì đó cho chị chứ không như ai kia..." Tôi bật cười bởi lời chị ấy vừa nói rồi vòng tay quanh eo chị ấy.
"Mà tiện thể thì Sowon unnie đâu rồi?" Chị ấy hỏi.
"Chị ấy vừa nhắn cho em nói rằng chị ấy đang trên đường tới rồi, chị ấy đang lái xe tới và nói không cần phải đợi chị ấy đâu ạ" Umji nói lại lời của Sowon unnie. Umji bây giờ là bạn gái của Sowon unnie, còn lí do vì sao Sowon unnie đột nhiên trở thành bạn gái của Umji thì theo những gì tôi biết về chuyện của chị ấy với Eunha, tôi có thể dám chắc rằng chị ấy đã thấy Eunha ở trong Umji.
"Chị ấy lúc nào cũng muộn hết, em nên nhắc nhở bạn gái mình đi nhé" Yerin lên tiếng phàn nàn.
"Em bằng tuổi Umji mà, sao em lại không được gọi chị là unnie chứ?" Tôi xen vào giữa câu chuyện của họ. Yerin quay sang nhìn tôi và Umji bật cười trước khi vẫy tay tạm biệt chúng tôi.
"Vậy thì chị có thể nói em không phải là bạn gái của chị chứ? Vì Umji đâu phải bạn gái của chị đâu?" Chị ấy nhướn mày nhìn tôi.
"Ổn thôi" Tôi đáp và chị trợn mắt nhìn tôi bởi câu trả lời đột ngột đó.
"Ya! Em đang chia tay chị vào sinh nhật chị đấy à!?" Chị ấy cuống cuồng hỏi lại-- cái người babo này thỉnh thoảng cứ thích phòng đại lên mà cơ mà phản ứng của chị ấy với mọi chuyện mới đáng yêu làm sao.
"Babo" Tôi đáp rồi lắc đầu. Tôi mỉm cười với chị ấy rồi rút tay ra khỏi eo chị ấy, tiến đến trước mặt chị ấy và lấy ra một hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi. Tôi có thể thấy sự ngạc nhiên và bối rối trong đôi mắt chị ấy và ngay khi tôi mở chiếc hộp trong tay mình ra, nước mắt của chị ấy bắt đầu lăn dài.
"Yerin, giờ chị đã 28 tuổi rồi... chị có muốn ổn định bên em chứ? Và ở bên cái người trẻ con trước mặt chị đây suốt quãng đời còn lại của chị chứ?" Tôi giữ nụ cười trên môi và hỏi chị-- Tôi có thể nhớ rõ chị đã muốn kết hôn ở tuổi 28 như thế nào, khi tôi vẫn còn là một thiên thần chị ấy cứ nói với tôi liên tục những điều mà chị muốn làm trong tương lại bao gồm cả thời điểm mà mà chị ấy muốn kết hôn nữa.
"Chị định để em phải đợi lâu vậy sao?" Tôi hỏi lại lần nữa vì chị ấy cứ im lặng. Chị ấy khẽ đánh vào vai tôi và gật đầu.
"Chị ghét em" Chị ấy lầm bầm nói.
"Em cũng yêu chị" Tôi nói rồi đeo nhẫn cho chị. Tôi đứng dậy và ôm lấy chị, chị đang khóc trên vai tôi trong khi tôi chỉ cười và vỗ nhẹ lưng chị. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng những người xung quanh đang hò hét ầm ĩ nhưng bây giờ điều chúng tôi quan tâm chỉ có người kia mà thôi.
"Đừng khóc nữa nào, mọi người sẽ nghĩ là em bắt chị đồng ý đó" Tôi trêu chọc nói.
"Làm thế nào mà em biết chị muốn kết hôn vào sinh nhât thứ 28 chứ? Hay chỉ là sự trùng hợp thôi vậy?" Tôi chỉ nhún vai rồi mỉm cười trước câu hỏi của chị ấy.
Khi tôi trở thành con người, mọi thứ như bắt đầu lại từ đầu với chúng tôi, những kí ức của chị ấy bị xóa sạch. Không ai trên thế giới này có thể nhớ được cuộc sống khi họ gặp những thiên thần, rằng thiên thần đã sống ở đây từ rất lâu ngoại trừ những thiên thần chọn trở thành con người như tôi. Những nghiên cứu về thiên thần, những quyển sách và thông tin đã bị xóa sổ và đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Tôi đã khá buồn khi mọi thứ thành ra như thế nhưng tôi đã cố hết sức để đương đầu với mọi chuyện và khiến Yerin yêu tôi thêm một lần nữa, nếu tôi không xuất hiện trước mặt Yerin có lẽ chị ấy đã cùng với Sowon unnie thành một cặp rồi cơ mà tiếc thay, Yerin là của tôi và tôi không muốn chia sẻ chị ấy với ai hết.
"Chúc mừng" Yuju nói khi tôi dừng trước mặt chị ấy. Chị ấy trở thành bạn của Yerin và là đồng nghiệp với Umji nữa.
"Cảm ơn chị, chị cũng nên tìm ai đó sớm đi. Tuổi tác sẽ không giảm xuống đâu, chị cũng nên yên ổn trước khi sang tuổi 30 thì hơn" Tôi cười nói.
Khi chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì mọi người trong phòng đột nhiên bu kín lại trước cửa, Yuju và tôi nhìn nhau trước khi đi ra đó để xem có chuyện gì. Tôi nhíu mày khi thấy Yerin đang ngồi dưới sàn và thẫn thờ nhìn điện thoại. Tôi quỳ xuống và gọi chị ấy.
"Ya, chị đang làm gì ở đây thế này?" Tôi hỏi, chị ấy nhìn tôi và đưa tôi điện thoại mà chị ấy đang cầm.
"SinB... unnie... unnie mất rồi..." Chị ấy khẽ nói khi nhìn xuống sàn, nước mắt cứ thế tuôn trào từ khóe mắt chị. Tôi nhìn sang Umji đang đứng đó và cũng đang thẫn thờ nhìn điện thoại của mình.
"Bình tĩnh đã nào, chúng ta sẽ đến đó bây giờ" Tôi nói rồi xoa lưng cho chị. Sowon unnie đã gặp phải tai nạn và bệnh viện chỉ gửi tin nhắn đến những số liên lạc mà chị ấy để là gia đinh; chị ấy đã mất trong lúc được chuyển tới bệnh viện.
EUNHA's POV
Đã rất lâu rồi, ở đây không có năm, không có giờ hay ngày nhưng tôi biết ở thế giới con người có thể đã năm năm hoặc nhiều hơn rồi. Đã nhiều năm rồi kể từ lúc tôi rời bỏ chị, đã rất lâu rồi kể từ ngày tôi quay lại thiên đường để trả giá cho những tội lỗi của mình.
Cái ngày chúng tôi rời khỏi nhà của Mingyu và xe cứu thương đến, Sowon unnie được báo là đã chết và khi tôi tỉnh dậy sau khi ngất đi, chị đã được chuyển tới nhà xác rồi. Tôi vội vàng rời khỏi đó và đi tìm chị.
Tôi ngày đó chỉ thấy cơ thể đã không còn cử động và lạnh lẽo của chị, tôi tới bên chị và bật khóc. Tôi đã cầu nguyện Chúa hãy giữ lấy mạng sống của chị và thay vào đó là lấy đi mạng sống của tôi, tôi đã trên bờ tuyệt vọng cầu xin Ngài giúp đỡ thì một ánh sáng trắng xuất hiên trước mặt tôi.
Ngày hôm đó Saraph đã xuất hiện trước mặt tôi, ông ấy đưa ra thỏa thuận để cứu chị và thay vào đó tôi sẽ phải quay trở lại thiên đường dù cho chưa tới lúc tôi phải đi. Tôi liền đồng ý mà không cần suy nghĩ, tôi thà không ở bên chị còn hơn phải nhìn thấy chị nằm đây, lạnh lẽo và không còn sống nữa.
"Eunha ta có nhiệm vụ cho cô đây" Seraph nói và tôi ngẩng đầu nhìn ông ấy. Tôi dừng chơi đàn hạc lại và chờ đợi thêm chỉ dẫn từ ông ấy.
"Có một người mà cô cần phải đón tiếp ở cổng thiên đường" Ông ấy nói. Đây gần như là lần đâu tiên tôi được đón tiếp một linh hồn ở thiên đường kể từ sau khi tôi quay lại đây. Khi tôi quay lại đây, tôi bị kiểm soát và thường bị cấm làm bất cứ điều gì ở ngoài thiên đường.
Tôi vui vẻ đi tới cổng thiên đường để chào đón linh hồn mà Seraph nói tới. Từ xa tôi có thể thấy hình bóng một cô gái đang mặc váy trắng, có mái tóc dài và dáng người cao. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn khi tôi tới gần cô gái mà tôi sắp sửa đón tiếp.
"Xin lỗi..." Cô ấy nói và chỉ có thế, một giọt nước mắt từ khóe mắt tôi rơi xuống. Giọng nói của chị... khuôn mặt của chị... chị...
"Oh... sao cô lại khóc?" Chị ngây ngô hỏi tôi và cố vươn tới mặt tôi nhưng tay chị lại xuyên qua tôi. Chị đưa tay ra trước mặt và bối rồi nhìn nó. Tôi lau đi nước mắt và mỉm cười với chị.
"Chào mừng tới thiên đường" Tôi nhẹ nói. Chị nhìn tôi và cười lại-- Tôi nhớ đôi mắt đó, đôi môi đó, chiếc mũi đó và cả vẻ đẹp của chị nữa.
"Tôi có thể hỏi vì sao tôi lại xuyên qua cô không? Tôi là ma hay cái gì đó sao?" Chị hỏi.
Một phần của hình phạt của tôi là tôi không thể ở gần chị hay chạm vào chị và kí ức của chị về tôi đã hoàn toàn biến mất và sẽ không bao giờ có thể nhớ lại được dù tôi hay chị có cố gắng đến mấy. Tôi không bao giờ có thể có được chị dù tôi có muốn tới đâu đi chăng nữa.
"Không phải, chỉ là tôi hơi khác một chút thôi" Tôi đáp lại.
"Ahh tôi hiểu, tôi có thể hỏi cô cái này chứ?" Chị nói.
"Trước khi tôi vào nơi này liệu ít nhất tôi có thể nhìn những người bạn và bạn gái tôi thêm một lần nữa được không?" Chị hỏi. Cổ họng tôi khô khốc bởi điều chị vừa nói... bạn gái? Chị hẳn là đã có ai đó khi tôi biến mất, tôi không thể trách chị vì điều đó được nhưng tôi cảm thấy đau vì điều đó.
Tôi mở một cái cổng mà trong đó chúng tôi có thể thấy những người mà chị muốn thấy và tôi đã ngạc nhiên khi thấy Umji... cô ấy là bạn gái mà chị nói sao?
"Cô gái nhỏ của tôi đang buồn kìa, tôi mong là em ấy sẽ không khóc quá nhiều" Chị khẽ nói với bản thân.
"Mong là SinB và Yerin sẽ hạnh phúc" Chị nói thêm.
"Tại sao lại là Umji?" Tôi buột miệng hỏi. Chị bối rối nhìn tôi bởi câu hỏi bất ngờ đó.
"Em ấy gợi nhớ cho tôi tới ai đó, trái tim tôi dường như nhớ một ai đó khi tôi ở bên em ấy. Có lẽ đó là lí do tại sao" Chị mỉm cười nói.
"Chúng ta đi chứ?" Tôi hỏi, chị gật đầu, nhìn vào trong cái cổng tôi tạo ra thêm một lần nữa trước khi chúng tôi tiến vào bên trong cổng thiên đường.
"Chị nên đi lối đó, phòng phán xử sẽ quyết định xem chị sẽ đầu thai hay ở lại" Tôi nói và chỉ vào con đường đang bừng sáng mà chị sẽ đi tới.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì đã chỉ đường. Tôi mong là chũng ta sẽ gặp nhau lần nữa vì cô là thiên thần đâu tiên mà tôi gặp, liệu tôi có thể nói cô là thiên thần của tôi chứ?" Nước mắt tôi lại trào lên khi chị nói tôi là của chị. Tôi mỉm cười với chị khi nước mắt vẫn lăn dài trên má rồi gật đầu.
"Em sẽ luôn là thiên thần của chị"
"Well vì cô là thiên thần của tôi rồi thì tôi có thể đặt tên cho cô được không nhỉ? Tôi có thể gọi cô là Eunha chứ? Tôi đã luôn muốn gọi ai đó bằng cái tên đó, cảm giác như cái tên đó rất đặc biệt với tôi. Tôi không biết tại sao như cái tên đó dường như là một phần đặc biệt trong tôi vậy" Tôi không đáp lại mà thay vào đó tôi chỉ nhìn khuôn mặt chị, tôi chỉ muốn nâng niu khoảnh khắc này, khi mà tôi có thể nhìn thấy chị và nghe giọng nói của của chị.
"Vậy giờ tôi đi nhé" Chị nói và nở nụ cười ấm áp với tôi trước khi rời đi, tôi nhìn theo chị cho đến khi bóng lưng chị khuất dần. Đầu gối của tôi yếu ớt khuỵu xuống và nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi tự ôm lấy bản thân và ước nguyện một điều mà tôi biết sẽ không thể trở thành hiện thực, tôi ước mình có thể sinh ra một lần nữa và khi đó tôi ước mình sẽ ở bên Sowon unnie, khi đó tôi muốn ở bên chị mà không có phiền muộn gì cả và chỉ hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của chị mà thôi.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip